Lâm Nhiễm biết Từ Tư Niên hút thuốc, nhưng không biết anh lại nghiện thuốc lá đến như vậy.
Trong mấy phút ngắn ngủi mà anh đã hút hết ba điếu thuốc.
Có lẽ là bởi vì bộ lọc dày tám trăm lần của một người hâm mộ nên Lâm Nhiễm nhìn dáng vẻ Từ Tư Niên hút thuốc cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.
Anh chậm rãi lấy thuốc lá và bật lửa ra, không nhanh không chậm châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói màu xám xanh, một mảnh mờ mịt bao phủ bên người anh.
Giống như cơn gió vậy, rất khó nắm giữ.
Cô và Từ Tư Niên nhìn nhau được mấy giây, sau đó liền hèn nhát mà cúi đầu xuống, nhìn thấy A Lễ không ngừng kéo lấy góc áo của mình, mặc dù cậu nhóc đã trốn cả người đằng sau lưng cô, nhưng vẫn đang xúi giục Lâm Nhiễm.
"Đừng sợ!"
"Là anh ấy phớt lờ chị!"
Lâm Nhiễm: "..."
Đúng đúng đúng, em nói gi cũng đúng cả.
Nhưng mà, sao em không tự mình bước lên nói đi hả?
Lâm Nhiễm nhìn Từ Tư Niên, vẫn luôn không lên tiếng.
Từ Tư Niên cũng đóng cánh cửa ban công lại, mùi thuốc trên người rất nồng, anh đi tới búng tay vào trán A Lễ một cái, A Lễ giật mình hô lên, vội vàng trốn ra sau lưng Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm bị cậu nhóc túm lấy thì lảo đảo, suýt nữa là ngã xuống.
Cũng may là Từ Tư Niên đưa tay ra đỡ cô một cái.
Anh vẫn luôn ga lăng như vậy.
Bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, anh dùng sức giữ cô lại, nhưng trong khoảnh khắc này, Lâm Nhiễm ngửi thấy được mùi thuốc nồng nặc trên người anh.
Từ Tư Niên nói: "Cô dẫn nó ra ngoài chơi một lát đi."
Nói xong lại xoay người đi ra ban công.
Lâm Nhiễm buột miệng nói: "Còn anh?"
Từ Tư Niên đứng ở cửa, hai tay nắm chặt lại, "Tôi ra bên ngoài cho tản bớt mùi thuốc lá."
Từ Tư Niên đứng trên ban công, cơn gió phất lên khẽ thổi tóc anh, Lâm Nhiễm cúi đầu hỏi A Lễ: "Anh hai em sao vậy?"
A Lễ nhíu mày lắc đầu, "Anh ấy không vui đó."
Lâm Nhiễm: "Tại sao lại không vui?"
A Lễ nhún nhún vai, kéo lấy tay của cô đi vào trong phòng khách, giọng điệu cũng có chút ủ rũ: "Em không biết."
Cậu vốn tưởng rằng dùng cách này có thể dỗ dành anh hai vui vẻ hơn một chút, nhưng hình như không có hiệu quả gì.
Cậu cũng có chút thất vọng.
Đi đến phòng khách, A Lễ bật ti vi, hai người ngồi trên ghế sô pha, Lâm Nhiễm vẫn không kiềm lòng được mà nhìn ra bóng lưng của Từ Tư Niên.
Dáng vẻ cô đơn trống trải đó như muốn gạt bỏ cả thế giới ra bên ngoài.
A Lễ bất chợt lặng lẽ ghé vào bên tai Lâm Nhiễm nói nhỏ: "Chị dâu, có phải chị với anh hai đã cãi nhau hay không?"
Lâm Nhiễm sững sờ, "Sao em lại hỏi như vậy?"
"Gần đây anh hai đều không vui." A Lễ nói: "Tối hôm qua em nghe thấy anh ấy nằm mơ."
"Hửm?"
"Anh ấy gọi tên của chị."
Trong phút chốc Lâm Nhiễm không phản ứng lại nổi.
Từ Tư Niên gọi tên cô trong mơ sao?
Là ảo giác hay sao?
