Rừng cây nhỏ yên tĩnh giống như một vũng nước lặng, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi cỏ cây xào xạc rất nhỏ.
Nhưng tiếng nhạc nhỏ nhẹ ấy, không át được tiếng thở dốc dồn dập đan xen khi làm chuyện ấy của đôi nam nữ.
Dưới ánh trăng hơi hơi sáng tỏ, cô bị người ta xoay người đè lên trên cây, giật dây thắt lưng mảnh nhỏ xuống. Bàn tay to phủ lên, cách xoa bóp rất thô lỗ. Bầu ngực mềm mại không chịu nổi cách thô bạo này, vừa đau lại vừa sướng.
Cô ngoảnh đầu đi, dùng giọng thì thầm yếu ớt để xin tha.
“... Đau... ưm a... bị anh xoa hỏng mất...”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm đến chảy nước, đầu óc mơ màng hồ đồ, bị anh dùng hết sức để va chạm đâm tới tận cổ họng.
Thể lực của anh vốn đã biến thái, đêm nay càng hăng hái đấu đá lung tung giống như uống thuốc vậy.
Anh siết eo cô, nhiều lần phải thúc vào tận hoa tâm thì mới bằng lòng rút ra. Vách thịt co chặt liên tục bị gậy thịt cường tráng căng ra đầy bạo lực. Cánh hoa nho nhỏ yêu kiều bị ép cho mất dạng, đã sớm không tìm lại được hình dáng xinh đẹp lúc ban đầu.
Huyệt nhỏ nhạy cảm chảy nước không ngừng, lại luôn bị vật nam tính kia cuốn ra một đợt nước yêu ướt dính trơn trượt.
Cô chưa bao giờ trông thấy Trình Tiêu mất kiểm soát như thế này.
Vẻ bình tĩnh tự kiềm chế tốt mà anh lấy làm tự hào đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, tư thế vào từ đằng sau cho anh có đủ không gian để phát huy.
“Trình Tiêu....”
Chu Thanh Dao khó nhịn nuốt nước miếng, tiếng rên mềm mại kéo dài, xen lẫn tiếng khóc nức nở nhẫn nhịn.
Tư thế này không trông thấy cơ thể anh, cũng nhìn không rõ mặt anh, hoàn toàn lọt vào trong sự khống chế của anh.
Quả anh đào cứng thành hạt tròn nhỏ. Trình Tiêu đã nếm qua hương vị ấy, quyến rũ khiến người ta nhớ thương ngày đêm. Anh ra sức hít sâu cũng không kiểm soát được ngọn lửa nóng hừng hực trong lồng ngực.
Trình Tiêu ngẩng đầu lên, thở dốc nặng nề mấy tiếng, càng cắm rút càng tàn nhẫn. Cô bị đâm cho ngã dúi dụi về phía trước, suýt nữa cộc đầu vào thân cây.
Cô bực bội bĩu môi, tức giận dùng tay véo cánh tay dài săn chắc của anh.
Chút sức mềm như bông giống như làm nũng ấy, Trình Tiêu rất thích, bàn tay to vòng qua, nâng cô gái nhỏ suýt bị đâm ngã lên.
“Bên trong nóng quá, nước nhiều đến nỗi sắp tràn ra rồi…”
Anh liếm thịt mềm tinh xảo sau tai cô: “Cắm em ở đây, kích thích không?”
Chu Thanh Dao lén lút nhìn bốn phía, chỗ này tối đen như mực, thậm chí còn không nhìn thấy bóng người.
Nhưng cô vẫn thấp thỏm bất an hỏi: “Liệu có thể… bị ai nhìn thấy không?”
“Không đâu.”
Anh cố ý chọn vị trí ảo diệu, ẩn nấp lại yên tĩnh, cho dù có người đi lên đài ngắm cảnh thì cũng không nhìn thấy cảnh tượng phóng túng bừa bãi của đôi nam nữ đang “yêu nhau” trong rừng cây.
“... A!”
Hai tay cô ra sức ôm lấy thân cây, đột nhiên bị thúc mạnh một cái vào tận viên thịt nhỏ ở chỗ sâu bên trong.
Sau đó, cô chua xót phát hiện....
“Nó… nó lại to lên… hức…”
Trình Tiêu cười, nghiêng đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng của cô: “Đều tại Dao Dao mút giỏi quá…”
Giọng anh trầm thấp dịu dàng, nhưng tần suất thọc vào rút ra ở phía dưới lại tăng tốc một cách bất thường, giống như động cơ điện chạy hết tốc độ. Tiếng va chạm “bạch bạch” to đến mức quanh quẩn khắp rừng cây.
Cơ thể Chu Thanh Dao gầy nhỏ, sức khỏe cũng kém, cả người như rã rời, ngoan ngoãn mặc ho anh giày vò.
Anh dùng một tay cởi áo trên, tiện tay trải lên mặt cỏ. Cô bị “ném” xuống cái áo phông ướt đẫm, người còn chưa nằm hẳn hoi thì đã bị Trình Tiêu đè mạnh xuống ép thành còn tép.
Anh thúc vào bằng tư thế nửa quỳ bò, gậy thịt cương cứng giữa háng sưng lên như thể sắp căng chặt cái bao mỏng.
Tư thế nửa treo trên không, thô lỗ cắm mạnh từ trên xuống, phần đầu tròn trịa căng cứng lại nóng bỏng, mượn lực mạnh tàn nhẫn để đột ngột chọc giãn cổ tử cung mềm mại.
Mặt cô trắng bệch, nhỏ giọng bật khóc đau đớn dưới sự tấn công dũng mãnh kéo dài của anh.
