Tống Nam tỉnh lại, có chút mơ hồ nhìn khung cảnh khác lạ xung quanh.
Tồi tàn như vậy? Không lẽ hắn xuống địa ngục rồi sao?
Đầu đau như búa bổ, bước xuống giường tầng còn hụt chân loạng choạng suýt ngã. Khiếp! Địa ngục giờ còn bố trí cả giường tầng? Có ký túc xá cho cả hồn ma à?
Hắn bình tĩnh nhìn một vòng phát hiện đây y hệt như ký túc xá. Cả đời hắn còn chưa từng ăn ở tập thể bao giờ mà nay chết đi phải ngoan ngoãn chui trong khu ký túc này.
“Thiên Hải? Cậu không sao chứ?”
Cửa đột ngột bị mở ra, hắn còn chưa kịp mở lời đã bị đối phương vỗ vào lưng cái bốp muốn ngã nhào. Hắn khó chịu nhíu mày: “Cậu là ai? Sao lại đánh tôi?”
“Trời! Thiên Hải, lẽ nào đầu bị đập đến ngu luôn rồi hả?”
“Thiên Hải là ai?”
Tống Nam không ngờ có ngày mình lại xuyên không. Lúc trước, Tưởng Ly từng nước mắt đầm đìa giải thích với hắn rằng cô là người xuyên sách, cô không phải là người của thế giới này. Song, hắn phớt lờ, còn cho rằng Tưởng Ly cố ý diễn trò gây sự chú ý và hứng thú nơi hắn. Không ngờ báo ứng đến nhanh như thế!
Hắn không còn là Tống Nam nữa. Thân xác này thuộc về một thiếu gia trẻ tuổi, ăn chơi trác táng, là tay chơi có tiếng ở trường Đại học – Tôn Thiên Hải. Thiên Hải là sinh viên năm cuối khoa Kinh tế, học hành bết bát nhưng được cái nhà giàu không có gì ngoài điều kiện. Thân là con trai độc nhất nhà họ Tôn, được cưng chiều không khác gì con trời. Hắn cảm thấy thân phận này hao hao giống Tưởng Ly, cũng vì được chiều chuộng vô độ, bao dung quá trớn nên mới nảy sinh ra nhiều rắc rối, khiến Tưởng Ly ngạo mạn, xem thường người khác.
Tôn Thiên Hải đang theo đuổi hoa khôi mới nổi trong trường, còn vì cô nàng mà chấp nhận đăng ký ở khu ký túc xá nam vốn chỉ cách ký túc nữ một tòa nhà. Đáng nói nhất là cách đây hai hôm, để “thể hiện sự mạnh mẽ” còn bày đặt làm anh hùng cứu mỹ nhân ở quán bar, kết cục bị một tên xã hội đen thứ thiệt nện chai bia lên đầu.
Đổ máu, ngất xỉu, bất tỉnh hơn một ngày ở ký túc.
Phòng ký túc này chỉ có hai giường, một cái của Tôn Thiên Hải, còn lại là của Chu Quang Huy. Hai người phải nói là anh em chí cốt, từ gia cảnh đến tính cách chẳng sai biệt mấy. Quan trọng hơn cả hai đều vì mỹ nữ, hoa khôi mà cắn răng dọn đến ký túc xá.
Ai bảo các em gái xinh đẹp toàn ở ký túc cơ chứ!
Hắn thành thật thú nhận việc mình không phải là Tôn Thiên Hải, càng chẳng phải sinh viên gì sất. Hắn đã gần ba mươi tuổi rồi, làm chủ cả một cơ nghiệp rồi, thậm chí còn kết hôn luôn. Nhưng mặc kệ hắn giải thích thế nào đi chăng nữa, Chu Quang Huy đều xem hắn không khác gì thằng thần kinh.
Khốn kiếp! Cảm giác nói thật mà không một ai tin quả là khó chịu muốn chết!
