Tết âm lịch đang tới gần, kì nghỉ đông đã không còn nhiều nữa mà sắp phải khai giảng, Kiều Niên vội vã hoàn thành nốt lớp vũ đạo cuối cùng của kì nghỉ.
Năm giờ chiều về đến nhà, cậu phát hiện ở trước cửa có thêm một đôi giày da của nam.
Trong lòng cậu đã biết chuyện gì, vẻ mặt trở nên lạnh lùng thờ ơ. Cậu cẩn thận đẩy cửa ra bước vào. Hương thơm của trà thoang thoảng trong phòng khách, trên chiếc bàn trà thấp bé đặt những dụng cụ trà cổ. Ở đó có một người đàn ông đang ngồi, quần áo chỉnh tề nhìn từ xa cứ như một bức tranh thủy mặc trúc đầy tĩnh lặng và tao nhã.
Người đàn ông này trông có vẻ ổn.
Kiều Niên đứng ở cửa, lặng lẽ cứ như một linh hồn. Nhìn vào ấn tượng đầu tiên mà ông chú kia mang lại, mẹ Kiều nhấp một ngụm trà, ánh mắt chợt lóe lên, chú ý thấy con trai, nhanh chóng nói: “Niên, con về rồi à? Sao không vào đi.”
Kiều Niên ngoan ngoãn gật đầu. Người đàn ông kia cũng đứng lên, đeo một chiếc kính gọng đen, ánh mắt vô cũng chân thành. Ông vươn tay ra, cười lịch sự: “Chào cháu, Tiểu Niên.”
“Cháu chào chú.”
Hai người cứ như vừa bàn bạc kinh doanh với nhau xong, hai bên bắt tay nhau một cách tự nhiên.
Kiều Niên lấy giỏ hoa quả trong tủ ra, cố tình chọn lựa, hết sờ lại nắn mấy quả cam, vui vẻ cầm lên lại đặt xuống, cứ thể mà lặp đi lặp lại. Thật ra là đang ngồi để nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Mẹ của cậu cứ như một cô gái nhỏ gặp được mối tình đầu, không biết được trong lòng bà đang nghĩ gì, cứ vừa nói vừa cười. Người đàn ông kia cũng cười nhẹ nhàng, cùng nói chuyện với bà về chuyện tương lại, về hiện tại, chỉ duy nhất không nói về chuyện ở quá khứ.
Ở cái tuổi này của Kiều Niên, bình thường nói chuyện với bạn bè hình như chỉ có về quá khứ và hiện tại, “sau này” là một từ cấm kị. Tương lai là phải để cho người ta tự tưởng tượng về tương lai.
Kiều Niên cảm thấy rất nhàm chán, liền cầm lấy cam rồi đi lên tầng, liền nghe thấy mẹ Kiều nói: “Tiểu Niên, có rảnh không, cầm hộp bánh may mắn trên kệ kia sang nhà của Tiểu Trình đi. Ăn ngon lắm đấy.”
Lại nữa…
Kiều Niên đỡ trán.
Trong phòng, Kiều Niên gửi một tin nhắn cho Nguyên Thỉnh Trình, lời ít mà ý nhiều: “Chó có ở nhà không?”
Nguyên Thỉnh Trình trả lời lại: “Cậu đang chửi ai đấy?”
Kiều Niên bèn sửa lại: “Anh Hùng có ở nhà không?”
Nguyên: “À, không. Chị gái của tôi đưa nó đến nhà bạn rồi, tan làm mới đi đón nó về cơ. Chỉ có Điềm Tâm thôi.”
Kiều Niên nói thẳng: “Tôi muốn đến nhà cậu.”
Nguyên: “Được thôi, bé cưng ơi mau đến với vòng tay của anh đây đi, để anh yêu thương em nào./ Hôn hôn x3”
Sắc mặt của Kiều Niên hơi cứng lại, bị trêu chọc đến ngu người luôn. Cậu có thể hiểu đại khái Nguyên Thỉnh Trình bị nước làm úng đầu rồi: “Cậu uống say rồi à…”
“Không đâu. Tôi biết cậu là Kiều Niên mà.”
“… Vậy đợi chút để tôi sang.”