A Lễ nói một cách nghiêm túc: "Chị dâu, anh hai của em không biết dỗ dành con gái đâu. Nếu như anh ấy có lỡ chọc chị tức giận, chị cứ đánh anh ấy, nhưng chị đừng có phớt lờ anh ấy có được không?"
Lâm Nhiễm: "..."
A Lễ nói chuyện rất chậm rãi, nhưng cũng mang theo chút thành khẩn.
Nghe thấy thật khiến người ta muốn khóc.
Lâm Nhiễm xoa đầu cậu bé, nhỏ giọng dỗ dành: "Chị không có cãi nhau với anh hai của em, anh ấy cũng không có chọc chị giận, chị cũng không có phớt lờ anh ấy."
A Lễ nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn thấp thỏm.
"Anh hai em ngoài gọi tên chị ra, còn nói gì nữa không?" Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói ra ba chữ: "Không cần thiết."
Lâm Nhiễm: "..."
Ồ, ngay cả trong mơ cũng từ chối cô.
Vẻ mặt của Lâm Nhiễm biến hóa khó lường, A Lễ cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Cái đầu nhỏ của cậu nhóc vẫn chưa hiểu rõ được, cậu chỉ cảm giác được giữa hai người này có gì đó không ổn cho lắm.
Chơi cả buổi tối nên A Lễ mệt nhoài, cậu nhóc dựa vào cánh tay Lâm Nhiễm một lúc thì ngủ thiếp đi. Chỉ còn lại một mình Lâm Nhiễm vẫn ngồi ngây người trên sô pha.
Bất chợt có đôi tay huơ huơ trước mặt cô.
Trên người Từ Tư Niên vẫn còn vương một chút gió lạnh từ bên ngoài vào, mùi thuốc đã bay đi toàn bộ, anh trầm giọng nói: "Buồn ngủ thì trở về ngủ đi."
Lâm Nhiễm ừm một tiếng, liền cảm thấy bờ vai bên phải của mình như tê dại.
Cô liếc mắt nhìn thì thấy A Lễ đã ngủ rồi.
Đầu ngửa lên trên, cái miệng còn đang hé mở, hít thở đều đặn.
Lâm Nhiễm chìa tay đùa nghịch véo cái mũi nhỏ của cậu nhóc, A Lễ khẽ hừ một tiếng, Lâm Nhiễm vội vàng buông ra.
"Hôm nay làm phiền cô rồi." Từ Tư Niên nói với Lâm Nhiễm.
Vừa khách sáo lại vừa xa cách.
Giống như phong cách ngày xưa vậy.
Lâm Nhiễm cũng đã sớm quen được, cô nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Từ Tư Niên đưa A Lễ về phòng ngủ trước.
Lâm Nhiễm ngồi ngây người trong sô pha phòng khách, vẫn duy trì một tư thế đó, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì, trong đầu là một mảnh trống rỗng.
Cô vẫn luôn như vậy, một khi đã dùng hết tâm sức để làm một việc gì đó xong, đầu óc sẽ luôn trống rỗng như vậy.
Nhìn ra ngoài ban công, bên ngoài vẫn lấp lánh ánh sáng từ ánh đèn của mọi nhà.
Lúc Từ Tư Niên từ trong phòng của A Lễ đi ra ngoài, Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhắm mắt lại, tựa đầu trên ghế sô pha.
Hít thở đều đặn, ngủ rất yên tĩnh.
Dưới đáy mắt cô còn có quầng thâm, chắc hẳn là đã thức suốt đêm.
Từ Tư Niên cũng không có quấy rầy cô, mà rón rén đi về lấy một tấm chăn đến nhẹ nhàng khoác lên người cô, Lâm Nhiễm cũng không có tỉnh giấc.
Sau đó Từ Tư Niên đi dọn dẹp những thứ còn dư lại trên bàn ăn.
Bữa tối anh làm rất nhiều món, ba người họ cũng ăn rất nhiều, trên bàn chủ yếu là những đĩa trống, thường ngày Từ Tư Niên dọn dẹp rất nhanh, nhưng hôm nay động tác của ta như chậm lại một chút, tiếng nồi niêu xoong chảo chạm vào nhau chạm vào nhau vang rất lớn, anh liền chậm chậm thu dọn đến phòng bếp, sau đó đóng cửa lại từ từ rửa.
