Gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi đập vào tấm kính, thổi “vù vù” lên tấm kính chắn gió.
“Bịch” một tiếng.
Tuyết dày đọng trên mái hiên rơi xuống đất, những tảng băng lớn trên bầu trời như muốn nổ tung rơi xuống đất.
Phòng nhỏ không có hệ thống sưởi ấm, mùa đông lạnh có thể sánh ngang với hầm băng.
Nhưng trong chăn bông từng tiếng thở dốc xen lẫn nhau vang lên, một nặng một nhẹ, mờ ám mà triền miên, xen lẫn thêm vài tiếng nói yêu trêu chọc người khác, thổi tan cả hơi lạnh trong phòng.
Quần áo cô gái nhỏ đã bị cởi ra hơn nửa, trên hai bầu ngực sữa đã đầy dấu hôn cắn, xanh đỏ giao nhau.
Đêm nay người đàn ông vừa hung bạo vừa vội vàng, vừa vào nhà đã đè cô hôn lấy hôn để, đầu lưỡi nóng bỏng, liếm lấy từng tấc da thịt trên người cô…
Cô vô cùng ướt át, người đàn ông mạnh mẽ cùng với mấy lời nói khiêu khích, cong người run rẩy mà phun nước.
Khi cao trào đi qua, cả người cô xụi lơ, nhỏ giọng cầu xin anh.
“Cầu xin anh cái gì?” Anh khàn giọng hỏi cô.
“Cầu xin anh… cho em…”
Chàng trai cắn vào vành tai phiếm hồng của cô, “Dao Dao có phải là mèo nhỏ ham ăn không hả?”
“… Đúng thế…”
Cô căn bản không thể chịu nổi trận tấn công này, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhỏ giọng rầm rì, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, vô cùng đói khát chờ anh tiến vào.
… Anh rất lớn.
Phần đầu nấm thô to chống trước cánh hoa đỏ bừng của cô, cọ xát, chọc vào, chỉ là không để cô có thể sảng khoái một lần.
“Trình Tiêu… a!”
Bỗng nhiên đi vào tất cả như thế, chạm đến chỗ thịt huyệt sâu nhất của cô.
Anh ngồi bên giường, phần trên lộ ra vô cùng rõ ràng, giương mắt nhìn người đang phập phồng lên xuống, hai tay lại ra sức bóp lấy mông thịt rồi đẩy mạnh vào, gậy thịt tím đen đang được nhét trong huyệt nhỏ không ngừng lớn lên.
Cô ăn không vào, cau mày cúi đầu hô đau.
Nhưng nó đang được bọc trong từng tầng vách thịt mềm mềm, đang ra sức ngậm gậy thịt cắn mút, sung sướng phun ra lượng hoa dịch lớn, chạy dọc xuống cặp đùi săn chắc của anh.
Cổ họng anh ngứa ngứa, liếm mút môi cô, đầu lưỡi như nhiễm lấy sức nóng của núi lửa phun trào, từ cổ cô hôn đến ngực cô.
Lớp vải bông lộn xộn che lấy đầu vú bên trong, một chấm tròn nho nhỏ.
Chàng trai cách lớp quần áo cắn lấy nó, cô gái nhỏ ngẩng cao đầu kêu lên, ôm lấy đầu anh dùng sức ấn vào ngực mình.
“Anh đừng… đứng cắn mạnh như thế… ưm…”
Cổ họng anh kịch liệt nuốt xuống, đôi mắt thì vô cùng đỏ rực, đột nhiên anh mạnh mẽ xé rách lớp áo ngực của cô, ôm lấy cô vừa làm vừa đi vào phòng.
Hai bầu ngực sữa trắng như tuyết đang lộ ra ngoài, giống như khối bánh mì trắng vừa mới ra lò nóng hổi.
Anh cúi đầu thích thú ăn, nghe cô gái nhỏ rên rỉ từng tiếng “ưm ưm”, các điểm nhạy cảm đều khít chặt như nắp chai, càng chặt càng khó vào.
Tư thế ôm nhau này có thể cắm vào sâu nhất, thân thể cô gái nhỏ rất nhẹ, ôm không hề thấy nặng, đứng làm có thể dễ dàng khai mở hoa tâm, anh chọc thẳng vào vách tường non mềm.