“Ò, vậy sao cậu sang được đây?”
“Có chân.”
Uống rượu rồi nói năng linh tinh hết cả, Kiều Niên đành bất lực.
Cậu dọn dẹp một chút rồi cầm theo hộp bánh được đóng gói vô cùng đẹp mắt kia đi ra khỏi cửa. Trời dần tối đen, cảnh vật bắt đầu không nhìn rõ nữa, gió lạnh cứ thế mà thôi, từng đợt từng đợt tràn vào cả miệng cả mũi, Kiều Niên phải kéo khăn quàng cổ lên kín cả mặt.
Chuông cửa của nhà họ Nguyên vang lên.
Trên sô pha da trâu, mấy người bạn học cả nam lẫn nữa đang ngồi chơi bài poker trên bàn.
Trương Châu rót rượu cho Nguyên Thỉnh Trình, cười hì hì nói: “Anh Nguyên à, lại thua rồi, uống đi nào.”
“Được.” Nguyên Thỉnh Trình nghiêm túc, uống một hơi cạn sạch luôn.
“Ai đó, có người ở bên ngoài kìa.” Một cô gái hỏi.
Trương Châu hỏi: “Thỉnh Trình, không phải là bố mẹ cậu đi du lịch hết rồi à?”
Nguyên Thỉnh Trình lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại, đầu óc có chút không tỉnh táo lắm, không nghe rõ cậu ta nói gì, chỉ ậm ừ một hai câu cho có, đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra, Kiều Niên không thấy người đâu, nhưng cảm nhận được luồng hơi nóng từ điều hòa hai chiều tràn ra từ trong phòng khách, quấn quít sưởi ấm cho cậu.
Nguyên Thỉnh Trình vừa bước ra đã tùy tiện mà chống khuỷu tay lên khung cửa, cả người thả lỏng mà dựa vào trên cánh cửa, thoải mái, phóng đãng như cơn gió đang thổi loạn. cậu nở một nụ cười thật tươi, như một kẻ lưu manh đang đứng canh gác ở đó vậy.
Trông cực kì ngu.
“Quả nhiên là cậu uống rượu rồi mà, còn lừa tôi làm gì.” Kiều Niên đeo một chiếc khẩu trang màu đen, giờ để lộ ra chiếc mũi cứ nhẹ nhàng đóng mở, mùi rượu cứ thế mà phảng phất quanh chóp mũi.
Nguyên Thỉnh Trình còn chưa kịp nói gì thì có một giọng nữ trong trẻo phía bên trong đã vang lên, hỏi: “Thỉnh Trình à, ai thế.”
Kiều Niên nhíu mày lại, lớn tiếng nói lại: “Mẹ tôi bảo mang cái này sang cho nhà cậu, ăn ngon lắm. Cậu cầm lấy đi, tôi đi đây.”
Rồi lùi về phía sau, Nguyên Thỉnh Trình dùng sức một tay kéo Kiều Niên lại, cúi đầu ghé sát vào mặt của cậu, tạo một cảm giác áp chế, không hài lòng nói: “Không phải là cậu đến xem Điềm Tâm hả, còn định chạy đi đâu!”
Lúc đầu Kiều Niên không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ vào mặt của Nguyên Thỉnh Trình, cố gắng làm cho cậu tỉnh táo lại một chút, ra vẻ như khổ sở lắm, nói: “Anh à, bên trong còn có nhiều người như vậy. Tôi chỉ muốn ở cùng với một mình cậu mà thôi.”
“À, chúng tôi đang chơi mạt chược đấy, cậu cũng vào chơi cùng đi, giúp tôi thắng thêm mấy ván với, tôi thua nãy giờ rồi…” Nguyên Thỉnh Trình lẩm bẩm.
Kiều Niên kiên quyết nói: “Tôi phải đi về đây, không có rảnh rỗi như thế đâu.”