Trước mười tám tuổi, Từ Tư Niên hoàn toàn chưa từng bước vào phòng bếp.
Trước đây anh luôn cho rằng, trưởng thành là việc rất chậm, nhưng sau này hiểu ra được, trưởng thành chính là một cái chớp mắt.
Bây giờ anh đã có thể nấu cơm rửa chén, thu dọn quầy bếp rất thành thục.
Thu dọn phòng bếp xong xuôi thì cũng đã hơn hơn mười giờ rưỡi đêm rồi.
Anh đứng trong trong phòng khách một lúc, hơi có một chút băn khoăn, trong không gian ngày thường chỉ có hai người đột nhiên xuất hiện thêm một người lạ, anh không thích ứng nổi, nhất là người kia còn đang ngủ trên sô pha nhà anh.
Trong lúc anh đi vào trong bếp, Lâm Nhiễm đã tìm được cho mình một tư thế ngủ thoải mái trên sô pha, tìm một cái đệm lót dưới đầu, sau khi trở mình thì co quắp người lại.
Từ Tư Niên tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Anh cũng không có việc gì phải làm, nên dứt khoát cầm lấy quyển kịch bản bên cạnh lên xem.
Trải qua chuyện lần trước, Tiền Hải Triều đã gửi tin nhắn mắng anh một trận, sau đó cũng không có liên lạc lần nào nữa.
Nhưng không biết làm sao, ngày hôm qua Tiền Hải Triều lại chủ động tìm anh, buổi chiều vội vàng thử một vai diễn, ngày mai sẽ phải đi vào đoàn làm phim.
Nơi quay rất xa, nhưng giá cả rất khả quan.
Chủ yếu là vì Từ Tư Niên muốn nắm bắt cơ hội, vai diễn này mặc dù là vai nam ba, nhưng rất có tính tạo hình, hơn nữa đây đã là vai diễn rất tốt đối với anh ta hiện nay rồi.
Nếu như anh muốn tiếp tục làm nghề trong cái giới này, anh nhất định phải lộ mặt ra.
Chỉ có khi nắm giữ tất cả các cơ hội, anh mới có thể không cần đi làm những chuyện bẩn thỉu kia để đổi lấy tài nguyên.
Nhưng anh không nỡ bỏ lại A Lễ.
Đọc kịch bản một lúc, Từ Tư Niên mới cầm điện thoại lên, rón rén đi ra ban công.
Nhìn mấy người ít ỏi trong danh bạ điện thoại, anh vẫn quyết định gọi điện thoại cho Khương Tiểu Ngư.
Tiếng chuông reo một hồi lâu, đầu dây bên kia mới có người nghe máy.
"A lô?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Khương Tiểu Ngư, nghe thấy giọng khàn hơn thường ngày.
Từ Tư Niên cũng không suy nghĩ quá nhiều, anh bình tĩnh hỏi: "Chị Tiểu Ngư, gần đây có bận không?"
Trước đây mỗi lần anh đi diễn bên ngoài, thời gian đều không dài, về cơ bản đều gửi A Lễ cho Khương Tiểu Ngư chăm sóc giúp.
Khương Tiểu Ngư khác với anh ta, có nhiều tiền vốn, người khác cũng cho chút thể diện, đương nhiên cũng có thể từ chối một số chuyện mình không thích.
Từ Tư Niên cũng do dự rất lâu mới chọn gọi cuộc điện thoại này.
"Không...á..." Giọng nói của Khương Tiểu Ngư đứt quãng, còn mang theo chút hờn giận, một giọng nói đàn ông vang lên, trầm thấp, mang theo chút uy hiếp, "Sao lại không tập trung như vậy? Hả?"
Từ Tư Niên khẽ buông tay, suýt chút là ném điện thoại đi.
Cho dù là anh ta chưa từng làm việc đó, nhưng ít nhiều gì cũng từng xem qua.
Phút chốc anh liền đoán được đầu dây bên kia đang làm gì.
Chưa đầy hai giây sau, anh liền nghe thấy tiếng kêu rên của Khương Tiểu Ngư, còn có tiếng thở hổn hển.
