Đúng như đã hẹn, khi ra trước cổng nhà thì cô đã thấy hắn xuất hiện trước nhà với chiếc Cadillac màu đen bóng loáng với hai chỗ ngồi. Hắn quan sát cô kể từ khi cô ra khỏi nhà. Hắn phát thốt lên rằng cô rất đẹp, bộ đầm trắng babydoll có bèo trắng phía dưới cùng với chiếc giày cao gót năm phần màu trắng làm cô toát lên vẻ dịu dàng, thanh thoát. Cô thấy hắn thì nở nụ cười thiệt tươi nhìn hắn rồi không quen chào tạm biệt hai người đang tò mò phía sau cánh cửa.
Hắn thấy cô gần tới xe thì vươn tay mở cửa trong lòng không khỏi ngơ ngác trước vẻ đẹp vừa quyến rũ lại còn trong trắng của cô. Cô cũng rất vui khi thấy hắn ôn nhu hơn mọi ngày, hắn mở cửa xe cho cô rất nhẹ nhàng mời cô vào hành động như một người bạn trai thật sự. Mặc dù đồng ý bên hắn nhưng theo cách nghĩ của cả hai thì mối quan hệ của hai người họ cao hơn quan hệ yêu đương nhưng lại thấp hơn quan hệ vợ chồng. Nên cô cũng có phần lo lắng không biết cô và hắn sẽ đi tới đâu. Nhưng cô không cần biết chỉ cần hắn vui vẻ bên cô thì cô sẽ trân trọng từng giây phút bên hắn.
Hắn và cô với bầu không khí yên tĩnh này làm cô cảm thấy rất khó chịu. Cô khẽ nhìn sang hắn, khuôn mặt ung dung với ánh mắt đăm đăm về phía trước, cô cảm thấy bái phục vô cùng. Cô còn đang ngượng muốn chết còn hắn thì cứ chưng bộ mặt như thường vẫn như mọi hôm. Chợt mới nhớ cô mói nghĩ rằng hắn đưa cô đến đâu, cô lúc này mới mở miệng hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Hắn vẫn vậy không nói gì cứ lái xe như thường. Thấy cô cứ nhìn hắn, ánh mắt tròn xoe như muốn biết câu trả lời. Lúc này hắn mới nói:
- Lắm chuyện, cứ ngủ đi đến nơi sẽ biết.
Cô nhíu mày khó hiểu nhìn hắn như muốn chửi vậy. Cô chỉ tò mò thôi có cần phải nói cô lắm chuyện không. Thấy hắn với bộ dạng tự cao tự đại trong lòng rất bức bối nhưng chẳng làm được gì. Giờ cô nghĩ từ chối liệu có quá muộn không?. Cô không nghĩ nữa cứ thế mà nhím mắt một lát.
Hắn nhìn cô, cong môi cười nhẹ. Nhìn cô co quắp hai chân cứ dính chặt nhau, hắn nghĩ chắc cô thấy lạnh nên chỉnh điều hoà thấp xuống rồi mở bài nhạc nhẹ nhàng khiến cô thấy dễ chịu liền đụng đậy nhẹ nhưng nào ngờ dây áo bị rớt xuống ngay vai làm lộ xương quai xanh thon gầy khiến đôi mắt hắn càng lúc càng khó chịu. Hắn sợ là nhìn một lát nữa thì hắn sẽ không kìm được lòng mất nên cởi vest đắp cho cô rồi quay sang tập trung lái xe.
Cô đang còn say nồng trong giấc ngủ thì hắn lay lay người cô, gọi cô dậy. Ánh mắt nhím lại nhìn ánh nắng phía trước ngỡ như là cô đứng trước mặt trời.
Hắn thấy cô cứ mắt nhắm mắt mở chưa chịu tỉnh hắn mới lấy vest mặc lên rồi ra khỏi xe, đi qua bên phía cửa xe cô mở ra nói:
- Em mà còn không dậy ngay thì tôi bỏ em lại đây luôn đấy!