Kiều Niên và Nguyên Thỉnh Trình đều học cùng trường cấp ba, nhưng cũng chỉ có năm đầu là cùng lớp thôi. Bình thường cậu vẫn thường chỉ dính vào Nguyên Thỉnh Trình, quan hệ cùng với các bạn cùng lớp cũng khá là xa lạ. Sau đó lên lớp mười một thì lại phân khoa. Nguyên Thỉnh Trình thì học khoa học tự nhiên, còn Kiều Niên lại học khoa học xã hội, rồi sau lại chọn vào lớp múa, hầu như cả năm đều luyện tập ở bên ngoài nên về cơ bản thì cậu cũng không biết gì về bạn bè của Nguyên Thỉnh Trình cả, hơn nữa còn có một ít địch ý vô cớ với bọn họ.
Nguyên Thỉnh Trình giữ chặt lấy vai của cậu, nói nhăng nói cuội: “Đưa tôi vào đi đã, cậu muốn vứt vợ bỏ con đi đấy à?”
Kiều Niên nghe thấy cậu nói vậy thì bị chọc đến buồn cười. Thật không có cách nào với cậu mà.
Kiều Niên cũng nhẹ nhàng ghé gần tai của đối phương, dịu dàng nói: “Đi nào, tôi không thể bỏ vợ vứt con được.”
Nguyên Thỉnh Trình hừ một tiếng: “Coi như là cậu còn có lương tâm đấy.”
Kiều Niên cười nói: “Vào thôi nào.”
Nguyên Thỉnh Trình đứng im không chịu nhúc nhích, hai tay khoanh lại, không vui mà lại “Hừ” một tiếng.
“Cái kiểu gì đây hả?” Kiều Niên vỗ mặt của cậu: “Đi thôi.”
Cánh cửa được đóng lại. Nguyên Thỉnh Trình ngoan ngoãn để cho Kiều Niên nắm lấy cổ tay mà kéo đi. Rõ ràng mà một tên con trai to cao như thế rồi mà lại cứ tỏ ra như một cô vợ nhỏ vậy.
Kiều Niên liếc nhìn mọi người trong phòng khách. Trừ bỏ Nguyên Thỉnh Trình ra thì còn có hai nam và hai nữ. Ánh mắt của cậu dừng lại thêm vài giây trên người của một cô gái có đôi mắt xếch, Hạ Y. Hôm nay, cô ấy trang điểm rất nhẹ nhàng, mắt xếch lên, đeo một đôi hoa tai tròn tròn, chân đi một đôi bốt màu đen, chỉ nhìn qua cũng có cảm giácnhẹ nhàng thanh tú, cũng không kém phần trang nhã.
Hai người họ vẫn đứng, Nguyên Thỉnh Trình giới thiệu lần lượt tên của các bạn mình với cậu.
Kiều Niên bước lên phía trước vài bước, đang định mở miệng chào hỏi thì Nguyên Thỉnh Trình đã kéo lấy cánh tay của cậu lại một cái, sau đó ôm mạnh vào vai, một tay còn khoác lên cổ của Kiều Niên, cao giọng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, cậu ấy tên là Kiều Niên. Trông có đẹp trai không hả!”
“Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai.” Mọi người đều vô cùng hưởng ứng.
Trên đầu Kiều Niên như có đầy vạch đen. Cậu còn chưa bỏ khẩu trang xuống đâu đấy, mặt gần như bị che kín, chỉ có mỗi đôi mắt đầy bất lực này lộ ra thôi mà.
“Xin chào mọi người.” Kiều Niên kéo khẩu trang xuống, bắt tay chào hỏi.
“Xin chào!”
Giờ phút này sao mà giống cái buổi gặp mặt của bọn trẻ con mẫu giáo quá vậy.
Nguyên Thỉnh Trình say rượu rồi lại tiếp tục gây rối tiếp, đẩy đẩy Kiều Niên, vừa đắc ý vừa vênh váo nói: “Cậu ấy mà bạn từ nhỏ của tôi đấy, từ hồi bé tí chúng tôi đã chơi cùng với nhau rồi, cũng học cùng đại học với tôi, ở khoa vũ đạo, chuyên ngành vũ đạo biểu diễn, hướng cổ điển. Cao một mét bảy mươi tám phẩy tám, cấp ba học ở Nhất Trung, từng giành chiến thắng trong một cuộc thi về vũ đạo…”
Kiều Niên không thể nghe nổi nữa, một tay giơ lên chặn lấy cái miệng cứ bô bô ra của Nguyên Thỉnh Trình. Cậu quay người lại nhìn Nguyên Thỉnh Trình, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Tha cho tôi đi! Đừng có mà khoác loác nữa đi, tôi thấy ngại lắm.”