Nhất định là Triệu Trác Thành cố ý.
Anh ta dùng cách này để tuyên chiến với mình.
Từ Tư Niên cau mày, cảm thấy rất nhàm chán.
Từ trước đến giờ anh chưa từng có ý cướp Khương Tiểu Ngư với Triệu Trác Thành.
Nhưng giữa đàn ông với nhau đều rất nhạy cảm đối với chuyện này.
Rất nhanh Từ Tư Niên đã ý thức được cuộc gọi này của mình thật không đúng lúc.
Xem ra anh cũng không nên gọi điện thoại cho Khương Tiểu Ngư nữa.
"A Niên..." Khương Tiểu Ngư dành ra chút thời gian rảnh rỗi, giọng nói yếu ớt hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Từ Tư Niên nói: "Chị tiếp tục đi."
Giả vờ không có việc gì để giữ thể diện.
Nói xong liền kết thúc cuộc gọi, một giọng nói từ sau lưng anh vang lên.
"Từ Tư Niên, sao anh vẫn còn ở ngoài vậy?" Lâm Nhiễm xoa xoa mặt mình, kéo cửa ban công ra, bên ngoài gió lạnh vừa thổi, cô lạnh đến mức run rẩy: "Không mặc áo khoác, cẩn thận bị cảm lạnh."
Từ Tư Niên ấn tắt điện thoại.
Sau đó tiện thể cất vào trong túi.
"Cô tỉnh rồi sao?" Từ Tư Niên vô thức hỏi một câu, hỏi xong mới thấy thật dư thừa, nếu như chưa tỉnh thì làm sao ở đây nói chuyện với anh chứ.
Lâm nhiễm cũng không cảm thấy lạc lõng, mà còn đáp lại anh, "Ừm."
Trong cơn gió lạnh, hai chân của cô đều bất giác run rẩy, Từ Tư Niên cũng chú ý thấy được, liền cất giọng ấm áp nói: "Vào trong thôi."
Lâm Nhiễm liền chạy vào trong phòng khách, Từ Tư Niên đóng cửa lại sau đó cũng đi vào theo cô.
"Anh vừa gọi điện thoại à?" Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên gật đầu, không biết nghĩ đến điều gì, lỗ tai bỗng chốc liền đỏ ửng.
Lâm Nhiễm cũng không kịp phản ứng lại, cô vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn xoay mòng mòng, cô theo bản năng đi ra ban công, gió lạnh vừa thổi cô liền cảm thấy hít thở không dễ chịu nữa.
Cô co người lại trên sô pha, khịt mũi, quấn chăn cuộn cả người mình lại, đôi mắt khép hờ, nói một cách tùy ý: "Anh có thể về phòng mà gọi điện thoại, bên ngoài rất lạnh."
"Ồ."
"Sẽ bệnh." Lâm Nhiễm nói.
Từ Tư Niên đứng đó nhìn cô, chặn lại hết toàn bộ ánh sáng trước mặt cô.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng tích tắc của đồng hồ.
Một lúc lâu sau, Từ Tư Niên cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền hỏi: "Cô cứ ngủ ở đây sao?"
Lâm Nhiễm vật vờ cố gắng mở mắt, "Ồ. Tôi nên về nhà rồi."
Giọng nói có chút yếu ớt, không giống như là mới ngủ dậy, mà giống như là bị bệnh rồi.
Lâm Nhiễm đứng dậy, nhíu mày thật chặt, nhìn có vẻ không thoải mái.
Nghi ngờ trong lòng Từ Tư Niên càng sâu hơn nữa, anh đưa tay sờ lên trán Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm lắc lắc đầu: "Tôi không có bị bệnh đâu."
Nhưng sắp rồi.
Trong lòng Lâm Nhiễm bổ sung thêm một câu.
Cô cũng rất buồn bực, một số thể chất nào đó của cơ thể sẽ đi theo linh hồn mà cùng tới sao?
Vốn dĩ cô chính là có thể chất như vậy, nếu như sau khi chịu cơn mệt mỏi thật nặng, cô sẽ bị bệnh một trận.
Có lúc bệnh nặng, có lúc là bệnh vặt, hoàn toàn là dựa vào tâm trạng.