Tống Nam không chết, hắn xuyên đến một thời không khác, bắt đầu học cách sống trong thân phận Tôn Thiên Hải. Quan trọng hơn là phải nỗ lực cứu vớt thành tích dốt nát của nguyên thân nếu muốn tốt nghiệp đúng hạn.
Tống Nam tuy là con cưng, nhưng từ nhỏ đã bị áp đặt gánh nặng gia nghiệp. Hắn được hưởng nhiều quyền lợi tuyệt vời, song, phải làm tròn trách nhiệm của con cái Tống gia. Việc học tập không cho lơ là, đời sống riêng tư không thể quá phức tạp, trên hết tuyệt đối không được để thanh danh gia tộc bị vấy bẩn. Tức mọi hành vi, cử chỉ đều phải chú ý và cẩn trọng.
Nhưng Tôn Thiên Hải thì khác. Hắn được chiều chuộng tới trời, nếu lỡ gây họa thì ba mẹ sẵn sàng ở phía sau thu xếp, đến nỗi thành tích hắn bết bát không vào được trường Đại học này. Gia đình không trách móc nửa lời, chi tiền mở hẳn khoa Kinh tế trong trường Đại học Thiết kế để hắn được vào học hành tới nơi tới chốn.
Khoa Kinh tế của Đại học Thiết kế cũng nổi tiếng toàn công tử ăn chơi trác táng, thành tích kém, vào trường Đại học chỉ để… học đại.
Tôn Thiên Hải tình trường dài dằng dặc, tuổi trẻ không ngại ăn chơi tới bến, hot girl mạng, diễn viên ca sĩ hay hoa khôi học đường gì gì đó, cứ thuận mắt là hắn lao tới tán tỉnh. Nhưng nào ngờ một chai bia đã khiến Tống Nam xuyên vào cơ thể này.
“Thiên Hải, tối nay đi đánh bida chứ?”
“Không đi.” Hắn ngồi trước màn hình máy tính, không ngừng gõ phím viết luận văn, chốc chốc còn ngừng lại liếc xem qua tài liệu. Hình ảnh này đập vào mắt Chu Quang Huy làm cậu ta cười phá lên.
“Ối trời, học hành làm quái gì cho mệt óc! Đằng nào chúng ta cũng sẽ tốt nghiệp thôi!”
“Tóm lại không đi.”
“Nào, đi đánh vài đường bida thôi. Xong đi quán bar, Lương Hàm Anh chủ động mời đó nha.” Chu Quang Huy nhướn mày ra ám hiệu, giọng cười cũng trở nên ái muội hơn hẳn.
“Không có hứng thú.”
Hắn muốn nhanh chóng tốt nghiệp, gây dựng sự nghiệp, tìm lại Tưởng Ly. Liệu cô có ở thế giới này không? Hắn không biết được, cũng cảm thấy mông lung mỗi khi nghĩ đến. Chu Quang Huy dứt khoát tiến đến tắt phụt máy tính, nhất quyết lôi hắn đi ra ngoài.
Mấy đứa sinh viên này, còn trẻ mà chẳng có chí tiến thủ gì hết!
Lương Hàm Anh nhắn với đám bạn toàn hot girl, mỹ nữ của mình. Bọn họ thân thiết với nhau cốt vì muốn lập một hội chị em toàn người đẹp. Cô ta rủ bọn họ đi bar tối nay để khoe khoang bản thân đã thành công cưa đổ thiếu gia danh tiếng Tôn Thiên Hải. Nhưng ngẫm lại toàn người đẹp thì cũng hơi nguy hiểm, vẫn phải tìm “con vịt xấu xí” nào đó để tôn lên dung mạo thiên tiên của mình mới tốt!
Lương Hàm Anh liếc nhìn Triệu Ý Hi đang say sưa vùi đầu trên bàn viết, cô nàng nở nụ cười đắc ý tiến đến, ngọt ngào cất lời: “Ý Hi, hôm nay cậu có rảnh không?”