Nghe xong cô còn đang mơ màng thì tỉnh ngay dậy, nhìn về phía hắn. Khuôn mặt đầy sát khí đang nhìn cô, nếu cô không lẹ thì không biết chừng hắn bỏ cô ở đây luôn. Sau đó cô cởi dây an toàn rồi nhanh chóng sửa soạn quần áo rồi loạn choạng bước xuống xe. Mặc dù đây là mùa hè nhưng cô không nghĩ nó nóng đến thế cộng với cô cũng chưa tỉnh hẳn.
Thấy cô cứ bước từng bước nhỏ, đi không nổi hắn mới ngoãnh lại nhìn cô rồi bước tới cô. Hắn hôn lên trán cô một cái thật nhẹ nhàng sau đó đưa tay qua eo cô rồi nói:
- Đi thôi!
Hắn mặc kệ cô thấy thế nào cứ thế mà ôm eo cô đi thật nhanh vào một toà nhà lớn cổ kính với bức tường bị rêu bao xung quanh thể hiện sự lâu đời. Cô nhìn hắn một lát thật lâu, cô mới nghĩ dù cho hắn có cọc cằn, khó chịu thế nào thì cô cũng đã trao cho hắn trái tim mình nên cô chắc chắn sẽ không từ bỏ người đàn ông trước mặt. Rồi cô cười và nói:
- Cảm ơn anh.
Cô cảm ơn hắn không phải vì hắn giúp cô nãy giờ mà là cô cảm ơn vì hắn đã xuất hiện trong cuộc đời cô giúp cô vui vẻ hơn. Và giờ cô mới biết thích hay yêu một người mà được ở bên cạnh người đó thì dù họ có ghét mình thì bản thân cũng cảm thấy hài lòng và đối với cô hắn chính là sinh mệnh thứ hai của cô mà cô yêu thương.
Hắn đứng lại nhìn cô một vài giây sau lên tiếng:
- Cảm ơn vì điều gì?
- Vì anh đã cứu tôi, giúp tôi, ở bên cạnh tôi và đặc biệt hơn là tôi thích anh
Hắn nghe xong câu nói của cô thì đột nhiên ôm chặt cô và trao cô nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng hơn hai lần trước nhưng nó lại mang đầy cảm xúc. Hắn trước giờ chưa từng dịu dàng với ai nhưng hắn lại muốn đối xử dịu dàng với cô hết sức có thể như chú mèo con được âu yếm bởi chủ của mình. Hắn đưa chiếc lưỡi qua hàm răng trắng đang hé của cô rồi nhanh chóng hút hết mật ngọt bên trong, cả hai chiếc lưỡi của hắn và cô cứ thế mà quấn chặt nhau như móc xích.
Nụ hôn cứ triền miên đến khi hắn dừng lại, đẩy nhẹ bả vai cô ra và nói:
- Đây là thứ tôi muốn nghe từ em từ rất lâu rồi, tôi thích em, thích đến quên hết mọi thứ nên tôi mong ta có thể bên nhau mãi mãi được không?
Hắn nói rồi rúc đầu vào vai cô như đứa trẻ muốn gần mẹ, lâu rồi hắn mới có cảm giác này, cảm giác ấm áp không phải lo lắng gì cả, hắn ở trên cao, ai cũng muốn tiền của hắn làm đủ mọi trò để thu hút hắn khiến hắn không một phút nào được bình yên mà phải luôn cảnh giác. Nhưng cho đến khi hắn gặp cô Chu Ngọc Anh.
Cô nhìn hắn mỉm cười nhẹ rồi ôm hắn vào lòng nói:
- Được, hoàn toàn có thể Kiên
Hắn ngước lên nhìn cô, không nói gì cứ thế lao vào hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt hơn nhưng nó lại xuất phát từ cả hai. Tay cô vắt lên cổ hai dường như lần này là cô chủ động nhiều hơn. Nụ hôn kéo dài cho đến khi có người lên tiếng:
- Đây là nhà chung, không phải của riêng cậu nha Dương Tuấn Kiên. Hai người cứ thế này thì không được đâu à nha.