Mà trạng thái bây giờ chính là triệu chứng của bệnh.
Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì ngày mai cô sẽ nằm ở trên giường một ngày.
Từ Tư Niên đưa Lâm Nhiễm về nhà.
Đi đến trước cửa, Lâm Nhiễm đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vừa nãy có phải là anh đã gọi điện thoại cho Khương Tiểu Ngư không?"
Từ Tư Niên ngạc nhiên mấy giây, sau đó gật đầu, "Phải."
Đầu óc của Lâm Nhiễm suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng ý thức được Từ Tư Niên đã nhận vai diễn rồi, vừa nãy cô đã nhìn thấy quyển kịch bản trên sô pha.
Vai nam ba của bộ phim <Đan vào nhau>, xây dựng một hình tượng nhân vật bệnh kiều cố chấp.
Bộ phim này được chiếu vào lúc gần cuối cuộc thi tuyển chọn tài năng, lúc đó đã mang đến rất nhiều ảnh hưởng cho cuộc thi của anh, nhưng tổng thể mà nói vẫn là có lợi nhiều hơn hại, dù sao trong giới cũng có rất nhiều người hâm mộ anh.
Vai diễn này là vai diễn tìm anh để cứu cảnh (1) tạm thời, sau khi đi quay xong anh và Tiền Hải Triều đã cãi nhau rất lớn, còn đắc tội với một ông lớn (2) trong công ty, bởi vì vai diễn này của anh rơi ra từ trong tay của ông lớn đó.
Cứu cảnh: để lưu chương trình bằng cách thay thế một diễn viên vắng mặt.
Ông lớn: ở đây à chỉ người nổi tiếng, cũng có thể là người có quyền thế, có thể hô mưa gọi gió trong một ngành nghề.
Nhưng có vài người nuốt lời không thể diễn, cũng không muốn nhìn thấy người khác thể hiện diễn xuất tốt hơn anh ta, gọi chung là "bệnh mắt đỏ" (3)
Bệnh mắt đỏ: chỉ sự ghen tị.
Ông lớn đó chính là một người bị bệnh mắt đỏ điển hình.
Sau đó có rất người đứng ra ngáng chân Từ Tư Niên.
Lâm Nhiễm trầm ngâm một lúc, "Tìm cô ta có chuyện gì?"
Từ Tư Niên nhíu mày, "Không có gì quan trọng cả."
Anh đã định từ chối vai diễn kia.
Nếu như không tìm được người để gửi A Lễ, anh không yên tâm.
"Anh muốn đi quay phim sao?" Lâm Nhiễm nói thẳng vào vấn đề, "Có phải là không có ai chăm sóc A Lễ không?"
"Sao cô biết được?"
"Có quyển kịch bản trên ghế sô pha." Lâm Nhiễm nói: "Nếu như không có ai chăm sóc thì giao cho tôi đi."
Cô không muốn để A Lễ tiếp xúc với Khương Tiểu Ngư thêm nữa!
Hiện tại Khương Tiểu Ngư và Triệu Trác Thành như hình với bóng dính nhau không rời, đi theo hai người đó thì có thể học được cái gì tốt chứ?
Huống hồ cô ở gần như vậy, A Lễ cũng thân với cô hơn.
Từ Tư Niên đứng im tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ.
Nói thật thì, không phải là anh chưa từng nghĩ đến sẽ nhờ Lâm Nhiễm chăm sóc cho A Lễ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện vào buổi tối ngày hôm đó, anh luôn có cảm giác sẽ mắc nợ cái gì đó.
Dù sao thì anh đã nợ Khương Tiểu Ngư rất nhiều, chi bằng chỉ nợ một người thôi.
Lâm Nhiễm đối xử với anh rất tốt, từ lúc bắt đầu đã tốt như vậy.
Nhưng anh không nhìn thấu được Lâm Nhiễm muốn cái gì.
Tất cả các mối quan hệ đều mang mục đích của nó.
Ít nhất là Từ Tư Niên cảm giác được như vậy, anh có thể thấy rõ ràng mọi người muốn đạt được thứ gì đó trừ trên người anh.
Ví dụ như Khương Tiểu Ngư, cô ta muốn dùng anh để chọc tức Triệu Trác Thành.