“Bạch bạch…”
Âm thanh va chạm phát ra trong căn phòng mở tối, nghe thấy cả người đều khô nóng.
Viên đậu nhỏ bên trong bị làm mạnh mẽ bị kéo ra khỏi bờ mông thịt, kéo ra từng thớ thịt đỏ.
Mắt người đàn ông đỏ lên, tiếng nói khàn khàn, “Ngồi ăn, đứng ăn, em thích cái nào hơn?”
“A ưm… đứng… ăn ngon.”
Chu Thanh Dao bị làm giọng nói đứt quãng, “A!... Em thích… đều thích cả…!”
Linh hồn và thân thể hòa lẫn vào nhau…
Sung sướng vô hạn khiến cô có chút thất thần.
Từng lỗ chân lông đều như đang giãn ra, điên cuồng run lên, nhảy nhót không ngừng.
Cô không chịu nổi tư thế này, nhưng cố tình người đàn ông lại vô cùng yêu thích tấn công vào nơi mẫn cảm của cô, ôm cô mở rộng chân điên cuồng giao hợp.
Còn chưa đến mấy vòng, cô đã chẳng có chút tiền đồ, cả người đều run lên, “khóc” nức nở.
Trong cơ thể trào ra một lượng lớn mật dịch chớp mắt đã làm bộ lông đen trên gậy thịt ướt đẫm, mùi vị tanh tanh ngọt ngọt bao phủ khắp phòng.
Cô gái nhỏ vô cùng tức giận đến mức cả người đều co giật, một lúc lâu vẫn chưa khỏi.
Cô giống như mới vừa được vớt ra từ bồn nước ấm, mồ hôi đầm đìa tiếng thở dốc vang lên không ngừng, yếu ớt dùng chóp mũi cọ cọ vào cằm anh.
“Trình Tiêu…”
Anh rũ mắt cười, “Ăn no chưa?”
Cô dựa đầu vào vai anh, dùng giọng nói của mèo con nhỏ cầu xin tha thứ, “Dao Dao mệt quá đi.”
Trình Tiêu cúi người đặt cô gái nhỏ mềm yếu lên giường, cả người trần truồng, mệt mỏi, trên da thịt toàn bộ đều là dấu vết anh lưu lại.
Anh lật người đặt cô dưới thân mình, bờ ngực cực nóng kề sát phía sau cô, gậy thịt nóng bỏng đang chuẩn bị chọc vào bầu ngực nhợt nhạt của cô.
“Anh còn chưa ăn no…”
Trình Tiêu hôn lên cái cổ đầy mồ hôi, ẩm ướt của cô, “Để cho anh làm lần nữa, hửm?”
“Được.”
Chu Thanh Dao mệt đến mức mắt cũng chẳng mở nổi, nhưng vẫn không muốn làm anh khó chịu, cử động thân người, tự mình làm ra tư thế quỳ vô cùng dâm mỹ sở trường của cô.
Cô quay đầu nhìn anh, tóc đen, đôi mắt thì sáng như sao trời.
Anh cười đè lên người cô, cánh tay ôm lấy vòng eo cô nâng lên, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Hai người nhiệt tình trao đổi nước bọt, người ở dưới vô cùng mơ hồ, gậy thịt được bọc một lớp màng mỏng cắm vào giữa hai chân, gậy thịt nóng hổi thẳng thắn đi vào hai cánh hoa ướt át của cô.
“… A!”
Sau khi đi vào… căng cứng vô cùng.
Cơn đau như xé rách thêm một chút sảng khoái, xông lên da đầu, hương vị ngây ngất khó tả.
Hoa huyệt mềm mại đầy đủ nước, dù có chất lỏng bôi trơn nhưng không thể chống lại được vách tường bên trong đang co rút mạnh mẽ, giống như hang động sâu thăm thẳm càng hút càng sâu, triền miên làm da đầu anh run lên.
Yết hầu Trình Tiêu lăn lộn lên xuống, cũng không thể kìm chế được cái nóng khô khốc đang tiếp tục bùng lên trong lồng ngực, hai bàn tay nắm chặt lấy eo của cô không khống chế được mà điên cuồng ra vào mạnh mẽ…
Cô bị thúc vài lần rồi ngã lên giường, người đàn ông theo sát phía sau. Sau đó, anh đè xuống, bàn tay to sờ soạng phủ lên đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tấm trải giường.