Nguyên Thỉnh Trình ngậm miệng lại, ngoan ngoãn hạ mắt xuống, lông mi dài che đi nửa con mắt, giống như là đang muốn cụp xuống cái đuôi đang hưng phấn vậy, ánh mắt của cậu vẫn cứ nhìn về phía Kiều Niên, nhìn đến là vô tội.
Lòng bàn tay chạm đến đôi môi mềm mại lại khô ráo kia, giống như được nếm phải mật hoa vậy, ngọt ngào đến như thế.
Kiều Niên không dám mở mắt ra nữa. Cậu không thể cứ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thỉnh Trình được, nhìn nhiều sẽ loạn hết cả đầu, không thể kiểm soát được mà biến mặt của Nguyên Thỉnh Trình thành một bức vẽ nguệch ngoạc. Cậu hạ tay xuống, sau một lúc im lặng, lòng bàn tay lại cảm thấy hơi ươn ướt.
Điềm Tâm còn đang meo meo ở trong ổ mèo. Kiều Niên bế nó lên, ngồi ở trên sô pha mà ôm Điềm Tâm vào lòng rồi vuốt ve.
Ánh mắt của cậu liếc đi liếc lại, nhìn mấy người kia vừa đánh bài vừa uống rượu, rồi thoải mái cười đùa thật to, nhìn có vẻ rất vui.
Trương Châu cứ tí lại mắt đi mày lại, thỉnh thoảng lại tác hợp cho Hạ Y và Nguyên Thỉnh Trình, thảo luận về những chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ đã từng trải qua ở trung học.
Nguyên Thỉnh Trình cũng không quên quan tâm đến Kiều Niên, thi thoảng cũng sẽ kéo chủ đề lên người của cậu, làm cho cậu không kịp trở tay. Kiều Niên bị rơi vào trạng thái bối rối, cũng không muốn nói gì nhiều, đành miễn cưỡng nói một hai câu, trong lòng cảm thấy khó chịu và ê ẩm đến lạ, nhưng cũng không quá nhiều. Thậm chí cậu còn muốn trở thành một đứa trẻ ngây thơ không cần mặt mũi gì cả, chỉ cần khi cô gái kia nói chuyện thì cậu sẽ bịt chặt lỗ tai của mình lại, sau đó theo cảm xúc mà bắt cô ấy đừng nói nữa.
Ừm, đó cũng chỉ là tự tưởng tượng ra mà thôi. Cậu cũng biết rõ là mình đang vô cùng mất hứng.
Cậu đứng dậy, Nguyên Thỉnh Trình lại lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cậu, để ý cậu nhưng vẫn không nói gì cả.
Kiều Niên lên tiếng: “Nhà có gừng không? Tôi làm cho cậu chút canh giải rượu.”
Nguyên Thỉnh Trình gật đầu, nhưng vẫn cứ không chịu buông tay cậu ra.
“Thỉnh Trình, cậu cứ lưu luyến không rời người ta làm gì thế?” Một cô gái khác nhìn thấy hình ảnh này thì cảm thấy có chút thú vị, cười nói.
Nguyên Thỉnh Trình cũng không để ý, ánh mắt say xỉn mà mông lung nhìn về phía Kiều Niên. Kiều Niên từ từ rút tay ra khỏi cậu, cảm thấy trên đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm.
“Thỉnh Trình, bạn từ nhỏ của cậu thật là dịu dàng mà.” Hạ Y cười nói.
“Đương nhiên rồi, con trai giống tôi mà lại.” Nguyên Thỉnh Trình tự hào mà nói.
Lúc sau Kiều Niên bưng bát ra ngoài, bọn họ đang xáo lại bài vừa đúng lúc bắt đầu một ván địa chủ mới. Nguyên Thỉnh Trình lại thua, kêu lên: “Giúp tôi với.”
Kiều Niên gõ bát: “Cậu uống cái này trước đã.”
