Tâm tính Trình Tiêu lương thiện giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm từng chút một, đôi mắt thâm trầm, nâng cằm của cô lên xem xét.
Quả nhiên, đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt đang đảo vòng quanh trong hốc mắt.
Anh thấp giọng hỏi: “Vì sao phải đi khỏi nhà?”
“Đó không phải nhà của em!”
Chu Thanh Dao không dừng lại, nước mắt bùng nổ mãnh liệt, từng giọt từng giọt rơi xuống, rớt trên cánh tay anh, “Em… Em đã không có nhà từ lâu rồi.”
Anh không muốn nhìn thấy nhất đó chính là dáng vẻ lệ rơi đầy mặt này của cô, trong lòng bỗng đau không chịu được, bối rối không biết nói gì để an ủi cô, chỉ im lặng lau nước mắt cho cô.
Chỉ là nước mắt lau không được, càng lau càng nhiều hơn.
Cô giống như đụng trúng van nước, bao nhiêu oan ức, tủi thân đều như núi lửa đang phun trào, phát tiết hết mọi thứ trong lòng mình.
Một lúc lâu sau, cô mệt mỏi, quẹt hết nước mắt nước mũi lên trên áo anh, hít hít mũi, người cô vẫn còn đang nhè nhẹ run lên.
“Em không đúng, còn chưa nói qua với anh chuyện nhà của em nữa mà nhỉ?”
Anh gật đầu, “Em muốn nói, lúc nào anh cũng sẵn lòng lắng nghe.”
Thật ra từ lúc ở nhà ông Trương nghe nói qua về chuyện của cô, nhưng chỉ là biết đại khái thôi, cũng không phải rõ ràng cụ thể lắm.
Những thứ chôn sâu trong lòng cô gái nhỏ, hình như đây mới là thứ ẩn nấp sâu trong lòng cô gái nhỏ.
Chỉ có khi ở cùng với anh, thứ linh hôn đang trôi dạt kia mới có thể từ từ chạm vào tầng mây, bình yên rơi xuống đất.
“Trình Tiêu, anh biết không, lúc em còn nhỏ vẫn luôn được nuôi ở bên nhà ngoại, bà ngoại không học nhiều nhưng vô cùng hiền lành, mỗi ngày em đều rất vui vẻ giống như mấy đứa nhỏ ở quê, cùng mấy đứa bé ở quê chơi đùa, khoảng thời gian đó là lúc vô cùng vô cùng hạnh phúc…”
Cô lại nức nở hai tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó, bố mẹ em lại đưa em về lại thành phố, bọn họ cứ luôn cãi nhau, nhiều lần em thấy sợ thì lại trốn vào phòng, nghe tiếng cãi lộn ầm ĩ bên ngoài, em còn nghe thấy mẹ nói, bà ấy sinh em ra chính là một sai lầm, nếu không có em, bà ấy sẽ không sống chết kết hôn sẽ không gả cho bố em, một người bất lực như thế, có thể bà ấy sẽ có tương lai tốt.”
“Tuy trong lòng bọn họ có nỗi khổ, nhưng ít ra vào lúc đó, em vẫn còn có một gia đình, bọn họ không chia tay nhà của em cũng sẽ không mất đi.”
Hô hấp Trình Tiêu dần trầm xuống, trong yết hầu từng âm thanh hổn hển phát ra, hai tay quấn chặt ra sức ôm lấy cô.
“Sau này, hai người họ ly hôn. Mẹ em đi ra nước ngoài, rất lâu mới về thăm em một lần, bố em lại tái hôn, dì nhanh chóng sinh được một em trai, một nhà của bọn họ rất hạnh phúc, em chỉ dám đứng một góc đến thở cũng không dám thở, chạy trốn núp vào bên cạnh góc nhà.”
“Nhà của em, đã không phải là nhà của em nữa.”
Nói xong câu này, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh, trên gương mặt nhỏ vẫn còn vương nước mắt, “Cho nên, em nghĩ muốn chạy trốn khỏi thành phố cô đơn này, sau này bỏ hết tâm trí vào học tập, yêu anh cho tốt, cố gắng sống vì cuộc sống của mình.”
Chân mày Trình Tiêu nhíu chặt lại, sắc mặt vô cùng kém, chắc là trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tiêu hóa hết lời nói của cô.