Lòng bàn tay thô ráp, vô cùng khô ráo.
Như dòng suối trong vắt giữa các đỉnh núi, làm dịu đi sự khô khan trong người và sưởi ấm tâm hồn anh.
Thời gian gần đến 0 giờ, ngoài phòng tiếng pháo liên tiếp vang lên, pháo hoa được bắn lên trong bầu trời tối đen như một vầng sáng rực rỡ.
Tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên.
Hai người trên giường đang thâm tình hôn môi, điên cuồng làm tình, ở trong không gian ầm ĩ cùng nhau tới cao trào.
Trên bầu trời đủ mọi màu sắc xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu sáng thân thể cường tráng và nhan sắc của anh.
Chu Thanh Dao nhìn đến say mê, ghé sát vào người anh, đưa tay che mặt anh lại.
Cô cong môi cười, ánh sáng từ trong mắt phát ra rực rỡ, “Năm mới vui vẻ, Trình Tiêu.”
“Năm mới vui vẻ, Dao Dao.”
Ánh sáng dịu dàng trong mắt anh lan ra, đột nhiên lại dùng sức ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên sát bên tai cô.
“Cảm ơn em, đã chọn anh.”
---
Ba giờ đêm, tiếng đốt pháo bên ngoài cũng dần yên tĩnh lại.
Cô gái trong lòng anh đêm nay đã quá mệt, hình như ngã đầu xuống đã ngủ say.
Trình Tiêu nhìn lên trần nhà tối đen như mực, chẳng có chút buồn ngủ nào, bên tai dường như vẫn thoáng qua cuộc trò chuyện trong phòng bếp trước bữa cơm tân niên.
“Trình Tiêu, con đừng trách ông nội tạt gáo nước lạnh vào hai đứa, nhưng người dù sao cũng sẽ từ từ lớn lên, sau này còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết, cần các con cùng nhau đối mặt giải quyết.”
Ông cụ dừng chút rồi nói tiếp: “Ông nghe tên nhóc thối nói, với thành tích của Dao Dao bây giờ, ngay cả khi không thắng trận đấu lần này, chỉ cần con bé phát huy ổn định có thể thi vào trường đại học, về sau thi cái gì cũng không khó, nói không chừng con có thể học nghiên cứu sinh hoặc du học, sau này tương lai của con bé là một bầu trời rộng mở…”
“Lỡ đâu, ông nội nói là lỡ như thôi, con bé ra ngoài gặp nơi phồn hoa hơn, không cẩn thận quên mất tâm ý lúc đầu, con phải làm sao?”
Anh rũ mắt, khó khăn cong môi dưới, “Con sẽ để cô ấy đi.”
Ông cụ khó chịu nhẹ nhàng lắc đầu, “Con đấy… luôn yên lặng làm mọi thứ, chẳng cần hồi đáp.”
Anh cong khóe môi, thản nhiên cười.
“Nếu ngày nào đó cô ấy không thích con, con sẽ tự giác biến mất.”
“Nếu ngày nào đó vì sự tồn tại của con làm chậm trễ tương lai của cô ấy, con sẽ rời đi, không để cô ấy có chút lưu luyến gì.”
Ông cụ sửng sốt, “Con cũng, không cần phải làm như thế…”
“Đó là vì ông không hiểu rõ cô ấy…”
Tiếng nói khàn khàn của anh mông lung trong sương mù, vô cùng bi thương.
“Toàn bộ thế giới này, bao gồm cả tiền đồ của cô ấy và con trong đấy, cho dù phải hy sinh tất cả, cô ấy cũng sẽ không chút do dự mà chọn con.”
“Bây giờ con bé còn nhỏ, sẽ cố chấp xem tình yêu là thứ duy nhất trên đời này.”
Trình Tiêu nghiêng đầu, nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt, mơ hồ nhìn thấy bóng người nhỏ bé đang ngồi trên sofa.
“Tình cảm trong sáng với con mà nói, cũng không phải duy nhất.”
Anh thấp giọng nói: “Là cô ấy mới đúng.”