Nguyên Thỉnh Trình không thích uống mấy cái thứ như này lắm, còn lấy sức nhiều hơn cả lúc uống thuốc bắc. Cậu nhìn chằm chằm vào Kiều Niên, trong lòng tự cổ vũ bản thân: Là một người đàn ông đích thực thì phải biết co được dãn được.
Sau đó không nói thêm gì nữa, trực tiếp uống canh.
Kiều Niên vô cũng hài lòng, ngồi ở bên cạnh Nguyên Thỉnh Trình để hỗ trợ cậu đánh bài. Nguyên Thỉnh Trình ấm đầu, bài còn chưa nhìn đã vội hô địa chủ.
Trương Châu nói: “Này, Thỉnh Trình, sao cậu dám tìm người hỗ trợ chứ?”
Nguyên Thỉnh Trình khinh thường nói: “Ghen tị à? Tôi có Kiều Niên này, còn cậu á, xin lỗi đi, cậu có đâu.”
Khóe miệng Trương Châu co giật hai cái: “Có giỏi thì cậu đừng thua nữa xem, thua thì lại tiếp tục phạt cậu tiếp.”
Nguyên Thỉnh Trình ưỡn ngực lên, tiếp tục ba hoa nói: “Ồ? Trương Châu à, trước mặt ông trời cậu có thể nhận mệnh, chứ trước mặt Kiều Niên cậu chỉ có thể nhận thua mà thôi!”
Đột nhiên Kiều Niên cảm thấy mình có rất nhiều áp lực, giống như gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, một mình gánh lấy giang sơn sắp sụp của cái tên say xỉn Nguyên Thỉnh Trình kia.
Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Thỉnh Trình, chê bai nói: “Ăn uống cho no say vào rồi nói linh ta linh tinh.”
“Tôi không nói nữa là được mà… Đừng có mắng tôi.” Nguyên Thỉnh Trình còn sụt sịt mũi, trông cực kì tội nghiệp.
Ba người con trai bắt đầu đánh bài, còn lại đứng ngoài xem.
“Có cặp nào không hả, địa chủ.” Trương Châu cầm bài trong tay, cố ý nói.
“Tôi không thèm nghe cậu đâu, tôi chỉ nghe lời của Kiều Niên thôi.” Vừa hung hăng với Trương Châu xong, Nguyên Thỉnh Trình đã vội lật mặt ngay, dùng một thái đó dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Kiều Niên: “Ra cái gì nào?”
“Đúng là trọng sắc khinh bạn.” Hạ Y mỉm cười, nói một câu cho Trương Châu.
Sau vài hiệp đấu, Kiều Niên đã không phụ lại kì vọng của Nguyên Thỉnh Trình, đánh thắng được mấy ván, làm cho mấy người kia bị phạt rượu không ngừng.
“Giỏi vãi, không hổ là cậu.” Nguyên Thỉnh Trình nhướng mày, liên tục giơ ngón cái với Kiều Niên, lại còn không biết xấu hổ mà tự khen mình: “Tôi quả nhiên là có con mắt tinh tường mà.”
Kiều Niên ngồi nhàn nhã, thả lòng cả người, hai tay hơi chống lên, dựa vào lưng ghế, vung vẩy chân giống như đứa trẻ con, nhướng mày trêu đùa: “Cậu hôn tôi một cái, coi như là phần thưởng đi.”
Trước mặt mọi người, Kiều Niên dám công khai gạ gẫm cậu, thừa dịp “say” mà làm bậy. Kiều Niên đoán rằng Nguyên Thỉnh Trình sẽ lại từ chối cậu thôi, nhưng cậu muốn xem thử bộ dáng tức giận của Nguyên Thỉnh Trình, ở trước mặt các cô gái ngồi đây phá tan hình tượng của mình, chỉ đơn giản là cảm thấy làm như vậy sẽ rất vui vẻ.
“Phụt ha ha.”
Thật là thú vị. Trương Châu là đứa cười to nhất.
Nguyên Thỉnh Trình cũng cười, nhưng là bên ngoài cười chứ trong không cười, vẻ mặt rất khó đoán. Ngược lại lần này cậu lại không né tránh nữa, một tay kéo lấy Kiều Niên, thoải mái nói: “Được, thỏa mãn cậu vậy.”