Nhưng anh không nhìn thấu được Lâm Nhiễm.
Nói thích thì cũng không tới, nói yêu cũng quá xa vời.
Cô luôn nói anh đáng giá.
Nhưng Từ Tư Niên cảm thấy mình không đáng giá, trên người anh không có thứ mà Lâm Nhiễm cần.
Cho nên Lâm Nhiễm đối xử với anh tốt như vậy, anh luôn cảm thấy rất hoang mang, cũng rất muốn trốn tránh.
Từ Tư Niên đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, sau cùng vẫn lên tiếng: "Không cần đâu."
"Tôi không đi quay phim nữa."
Lâm Nhiễm sững sờ, cô không ngờ đến Từ Tư Niên sẽ như vậy.
Lúc này đầu óc cô đang xoay mòng mòng, suy nghĩ đến điều gì cũng thẳng thắn nói ra, lười phải vòng vo giống như thường ngày, "Từ Tư Niên, có phải là bởi vì lời tôi nói tuần trước đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh không?"
Từ Tư Niên không lên tiếng.
Cầu thang yên tĩnh một cách lạ thường.
Còn có thể nghe thấy tiếng vang cót két khi mở thang máy.
"Tôi là vì muốn làm chút gì đó cho anh." Lâm Nhiễm cũng không để ý, dù sao cũng là nói hết những điều mình muốn nói, "Tôi không có ý muốn để anh phải trả ơn cho tôi gì cả. Tôi cũng không phải là những nhà tư bản kia, sẽ không bảo anh ăn cùng uống cùng ngủ cùng đâu, chẳng qua chỉ là thấy anh rất thích hợp, anh có thể có một sân khấu lớn hơn, chứ không phải là luôn bị người ta chèn ép như vậy."
"Người bị chèn ép đâu chỉ có một mình tôi?" Từ Tư Niên nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Cô đơn giản chỉ là không quen nhìn người có tố chất bị vùi dập hay đơn giản là muốn giúp đỡ tôi?"
Lâm Nhiễm thở dài một hơi, "Điều này có gì khác nhau sao?"
"Có."
"Chỉ đơn giản là vì anh." Lâm Nhiễm trả lời không một chút do dự.
Cô không phải là thánh nhân, không có tham vọng lớn như vậy.
Cô cũng không muốn cứu vớt chúng sinh, chỉ muốn làm cho người trước mặt cười.
Tất cả những điều cô làm, chẳng qua là vì người này mà thôi.
"Vậy thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận được." Từ Tư Niên nói. Truyện Nữ Phụ
"Tại sao?" Lâm Nhiễm hỏi sau lưng anh, "Tại sao anh có thể chấp nhận để Khương Tiểu Ngư giúp anh, mà không thể nhận sự giúp đỡ của tôi chứ?"
"Quá nặng." Từ Tư Niên nói: "Tôi không nhận nổi."
Nói xong liền muốn đi về nhà.
Lâm Nhiễm bất chợt lớn tiếng gọi anh: "Từ Tư Niên!"
"Bất cứ lúc nào cũng đừng từ bỏ." Lâm Nhiễm nắm chặt tay lại, "Cũng hy vọng anh có thể tin tưởng người bên cạnh anh."
"Anh giúp đỡ tôi, tôi cũng giúp đỡ anh, đây cũng là một thành tựu."
"Nếu như anh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, vậy thì anh đừng đấu tranh nữa."
"Nhưng anh vẫn đang đấu tranh, chứng tỏ anh vẫn chưa bỏ cuộc có đúng không? Cho nên anh cần phải sống lâu nữa, sợ mắc nợ tôi gì chứ? Chẳng qua chỉ là chăm sóc một đứa trẻ, sau này anh mời tôi ăn một bữa cơm là hết nợ rồi. Rốt cuộc là tại sao anh lại...khụ khụ..."
Lâm Nhiễm vừa nói liền ho khan vài cái.
Cô ôm ngực, ho đến mức cả khuôn mặt ửng đỏ lên.
Từ Tư Niên cũng đang đứng bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng để giúp cô dễ thở hơn.
