Thím Trương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hình ảnh hai đứa con trai đang dán sát cả vào nhau, khó có thể tránh được tưởng tượng kì quái.
Ban đầu bà bị giật mình, còn nói đùa: “Ôi trời, hai vị thiếu gia các con đang làm gì vậy? Dựa gần vào như thế làm gì, thím đã bằng này tuổi rồi mà nhìn thấy còn thấy xấu hổ quá đi thôi!”
Nghe thấy âm thanh, Nguyên Thỉnh Trình một tay đẩy Kiều Niên đang hai má đỏ bừng ấn vào vai của mình, che lại rồi đứng lên.
Cậu quay đầu lại, cười với thím Trương rồi nói: “Thím đừng hiểu lầm mà. Không phải là Tiểu Niên đang bị sốt sao? Vừa rồi cậu ấy nói rằng cảm thấy cả người không được khỏe cho lắm, cho nên con mới dựa vào trán của cậu ấy để thử nhiệt độ một chút thôi.”
“Hóa ra là như vậy à. Thế hai đứa nhanh đi rửa tay rồi đi ăn cơm thôi. Niên Niên nhớ nghỉ ngơi thật tốt đấy, còn phải nhớ dùng nước ấm để uống thuốc nữa.” Thím Trương cũng không nghĩ nhiều, dọn đồ ăn lên bàn xong thì lau tay vào tạp dề.
“Chỗ đó cứng rồi, tôi muốn vào nhà vệ sinh…” Kiều Niên nói nhỏ với Nguyên Thỉnh Trình, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai đầu ngón tay còn gãi nhẹ phía sau lưng của cậu.
Nguyên Thỉnh Trình không nói gì cả, cậu đương nhiên hiểu được ý của Kiều Niên. Cánh tay rắn chắc của cậu nâng cặp mông mềm mại của Kiều Niên lên, sau đó bế lên nhẹ nhàng, giữ chắc rồi sau đó mới từ từ đứng lên.
Hai chân của Kiều Niên bấu chặt vào thắt lưng của cậu. Hai người mặt đối mặt với nhau, ngực áp ngực vào nhau, vừa vặn che đi được chỗ riêng tư kia. Nguyên Thỉnh Trình ôm người vào trong ngực rồi đi về phía trước.
Dì Thẩm nhìn thấy như vậy thì đặt bát đĩa xuống, vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ, hỏi: “Làm sao thế này hả Niên Niên? Đã lớn như thế này rồi mà còn tưởng mình bé bỏng muốn được ôm hả, có phải là không đi nổi không? Mặt mày còn đỏ bừng bừng thế kia rồi, liệu có phải sốt cao quá không. Ôi trời, hay giờ chúng ta đến bệnh viện khám thử xem…”
Thím Trương lo lắng là tự hỏi tự nói, trong lòng nóng như lửa đốt, mũi còn còn thấy có chút chua xót.
Một đứa con trai của thím Trương hồi còn rất nhỏ đã bị sốt cao đến hơn bốn mươi độ, sốt cao đến mức qua đời. Vì vậy nên bóng ma tâm lí vẫn còn ở đó, mà Kiều Niên cũng thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, khiến cho bà càng lo lắng hơn,
“Cháu không sao ạ, chỉ là thấy cả người không có sức lực gì thôi. Dì đừng lo lắng mà.” Bởi vì đang nói dối nên ánh mắt của Kiều Niên như lóe lên, nhìn thấy bộ dáng căng thẳng kia của thím Trương khiến cho lương tâm của cậu càng thêm cắn rứt.
Vì thế mà Kiều Niên cứ ôm chặt lấy cổ của Nguyên Thỉnh Trình, chột dạ mà vùi đầu sâu hơn vào trong hõm vai của cậu, chỉ để lộ ra một phần nhỏ của khuôn mặt trắng trẻo.
“Thím à, thím đừng có mà nghe cậu ấy nói linh tinh. Cậu ấy cứ làm nũng với con như em bé vậy, còn muốn đóng vai một con sên lớn bám dính lên người con nữa cơ.” Nguyên Thỉnh Trình cười xấu xa nói, còn cố tình nói do Kiều Niên đùa dai.
“Thật vậy sao, Niên Niên à, có bệnh là phải đi trị đấy nhé!” Thím Trương vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự không sao đâu ạ…” Kiều Niên rầu rĩ nói.
Thím Trương liền thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào, vỗ vỗ ngực, không ngừng lặp đi lặp lại: “Làm cho thím sợ muốn chết. Không sao là tốt rồi…”
Nói xong, bà cởi tạp dề ra, thu dọn một chút đồ đạc này nọ, bôi kem lên tay: “Hai đứa ăn cơm đi, thím có việc nên đi trước đây.”