Kiều Niên ngây ngẩn cả người, vội đổi ý nói: “Mẹ nó, không cần phải vậy đâu, cậu nâng niu miệng của mình như vậy, tôi…”
Miệng của Nguyên Thỉnh Trình đã ngoạm lấy má cậu. Lần đầu tiên cậu có cảm giác như đang hôn một gì đó rất lạnh lẽo.
Cậu không hôn ở môi, mà nhẹ nhàng ngậm lấy một miếng thịt ở má, sau đó dùng sức vừa mút vừa cắn, cực kì là không có tính người. Nguyên Thỉnh Trình làm cái loại chuyện này cứ như biến thái vậy, vừa thô lỗ lại vừa ngu ngốc, nếu bị cảnh sát bắt đi còn có thể vừa khóc vừa quỳ xuống xin tha “Chú ơi cháu sai rồi.”
Đau quá.
Kiều Niên cắn chặt răng, ngón chân ở trong giày cuộn cả vào, cả người đều căng thẳng, giống như làm sai chuyện gì mà cúi đầu nhắm chặt mặt, để tóc xòa xuống che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.
Một lúc sau, Nguyên Thỉnh Trình mới chịu nhả ra, mà trên má phải của Kiều Niên đã ẩm ướt, còn cả cả một vết răng in sâu vào da thịt. Kiều Niên vội vàng đeo khẩu trang vào xong mới dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ Kiều Niên mới biết rằng Nguyên Thỉnh Trình đã say rượu thì có thể điên đến thế nào, có thể ác liệt ra sao. Chỉ đành trách mình có bệnh mới đi rước họa vào thân, đi trêu chọc một con chó dữ như vậy.
Không gian như bị xé rách, tâm trạng điên cuồng như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, Kiều Niên chỉ có thể im lặng mà nhìn Nguyên Thỉnh Trình ngồi cười một chỗ, trên mặt như hiện rõ sự hả hê khi thấy người gặp họa.
Đang ở nơi đông người như thế này, muốn đánh cũng không thể đánh được. Trong long Kiều Niên cảm thán.
Có người cười cười, hỏi: “Tôi nói nghe này Thỉnh Trình, cậu còn chưa có bạn gái đúng không? Vừa rồi hôn mãnh liệt như vậy là cố ý bắt nạt bạn từ nhỏ của cậu à.”
Trương Châu ngắt lời nói: “Đương nhiên là chưa có bạn gái rồi, điểm này của cún Nguyên mà tôi còn không biết sao? Dầu muối không đụng, một đời làmĐường Tăng.”
Trương Châu rót cho Nguyên Thỉnh Trình một cốc, mà Nguyên Thỉnh Trình lại đưa cốc đến bên miệng của Kiều Niên: “Nào, uống đi.”
Cổ họng Kiều Niên khô khóc, vừa rồi căng thẳng không uống nước, miệng đang khát thật sự, mặt cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào miệng cốc Nguyên Thỉnh đã chạm qua, trên vành cốc còn hơi ướt, có thể coi là hôn gián tiếp đó. Cậu tháo khẩu trang ra, nâng cốc uống hết.
“Nhìn xem, nói uống là uống luôn, cậu ấy vốn rất ngoan, từ nhỏ đã rất dễ bắt nạt rồi.” Nguyên Thỉnh Trình thuận miệng nói, quay sang nhéo mặt của Kiều Niên.
Ngoan cái rắm ấy, Tôi là đang khát nước. Đồ ngốc. Kiều Niên thầm mắng trong lòng, xoa xoa mặt đầy đau khổ.
Hạ Y vén tóc, cười tủm tỉm nói thẳng: “Ồ, Nguyên Thỉnh Trình vẫn chưa có bạn gái, vậy tôi đây có cơ hội rồi.”
Vừa nghe thấy câu này, Kiều Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên sắc bén. Cậu tùy ý rút hai thẻ bài ra, nói: “Tôi cảm thấy được thôi…”
“Huyền.”
Lúc sau mở ra, xuất hiện cả quân vua lớn nhỏ.