Một lúc sâu, Lâm Nhiễm mới thấy tốt hơn một chút, Từ Tư Niên vẫn là dáng vẻ cứng đầu kia "Thời gian không còn sớm nữa, cô mau đi nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Nhiễm túm lấy cánh tay của anh không để cho anh đi, cô ngẩng đầu chất vấn: "Rốt cuộc là tại sao anh lại không muốn làm bạn với tôi?"
Từ Tư Niên im lặng.
Anh nhìn Lâm Nhiễm, qua một lúc sau mới lên tiếng: "Bởi vì bạn bè sẽ có phản bội, nợ cần phải trả. Cả đời này của tôi, không trả nổi nhiều như vậy."
Lâm Nhiễm đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng anh rời đi.
Mở cửa, về nhà, đóng cửa.
Anh không hề quay đầu lại.
Lâm Nhiễm đứng yên tại chỗ hai phút.
Lúc này mới vào nhà đóng cửa lại.
Mà Từ Tư Niên vẫn còn dựa người vào cửa, mãi cho đến khi anh nghe thấy tiếng cửa nhà đối diện đóng lại, anh mới khẽ thở dài một hơi.
Từ Tư Niên thả lỏng cơ thể dựa người vào cửa, hai hốc mắt đỏ ửng.
Anh tìm thuốc ho từ trong nhà mình, đi tới cửa rồi lại dừng lại, đi vòng trở lại ghế sô pha.
Đi tới đi lui năm sáu lần, cuối cùng vẫn cúi đầu ngồi trên ghế sô pha.
Thuốc ho thì bị anh ném sang một bên.
Chưa được bao lâu sau, Lâm Nhiễm đã gửi một tin nhắn đến cho anh.
Ba đoạn tin nhắn thoại.
Âm thanh có hơi mơ màng, nghe có vẻ không tỉnh táo cho lắm, chủ yếu đều là khuyên Từ Tư Niên, giữa chừng còn kèm theo vài tiếng ho khan.
Từ Tư Niên vẫn luôn không trả lời lại cô, nhưng lại đi ra cửa.
Mấy giây sau, Từ Tư Niên trả lời cô một dòng tin nhắn: Thuốc để ở cửa, một lần hai viên, uống xong rồi hãy ngủ.
Sau đó anh dựng tai lên nghe, cửa nhà đối diện mở ra, rồi đóng lại.
Nhà anh lại vang lên tiếng gõ cửa.
Từ Tư Niên: "..."
Lâm Nhiễm đứng trước cửa, tay cô cầm thuốc, sụt sịt mũi, "Từ Tư Niên, nhà tôi không có nước nóng."
Từ Tư Niên nghiêng người: "Vào đi."
Lâm Nhiễm tự giác ngồi xuống sô pha, còn khoát cái chăn kia lên người một cách rất tự nhiên.
Từ Tư Niên bận rộn ở trong phòng bếp, đun nước nóng cho cô.
Lâm Nhiễm hỏi: "Có thuốc cảm hay không?"
Từ Tư Niên đi tìm rồi mang đến một viên thuốc đưa cho cô.
Chưa đầy một phút sau, nước nóng đã nấu xong.
Từ Tư Niên đổ nước nóng vào trong cốc, còn đổ một ít ra ngoài, sau đó dùng tay thử nhiệt độ.
Có hơi nóng một chút.
Anh đợi một lúc rồi mới đưa cho Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm lưu loát dứt khoát cầm thuốc và cốc nước, một hơi nuốt vào.
Sau đó cô đưa lại cốc cho Từ Tư Niên, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, nói một cách chân thành: "Như vậy có phải là tôi đã mắc nợ anh rồi không?"
Từ Tư Niên đang đi về phía phòng bếp nghe thấy lời này thì bước chân khẽ khựng lại.
Lâm Nhiễm đi theo tới phòng bếp, cô dựa vào vách tường, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với Từ Tư Niên: "Không phải là anh sợ mắc nợ tôi sao?"
"Bây giờ tôi mắc nợ anh rồi đây." Lâm Nhiễm nói: "Ngày mai anh đi quay phim, tôi chăm sóc A Lễ."