“Thím đi đâu thế ạ?”
“Đi đón Tiểu Dương, bố mẹ của thằng bé đang bận.” Bà vừa mở cửa, vừa cười nói.
Hai người nói tạm biệt với bà rồi cùng đi phào phòng tắm. Nguyên Thỉnh Trình một tay khóa cửa, còn vỗ vỗ Kiều Niên, thúc giục cậu: “Tự mình đi xuống đi.”
“Không, tôi là con sên.” Kiều Niên tự giễu nói, dường như không nhịn được mà còn ôm chặt hơn một chút.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn ánh mắt hung dữ của cậu mà ngây thơ trả lời lại: “Tôilà nước muối đây, tiêu diệt ốc sên đó.”
“A.” Kiều Niên bị đánh bất ngờ, ánh mắt không ngờ, buông tay ra. Nguyên Thỉnh Trình nhân cơ hội cậu chưa kịp chuẩn bị gì đã kéo cậu xuống khỏi người mình.
Không gian chật hẹp, ánh đèn sáng rực, mùi chanh thơm ngát lan tỏa nồng đến gay cả mũi, hai người đứng cách nhau một khoảng, trên mặt vẫn còn đỏ bừng.
Nguyên Thỉnh Trình đứng ở một bên, ngậm miệng lại rồi ho khan hai lần, cảm giác như có chú nai con đang chạy loạn.
Kiều Niên cũng không thèm nhìn cậu một cái, chỉ mà vuốt tóc một cái, mở vòi nước ra rồi vốc nước lên mặt. Cả hai người đều giữ im lặng không nói năng cả, chỉ có tiếng nước chảy vang lên bên tai khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, đồng thời cũng che bớt đi được cảm giácmơ hồ không rõ ràng này.
Nguyên Thỉnh Trình cảm thấy người vẫn còn rất nóng, mãi không chịu hạ nhiệt, đến nỗi cậu muốn cởi áo ra thử soi gương kiểm tra xem phía sau lưng có vết cào đỏ nào không, trên cổ vẫn còn vương lại hơi thở quấn quít của Kiều Niên, cứ ngưa ngứa như âm hồn không tan. Cậu đưa tay ra gãi, lập tức để lại một mảng màu hồng trên da, trông cứ như vết mút vào vậy.
Cậu hít vào một hơi, tự nhủ với bản thân mình: Bình tĩnh nào.
Bệnh sạch sẽ của Kiều Niên như được login, cậu liều mạng xả nước. Nguyên Thỉnh Trình cũng không phải là không có kiên nhẫn, cậu vẫn đủ sức mà chịu đựng được rắm thối của cái vị thiếu gia ương ngạnh này.
Cậu nhìn chằm chằm vào Kiều Niên, không tự chủ được mà liếm môi dưới, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn mồm buồn miệng, lúc này mà có một điếu thuốc để giải tỏa cho đỡ thèm thì thật tuyệt biết bao.
Phải mất một lúc sau thì Kiều Niên mới rửa xong, cả khuôn mặt đều ướt đẫm nước, trông có vẻ rất lạnh, cằm còn chảy xuống từng giọt nước, nhưng sắc hồng trên khuôn mặt vẫn chưa nhạt đi, như một cục đá lạnh được vớt ra từ một ly rượu vang đỏ vậy.
Nguyên Thỉnh Trình tiến lại gần cậu, một tay chống lên bồn rửa mặt bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào người thật mà chỉ dám nhìn gương mặt của Kiều Niên ở trong gương, rồi lại liếc thêm vài cái xuống đũng quần của Kiều Niên.
Miệng cậu mấp máy vài lần, vài giây sau mới giả vờ bình tĩnh thả lỏng mà mở miệng hỏi: “Thế nào rồi, Kiều Niên, đã tỉnh táo lại chưa? Chuyện vừa rồi, tôi rất xin lỗi cậu, không phải là tôi cố ý đâu. Hay như thế này đi, cậu muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cậu, coi như để chuộc tôi.”
Không nói đến chuyện đó thì không sao, vừa mới nhắc đến là sắc mặt Kiều Niên đã thay đổi ngay lập tức, cậu bất giác nhìn xuống phía dưới nhưng không ănthua.
Kiều Niên quay người sang, bàn tay vừa ngâm trong nước lạnh lập tức áp vào hai bên má của Nguyên Thỉnh Trình, làm cậu giật cả mình.
“Muốn cậu làm gì cũng được hết à?”
“Ừ, nếu tôi có thể làm được.” Nguyên Thỉnh Trình nhướng mày, làm bộ không gì có thể làm khó được cậu, không hề có dáng vẻ của lo lắng.
