Trình Tiêu thong thả ung dung lau khô tay, quay người dựa vào bàn bếp, mặt đối mặt với ông, “Ông đây là… có chuyện muốn nói?”
“Không có lời gì, chỉ nói lung tung hai câu thôi.”
Một tay ông run rẩy móc ra hai cái lì xì từ trong túi ra.
“Cháu với Dao Dao mỗi người một cái.”
Trình Tiêu không nhận, còn đang giả ngu, “Bao lì xì của cô ấy, ông đưa cho cháu làm gì?”
Ông lão nhướng mày, nói đầy ẩn ý, “Không phải cháu quản con bé sao?”
“Ồ?”
Trình Tiêu mỉm cười, “Có phải ông hiểu lầm gì không?”
Một già một trẻ, tầm mắt điên cuồng điều chỉnh tiêu điểm, ông tới cháu đi, tia lửa lóe lên.
Cuối cùng, ông lão sải bước, cầm nửa củ cà rốt trên thớt, thở phì phì ném lên người anh.
“Cái thằng này, nghĩ ông già này mắt mù tai điếc à?”
Trình Tiêu bật cười, không giả vờ nữa, anh cúi người nhặt nửa củ cà rốt rơi xuống đất, giơ củ lên chân thành nhận sai.
“Cháu sai rồi, việc này nên sớm thẳng thắn với ông.”
Ông cụ tức giận lườm anh một cái, “Thật ra ông nghĩ giả vờ không biết, nhưng mà hai đứa bọn cháu quá lớn mật, liếc mắt đưa tình dưới mí mắt ông, còn tự nhận ngụy trang rất tốt. Ông già, nhưng mắt không mờ, nhìn thấy rất rõ ràng.”
Trình Tiêu nhỏ giọng phụ họa, “Phải phải phải… không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của ông.”
Ông Trương trầm mặc nhìn anh, thở dài, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, “Dao Dao chính là cô gái tốt, mấy năm nay chịu không ít khổ, cháu nhất định phải đối xử tốt với người ta. Nếu dám bắt nạt con bé nửa phần thì dù phải liều cái mạng già này ông cũng không buông tha cho cháu…”
Gậy ba-toong gõ xuống đất, ông hừ hừ, chòm râu bay bay: “Cháu nghe thấy không?”
“Nghe thấy ạ.”
Trình Tiêu đứng thẳng người, nhỏ giọng hứa hẹn với ông: “Ông yên tâm, cháu dùng cái mạng này yêu thương, che chở cô ấy, không dám để cô ấy chịu nửa phần uất ức.”
Ông cụ cũng không hoài nghi nhân phẩm của Trình Tiêu, nhiều năm nhìn anh lớn lên, ông cũng rất hiểu đứa nhỏ này.
Trình Tiêu làm người chính trực, trước khi làm việc gì đều suy nghĩ kỹ càng, cho nên anh sẽ không hứa suông, một khi hứa thì nhất định sẽ làm được.
Đôi lúc ông cụ nghĩ đến hai đứa nhỏ số khổ ôm nhau, sưởi ấm cho nhau, cho dù tới những năm tháng cuối đời thì vẫn cảm thấy vô lực và đau lòng.
“Chuyện Dao Dao tham gia thi đua, hôm nay cháu mới biết, nghe nói phí huấn luyện phải tự trả…”
Ánh mắt của ông cụ nhìn chằm chằm vào anh, “Tiền này, cháu xoay sở cũng không dễ dàng phải không?”
Ánh né tránh cái nhìn của ông, cười nói: “Không có gì khó khăn cả, cháu chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
“Tuổi hiện tại của cháu, trách nhiệm với cháu mà nói vẫn rất nặng nề, cháu phải lượng sức mà đi, đừng chuyện gì cũng cứng rắn chống đỡ.”
Tốc độ nói của ông rất chậm, nhưng từng chữ đều có sức nặng, “Sau này gặp phải chuyện tương tự thì cứ nói thẳng với ông. Dù sao ông là người sắp xuống mồ rồi, tiền tài có nhiều cũng chẳng mang đi được, coi như là một mảnh tâm ý của ông, nhìn thấy hai đứa hạnh phúc, ông chết cũng yên lòng…”
Hô hấp của anh run lên, “Bố Trương…”
“Cháu là đứa lương thiện, trọng tình cảm, có trách nhiệm, tình nguyện hy sinh bản thân cũng muốn giúp đỡ người khác. Nhưng Trình Tiêu à, cháu cứ giữ cái tính đó lâu thì sớm hay muộn cũng suy sụp vì mệt.”
Ông cụ lắc đầu, buông tiếng thở dài thật mạnh.
“Cháu là người, không phải siêu nhân.”