Là thật, lòng đau hệt như bị ngàn mũi dao đâm ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô gái nhỏ của anh, sống cũng không thoải mái gì.
Có một số người không còn nữa nhưng họ vẫn luôn ở đấy.
Có một số người còn sống nhưng so với người chết còn lạnh lùng hơn.
“Đừng lo, sau này còn có anh.”
Anh sờ sờ mặt của cô, cho cô một viên an thần, “Em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em vô điều kiện, dọn đến sống gần chỗ anh đi, có thể lúc nào cũng chăm sóc được cho em, anh cũng yên tâm.”
Chu Thanh Dao hoang mang, “Vì sao không thể ở cùng với anh?”
Anh khẽ thở dài, “Em mới bao nhiêu tuổi chứ, muốn cho người ngoài biết em đang ở chung với đàn ông à, đối với thanh danh em sẽ không tốt.”
“Em không cần những thứ này.”
Lời này của cô chính là sự thật.
“Anh để ý.”
Anh thấp giọng nói, kiên nhẫn giải thích, “Anh không muốn em bị người khác đồn đại, nói nhảm, Dao Dao là cô gái tốt, ai cũng không thể nói em không tốt dù chỉ một chút.”
Chu Thanh Dao rầu rĩ đánh anh, nhỏ giọng thì thào, “Nói như chính nhân quân tử lắm ấy, tối hôm qua không biết là ai đè em không chịu buông, cầu xin tha thứ cũng chẳng được, còn tìm thêm mấy cách… Ưm ưm!”
Cô nói ra càng nhiều lời hơn, đúng lúc này Trình Tiêu che kín lấy miệng cô, còn thuận tay gõ nhẹ lên trán cô một chút.
“Em không biết xấu hổ sao?”
Cô cong môi cười, thấy rõ sự gấp gáp và ngượng ngùng không thể che giấu của anh, vừa mới nãy đầy tâm tối, trong khoảnh khắc này lại đầy ánh sáng tươi sáng.
“Không biết xấu hổ.”
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười, “Có bản lĩnh… đêm nay anh cũng đừng dịu dàng.”
“…”
Trình Tiêu nghẹn họng, xấu hổ nên ho khan kịch liệt.
Em thắng.
---
Lúc hai người trở lại Giang Châu, vừa khéo là giờ cơm trưa.
Chu Thanh Dao không muốn về nhà sớm, Trình Tiêu đau lòng cô bị anh gây sức ép cả đêm không ngủ, nắm tay cô đi về nhà, còn mua thêm mì lạnh và mấy món ăn vặt bên đường.
Hai người nắm tay nhau, sự thú vị nho nhỏ bị phá vỡ, rồi lại vào căn phòng nhỏ ấm áp.
Đi đến hẻm nhỏ, lại chuyển sang chỗ rẽ, nhà anh là một tầng lầu đơn độc.
Quẹo vào hàng hiên, Trình Tiêu dừng bước, ý cười trên mặt dần phai đi.
Chu Thanh Dao còn chưa kịp nhìn rõ ai đến, đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo ra phía sau bảo vệ, thân thể mạnh mẽ của anh che hết khuôn mặt của cô.
Ngoài hàng hiên nhỏ hẹp mấy nam sinh vẻ ngoài thô lỗ lấp kín, người phía sau nhanh chóng đi lên vây anh lại.
Mấy người đều lộ ra khuôn mặt hung ác, là những người ác độc điển hình.
Chú của Trình Tiêu bị trói và ném xuống đất, quần áo cũ nát bị xé rách nát, toàn thân chằng chịt những vết máu đỏ hồng, người thở gấp như đang hấp hối.
Người đàn ông cầm đầu hình như quen biết anh, vốn dĩ đang thảnh thơi ngồi trên bậc thang hút thuốc, đột nhiên đứng thẳng dậy, không nhanh không chậm bước đến trước mặt anh.
Anh ta thấp hơn Trình Tiêu nửa cái đầu, nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém gì anh.
Trên cổ còn có vết sẹo vô cùng đáng sợ, tăng thêm chút sát khí.
“Trình Tiêu.”
Người đàn ông nâng mắt nhìn anh, khóe môi mang ý cười, “… Chúng ta lại gặp nhau rồi.”