Trình Tiêu chọc tới đỏ mắt, ngoài miệng dịu dàng dỗ dành, nhưng tần suất cắm rút lại dữ dội gấp bội.
Không được mấy hồi, cô gái nhỏ còn chẳng thể khóc nức nở nữa.
Đêm nay anh đã hiểu rõ hoàn toàn bốn chữ “Không muốn dịu dàng”, mỗi một lần đều lộ ra sự thô lỗ mạnh bạo khó có thể kiềm chế.
Từng tấc da thịt đều hơi hơi co quắp lại trong cơn run rẩy, sưng đau tê dại, cảm giác ngứa ngáy muốn chết nổ tung trong cơ thể, khoái cảm chồng chất thành núi.
Cao trào bỗng nhiên ập tới trong nụ hôn sâu nồng cháy.
Gậy thịt chôn trong cơ thể cô lại sưng to hơn một vòng, cơ thể sắp bị căng đầy rồi.
“Ư a… A!!”
Tiếng dã thú động dục gầm nhẹ, gợi cảm đến hết thuốc chữa.
Cho dù cách lớp màng mỏng kia thì cô vẫn có thể cảm nhận được dòng chất lỏng nóng bỏng ấy một cách rõ ràng.
Cô gái nhỏ cứ tưởng rằng đã xong chuyện, ai dè đợi anh rửa sạch lần thứ nhất xong, anh lại bỗng nhiên bế cô lên, dẫn đường cho cô ngồi dạng chân trên người mình.
“Trình Tiêu?”
Cô chống hai tay lên ngực anh, cúi đầu nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của anh, trong mắt tràn ngập mờ mịt khó hiểu.
Sau đó… anh thần bí nhét một thứ nho nhỏ vuông vắn vào trong tay cô.
“Đeo giúp anh đi.”
Cô tập trung nhìn kỹ, sợ tới mức hô hấp tan rã.
“Chưa ăn no.”
Anh nhếch môi cười xấu xa đầy gợi cảm: “... Anh vẫn muốn nữa.”
“...”
Đây vẫn người đàn ông chính trực mà lúc trước dùng lời lẽ chính đáng để từ chối cô, mở miệng lại nói bảo cô phải “nghĩ kỹ” ư?
Lồng ngực của cô gái nhỏ rung lên mạnh mẽ.
... Thôi xong.
——————
Trời gần sáng.
Lăn lộn một đêm, cuối cùng tuyên bố kết thúc bằng việc Chu Thanh Dao mơ màng gần như ngất đi.
Ở chỗ cách đài ngắm cảnh mấy chục mét còn có một sân hóng gió rất nhỏ, người ngoài rất khó phát hiện ra.
Cô lười biếng rúc vào trong lồng ngực của người đàn ông, mệt đến mức chẳng muốn động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.
Bên tai là tiếng thở nhè nhẹ thả lỏng của anh, khí nóng cọ qua tai, ngứa đến khó tả.
Trời dần dần sáng rõ.
Tầm nhìn mông lung, giống như được phủ lên lớp lụa mỏng màu xám bạc.
Phía chân trời đằng Đông xuất hiện một vùng bụng cá trắng, cả thế giới dần dần sáng lên.
Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, dãy núi đắm chìm trong ánh sáng dịu nhẹ tựa như một thiếu nữ đang ngượng ngùng, như ẩn như hiện, muôn vàn tia nắng vàng xuyên qua ngọn cây, nhuộm gương mặt trắng nõn của cô thêm một lớp ửng hồng.
Chu Thanh Dao nhìn tới ngây người, từ từ ngồi dậy, dùng hai tay chống cằm, nhìn chăm chú không chớp mắt, cảm thán từ tận đáy lòng: “Mặt trời mọc đẹp quá.”
Anh cười: “Thích là được rồi.”
Cô gái nhỏ đột nhiên ngoảnh đầu nhìn anh, ánh sáng màu vàng chói lọi chiếu sáng cả người anh, không chân thật như đang nằm mơ.
“Sao vậy?”
Cô không nói chuyện, liếm liếm khóe môi.
Suy nghĩ của con gái đúng là không nên quá dễ đoán…
Trình Tiêu chạm một cái vào môi cô, lướt qua rồi ngừng luôn.
Cô rên hừ hừ hai tiếng, còn chưa đủ, sau đó, chủ động ôm cổ anh rồi hôn lên.
Anh cười đón được nụ hôn của cô, dịu dàng liếm mút, mặc cho cô cắn môi anh, trêu chọc đầu lưỡi của anh với suy nghĩ xấu xa.
Hôn xong, hai người yên lặng ôm nhau.
“Trình Tiêu.”
Cô cắn môi dưới, thì thầm lên tiếng: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh sửng sốt: “Chuyện gì?”
Lời đã đến bên miệng, Chu Thanh Dao lại đột nhiên im lặng suy nghĩ mấy giây, đầu khẽ tựa vào hõm cổ anh, suy nghĩ lặng đi, không nói gì.
“Dao Dao?”
Cô khô khốc nhả môi dưới ra, hít sâu một hơi, nhỏ nhẹ thong thả nói ra nỗi hờn dỗi ở trong ngực.
“Em quyết định, dọn ra ngoài ở một mình.”
Cô gái nhỏ nghiêng người ôm lấy eo anh, gục đầu xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Em có thể chuyển tới gần nhà anh không?”
“Hoặc là ở sát vách nhà anh, hoặc là ở cùng với anh…”
Cô kéo dài tiếng khóc nức nở: “Không có anh, em không có cảm giác an toàn, sợ mình đột nhiên biến mất khỏi thế giới này mà không ai biết, không ai cứu được em.”