--------
Một bữa cơm đoàn viên có đủ sắc – hương – vị, bốn người ăn vô cùng náo nhiệt, tiếng hoan hô vui cười vang lên khắp phòng.
Không ngờ chủ nhiệm Trương thường ngày hay xụ mặt, ở nhà đúng là con trai ngoan của bố mười phần, ông Trương nói gì nghe nấy, coi lời ông như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Bọn họ tạm biệt ông, ôm một đống đồ ăn ông cứng rắn nhét cho họ.
Dọc theo đường đi, cô gái nhỏ líu ríu nói chuyện, dẫn tới tiếng pháo hoa cũng không che được tiếng cười giòn giã của cô.
“Anh không biết đâu, vừa rồi thầy Trương tìm em nói chuyện, hồn em sắp bị dọa bay.”
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Em chỉ có tí tiền đồ này thôi à?”
Cô yếu ớt nói: “…Lá gan của em rất nhỏ.”
Chàng trai cười, “ồ” lên đầy nhịp điệu, giọng điệu hài hước kia khiến cô gái nhỏ nghe mà xấu hổ, bị chọc đỏ mặt.
“Anh cố tình hả?”
“Không, anh nào dám.”
Nói là nói như vậy, nhưng anh vẫn phản xạ có điều kiện mà đi dịch sang bên cạnh hai bước.
Anh hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ vô tình nhớ tới lá gan của người nào đó, cô gái nhỏ khóc xin anh thu nhận, kết quả hết cưỡng hôn lại đè anh xuống, dùng nhiều cách muốn ăn anh sạch sẽ, xong rồi còn mắng anh là lưu manh… Anh… ôi ôi!”
Không biết cô gái nhỏ đã đến trước mặt anh từ bao giờ, bối rối dùng tay che miệng anh lại, phồng má trừng anh.
“Một người đàn ông như anh còn chơi chiêu tính sổ sau thu, có thấy mất mặt không hả?”
Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, hôn lên lòng bàn tay cô, cong môi cười, “Anh 17 tuổi, vị thành niên.”
Chu Thanh Dao “xì” cười, xấu hổ và giận dữ đấm ngực anh một cái, xoay người sải bước đi về phía trước, không đi được mấy bước lại quay trở về, lười biếng dựa vào anh.
“Ôi...không đi nổi…”
Trình Tiêu hiểu rõ, ngồi xổm đưa lưng trước mặt cô, “Đi lên.”
Cô sửng sốt, vốn muốn làm nũng nháo một lát, không muốn thật sự gây sức ép cho anh.
“Quên đi, trong tay anh còn cầm đồ này nọ.”
“Không sao.”
Cô gái nhỏ do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn thật cẩn thận nhào lên lưng anh.
Vai anh rất rộng, rắn chắc như một tòa núi cao, là bả vai của bố trong trí nhớ của cô, có loại ma lực khiến người ta vô cùng an tâm.
Trên đường về nhà, ngã tư đường vắng vẻ gần như không người, các nhà các hộ đều đoàn tụ trong nhà người thân.
Ngoài trời tuyết rơi lớn, tuyết đọng thật dày, giẫm lên vang lên tiếng “xoạt xoạt”.
Cả thế giới trên lưng mềm nhũn dán vào anh, ông chặt cổ anh như một đứa nhỏ.
Cánh môi non mềm thỉnh thoảng ma sát cái cằm lạnh như băng của anh, hơi thở phả ra nhẹ nhàng mà ấm áp.
Trình Tiêu nhìn ngõ tắt nhỏ ngoằn ngoèo trước mặt, đi ngang mỗi căn nhà đều truyền ra tiếng nói chuyện ồn ào, sự sung sướng khi đoàn tụ với gia đình nhảy nhót tung tăng tản ra ngoài.
“Dao Dao.”
“Dạ.”
“Nguyện vọng năm mới của em là gì?”
Cô bị hỏi ngốc, còn thật sự suy tư một lát, cười khanh khách cắn vành tai của anh, “Ăn anh.”
Trình Tiêu nở nụ cười, “Ăn như thế nào?”
Cô nhếch môi cười xấu xa, liệt kê một đống lớn như đảo cây đậu.
“Ngồi ăn, nằm ăn, đứng ăn, đi ăn…”
Rõ ràng không phải câu nói thô tục nhưng tự dưng mang theo một mùi thịt thơm nức.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, quả thực là…
Bụng anh nóng lên vì bị đùa bỡn, chửi nhỏ, “Tiểu lưu manh.”
Hai tay cô quấn càng chặt, ghé sát vào tai anh, rầm rì hỏi: “…Tiểu lưu manh có thể ăn anh không?”
“Có thể.”
Anh nghiêng đầu, hôn lên khuôn mặt mềm mềm của cô.
“Cho em ăn từ năm nay đến sang năm, ăn đủ từ trong ra ngoài.”