Hai tay của Kiều Niên ôm lấy mặt của Nguyên Thỉnh Trình, cúi sát vào một chút, nheo mắt lại rồi mỉm cười nửa đùa nửa thật.
“Vậy thì, tôi muốn hôn môi.”
“Biến đi.” Vẻ mặt Nguyên Thỉnh Trình có chút tức giận.
“Hả?” Kiều Niên chớp mặt tỏ vẻ vô tội.
Nguyên Thỉnh Trình day hai huyệt thái dương của mình, sau đó nghiêm mặt, nói thẳng với cậu: “Kiều Niên, đừng có lẳng lơ như vậy nữa. Nếu cơ thể cậu thấy đói khát và thiếu làm như vậy thì tự mình tìm bạn trai đi không phải tốt hơn à.”
“Nhưng mà tôi…”
Cậu nắm chắc lấy cổ tay Kiều Niên rồi hất ra, sau đó lấy mu bàn tay lau đi nước dính trên hai má, hờ hững nói: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tránh xa tôi ra một chút.”
So với giọng tức giận “Cút ra ngoài” lúc nãy thìnhẹ nhàng hơn, nhưng giọng điệu bây giờ lại như một con dao nhỏ cắt vào da thịt, để lại một vệt, máu từ đó mà chảy ra nhưng lại không cảm thấy đau.
Không chờ cho Kiều Niên nói gì nữa, Nguyên Thỉnh Trình đã mở cửa đi ra ngoài trước.
Kiều Niên tức giận, lẩm bẩm nói: “Chỉ là đùa một chút thôi mà.”
Sau đó cậu thở dài một hơi, cơ thể như bị rút cạn hết sức lực. Cậu đứng ngây người mất một lúc, trong lòng như chùng xuống, trống rỗng.
Được thôi. Kiều Niên thì thầm, khẽ đồng ý với không khí.
Lúc ra đến phòng khách, Kiều Niên thấy Nguyên Thỉnh Trình đã ngồi ở trước bàn ăn rồi, không nhúc nhích gì cả, bóng dáng lộ ra sự lạnh lùng. Cậu mặc thêm một chiếc áo bông, nhẹ nhàng bước đến, cố ý ngồi ở đối diện Nguyên Thỉnh Trình, như vậy có cảm giác xa hơn.
Nguyên Thỉnh Trình vẫn đang ngẩn người thì nghe thấy có tiếng động, hai mắt dường như mới tập trung lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Cậu ra rồi à. Vậy chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Kiều Niên trả lời, tự mình nhấc lồng bàn ra, lại mở TV lên, chuyển sang một chương trình tạp kĩ hài hước, các khách mời trong đó đang chơi trò chơi đến khàn cả giọng, tiếng cười liên tiếp như tiếng mổ lợn vang lên, đinh tai nhức óc.
Vậy nhưng vẻ mặt của hai người vẫn không thay đổi chút nào, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nhìn TV. Ai cũng không quan tâm đến ai nữa, cả hai đều cảm thấy không được tự nhiên.
Mãi một lúc sau, Kiều Niên vẫn còn đang tập trung ăn cơm, từ từ nhai nuốt.
Còn Nguyên Thỉnh Trình đã vào trong bếp rửa xong bát của mình lâu rồi. Đến khi làm xong hết mọi việc, cậu lại quay trở lại bàn ăn, lần này là ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên.
Phải hơn mười giây sau, cuối cùng Nguyên Thỉnh Trình cũng mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Tôi có nhặt được một chú chó đi lạc, cậu có muốn xem một chút không?”
Chị gái Nguyên Ngữ của cậu vô cùng yêu thích chú chó nhỏ này, còn gửi một đống video và cả hình ảnh của nó cho Nguyên Thỉnh Trình ở trong WeChat.
Kiều Niên làm như mắt không thấy tai không nghe, Nguyên Thỉnh Trình phải lấy tay chạm vào cánh tay của người kia: “Này.”
Kiều Niên dường như có chút xấu hổ, vẫn cứ im lặng, sau đó dịch tay về một chút, không cho chạm vào.
Nguyên Thỉnh Trình trực tiếp đặt điện thoại lên, đẩy nó ra trước mặt cậu, mở video lên, một chú chó con màu trắng đáng yêu đang sủa quanh con mèo lớn màu cam điềm tĩnh kia, nó chạy vòng quanh, nghịch ngợm, vô cùng ồn ào, hiếu động.
Khóe miệng của Kiều Niên không kìm được mà hơi nhếch lên một chút, lại sợ bị lộ nên đành cố gắng kiềm chế lại, lạnh lùng mà tiếp tục ăn cơm.