Từ Tư Niên rửa chiếc cốc sau đó đặt sang một bên, lại rửa tay lau tay sạch sẽ, anh vẫn luôn cúi thấp đầu không nói câu nào.
"Được hay không?" Lâm Nhiễm hỏi.
Từ Tư Niên đi ra ngoài, túm lấy cổ áo của cô theo.
Lâm Nhiễm trừng đôi mắt to hỏi anh, "Rốt cuộc là được hay không?"
"Đừng dựa vào tường." Từ Tư Niên nói: "Vách tường rất lạnh, cô sẽ bị ho."
Lâm Nhiễm ngây người được anh túm ra khỏi phòng bếp.
"Tôi đang hỏi anh đó." Lâm Nhiễm nói: "Được hay không?"
Từ Tư Niên ngồi xổm xuống đất dọn đống thuốc, nói năng không liên quan: "Tôi phải đi nửa tháng."
Lâm Nhiễm nóng nảy, Từ Tư Niên thật sự có một loại năng lực làm người khác tức chết.
Lúc nào cũng luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo!
"Bỏ đi!" Lâm Nhiễm ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, sau khi uống thuốc đầu óc càng choáng hơn, cô lấy một cái gối đệm, tìm một tư thế thoải mái nhất, "Tôi sẽ ngủ ở nhà anh, sáng mai sẽ trực tiếp đưa A Lễ đi."
Từ Tư Niên nhìn cô, Lâm Nhiễm đã nhắm hai mắt lại nhưng trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm: "Từ Tư Niên, con người anh thật phiền phức."
Từ Tư Niên không khỏi bật cười.
Khóe miệng trong lúc vô ý còn khẽ nhếch lên.
Anh thu dọn xong đống thuốc đặt lên bàn trà, vốn còn định đưa cho Lâm Nhiễm mang về.
Nhưng rất nhanh Lâm Nhiễm đã ngủ rồi, trong lúc ngủ còn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đừng có ném tôi ra ngoài đó."
Thậm chí Từ Tư Niên còn hoài nghi cô có mưu tính trước.
Thân hình cao hơn một mét bảy của Lâm Nhiễm nằm trên sô pha thì thực sự không thoải mái cho lắm, nhưng Từ Tư Niên lại không biết mật mã nhà cô.
Từ Tư Niên ngồi trên sô pha nghĩ ngợi một hồi lâu, vẫn là quyết định đánh thức cô, để cô về nhà ngủ.
Nhưng Lâm Nhiễm đã ngủ thì rất khó đánh thức cô.
Từ Tư Niên chỉ chọc vào vai cô một cái, Lâm Nhiễm đã chìa tay vỗ vào đầu anh một cái.
Sức lực không lớn nhưng đúng lúc vỗ vào trên tóc anh, còn xoa xoa vài cái.
Từ Tư Niên đành chịu, không còn cách nào.
Cuối cùng anh dứt khoát ôm cô kiểu công chúa đi thẳng về phòng mình.
Cởi dép, đắp kín chăn cho cô xong xuôi, lại xác nhận xem cô có sốt hay không một lần nữa, sau đó mới định đi ra ngoài.
Kết quả Lâm Nhiễm khẽ gọi anh, "Từ Tư Niên."
Bước chân của Từ Tư Niên bỗng dừng lại.
"Anh có thể đàn dương cầm cho tôi nghe không?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói mớ.
Là tiếng thì thầm lẩm bẩm.
Nếu như trong phòng không yên tĩnh như vậy, chắc chắn là Từ Tư Niên sẽ không nghe rõ cô nói gì.
Từ Tư Niên đi đến cửa, Lâm Nhiễm đã yên tĩnh trở lại.
Nhưng câu nói kia vẫn trào dâng gợn sóng trong đáy lòng anh.
Đàn dương cầm.
Rất lâu đã không còn xuất hiện trong thế giới của Từ Tư Niên rồi.
Lúc ban đầu, việc anh thích nhất đó chính là đàn dương cầm, nhưng sau này rất lâu rồi anh vẫn chưa từng đàn lại.
Từ Tư Niên ngồi trong phòng khách, anh châm một điếu thuốc.
Anh không hút điếu thuốc này, mà để khói thuốc lượn lờ trong phòng khách bao quanh bên người anh.