Nguyên Thỉnh Trình lại phát thêm vài cái video nữa. Sự chú ý của Kiều Niên vô tình đã chuyển sang điện thoại, lơ đãng mà lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nguyên Thỉnh Trình cũng mỉm cười theo. Cậu nhìn chăm chú sườn mặt dịu dàng của Kiều Niên, trong lòng nổi lên một tia áy náy.
Đã có mấy lần cậu vô cùng muốn hỏi thử, rằng cậu có thích con trai cũng không sao cả, nhưng vì sao cố tình lại là tôi?
Đương nhiên, cuối cùng cũng chỉ là lời đến đầu môi, nhấp hai cái rồi lại không nói nữa.
Thấy tâm trạng của Kiều Niên đã tốt hơn rồi, Nguyên Thỉnh Trình đang ngồi thẳng lưng mới dám từ từ thả lỏng ta, theo bản năng định đưa tay lên xoa tóc Kiều Niên, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, để cánh tay lên rồi nhìn xuống điện thoại, hỏi: “Có thích không? Con chó ấy.”
Kiều Niên gật đầu: “Nó là bé đực hay bé cái vậy? Tên là gì thế?”
“Là con đực giống như Điềm Tâm. Cậu chọn cho nó một cái tên đi.”
Kiều Niên đứng hình mất vài giây, nhíu mày suy nghĩ, bóng đèn trên đỉnh đầu như lóe lên một chút, còn thật sự nghiêm túc mà nói: “Vậy Tuyệt Thế Anh Hùng đi, cùng một nhà với Điềm Tâm.”
Nghe ngu thật.
Nguyên Thỉnh Trình cười bất lực. Cái tên này, đối với một con chó con mới chỉ biết sủa ẳng ẳng mà nói, thì thật sự là sinh mệnh không thể chịu được sức nặng như vậy.
Nguyên Thỉnh Trình búng tay một cái: “Được rồi, quyết định như vậy đi.”
Cậu hơi cúi xuống, miệng ghé sát vào bên tai của Kiều Niên, thì thầm: “Vậy lần sau cậu đến nhà tôi chơi với nó, có được không?”
Kiều Niên rầu rĩ không vui: Vừa mới bảo người ta tránh xa cậu ra một chút, giờ lại bảo tôi đến nhà cậu chơi.
Đây là tiêu chuẩn kép nổi tiếng của Trung Quốc phải không?
Kiều Niên không trả lời ngay, nuốt miếng thịt bò không nhai nổi xuống trước. Cậu vừa quay mặt sang thì đập vào mắt là ánh mắt thẳng thắn lại thuần khiết của Nguyên Thỉnh Trình. Ánh mắt ấy vừa dịu dàng lại vừa tình cảm, trong khoảnh khắc ấy, cậu mới hiểu được mấy cái hành động như này của Nguyên Thỉnh Trình. Ánh mắt ấy mà, chỉ là vô tình nhìn như vậy mà thôi.
Cậu không tin vào “người không biết mình đẹp”, nhưng lại tin vào “người đẹp mà không ai biết”. Đây chính là điểm chết người nhất, cũng chính là điểm hấp dẫn nhất. Vẻ đẹp ấy như một trang giấy trắng, mấu chốt nằm ở chỗ người khác sẽ tô lên đó những màu sắc gì, nhưng người bình thường nhìn vào thì không phải ai cũng nhìn ra, chỉ nhăn mày cười rồi dễ dàng bỏ qua nó.
Nguyên Thỉnh Trình hỏi lại một lần nữa: “Có được không?”
Cậu nghĩ rằng Kiều Niên vẫn còn tức giận, nên hạ thấp giọng của mình xuống.
Nguyên Thỉnh Trình là một thẳng nam sắt thép, cậu không biết rằng hơi thở cứ phả vào lỗ tai sẽ làm cho Kiều Niên bối rối, tai đỏ hết cả lên. Cậu không biết rằng mùa hè sẽ khiến cơ thể ra mồ hôi, làm cho ánh mắt của Kiều Niên cũng như có ánh nước. Cậu không biết rằng ăn vụng que kem mát lạnh ấy của cậu sẽ khiến đầu lưỡi của Kiều Niên như quấn cả vào… Cậu cũng không biết rằng, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ con ba tuổi ấy, sẽ khiến cho Kiều Niên nghĩ rằng cậu đang yêu mình…
Nguyên Thỉnh Trình không viết ra được những vần thơ của Kiều Niên, Kiều Niên cũng không thể mơ về cậu.
“Được thôi.”
Nghe xong, Nguyên Thỉnh Trình nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, còn ngửa cả cổ lên trần nhà, có chút tự hào.
Trúc mã của cậu lúc giận dỗi vẫn khá là dễ dỗ mà.