Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm đúng giờ đến chỗ hẹn với Chu Nghiệp.
Quán ăn Từ Ký là một quán ăn nhỏ nằm ở gần nhà Chu Nghiệp, nhưng sắp đến giờ ăn trưa cho nên nơi này rất náo nhiệt.
Người đến người đi nườm nượp, nối đuôi nhau không dứt.
Phần lớn đều là người làm việc ở gần đây, họ đến đây gọi một đĩa thức ăn nhanh, ăn xong liền vội vã rời đi, trong lúc họ đợi thức ăn ra sẽ trò chuyện phiếm vài câu, trong quán cơm tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.
Chu Nghiệp đã chiếm một chỗ ngồi bên trong quán từ sớm, lúc thấy Lâm Nhiễm đi vào anh ta liền vẫy tay với cô, lúc này Lâm Nhiễm mới vượt qua biển người ngổn ngang trở ngại mà ngồi xuống trước mặt anh ta.
Hôm nay Chu Nghiệp đã đổi một bộ quần áo thích hợp hơn, áo chữ T màu trắng, quần đen, thoáng chốc làm lộ ra ưu thế vóc dáng của anh ta, nhưng nước da thì có hơi đen, thế nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói thì tướng mạo của anh ta thực sự không tệ.
Đôi mắt sâu thẳm, chân mày rậm, chiếc mũi cao, đôi môi đầy đặn, đặc biệt là con ngươi màu xám của anh ta, vừa nhìn qua thì giống như người nước ngoài.
"Ăn món gì?" Chu Nghiệp huơ tay trước mặt cô, "Nhìn tôi có thể no bụng được sao?"
Lúc này Lâm Nhiễm mới hoàn hồn trở lại, cảm thấy mình vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta đúng thực là có hơi mất lịch sự, chủ yếu cũng là do trước đây gặp nhau cô cũng không phát hiện Chu Nghiệp lại đẹp trai như vậy, khi đó cô còn đang hoài nghi trong lòng không biết có phải là tìm nhầm người rồi hay không.
Ảnh thẻ của anh ta cũng ưa nhìn, nhưng lúc gặp mặt trước đây cô cảm thấy khí chất của anh ta quá thấp, hoàn toàn không phù hợp với phong cách trên ảnh thẻ, hôm nay cẩn thận quan sát mới thì lại thấy còn đẹp trai hơn nhiều so với trên ảnh thẻ.
Cô khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Chu Nghiệp nhíu mày, đưa thực đơn qua cho cô, "Cô xem xem muốn ăn món gì?"
Nói là thực đơn, nhưng thực ra chỉ là một tờ giấy bìa cứng, có hai mặt trước sau, một mặt để trắng, mặt còn lại chia thành ba ô vuông, lần lượt là cơm phần, mì trộn, đồ ăn kèm.
Lâm Nhiễm cũng không chọn, mà tùy ý gọi một cơm phần, Chu Nghiệp kêu ông chủ đến, gọi một cơm phần, một phần mì, và một phần đồ ăn kèm.
Trong thời gian chờ đồ ăn được dọn lên, Chu Nghiệp cũng không chủ động nói chuyện hợp tác với cô, Lâm Nhiễm cũng không vội, dù sao thì nếu như Chu Nghiệp đã chủ động liên lạc cho cô, chứng minh được chuyện này cũng thành công được 99% rồi.
Bây giờ chính là lúc nhìn xem ai có thể giữ được bình tĩnh lâu hơn.
Chu Nghiệp lấy điện thoại ra, xoay ngang màn hình, ngón tay linh hoạt không ngừng di chuyển trên màn hình, có lẽ là đang chơi trò chơi.
Lâm Nhiễm rảnh rỗi đến buồn chán, cô cũng dứt khoát lấy điện thoại ra mở trò chơi lên chơi, bình thường cô chơi rất nhiều trò chơi, kể từ sau khi chơi cờ thua A Lễ lần trước, cô liền tải app game cờ ca rô về điện thoại, rảnh rỗi liền lấy ra chơi vài ván.
Mỗi lần chơi cô đều chọn thách đấu ván khó nhất, không đến mười nước cờ thì đã thua.
Sau khi chơi được mấy ván cờ ca rô, thức ăn cũng đã được mang lên.
Chu Nghiệp cất điện thoại, Lâm Nhiễm cũng cất điện thoại vào túi, sau đó cầm thìa ăn cơm, không nói một lời nói thừa nào.
Mặc dù ngồi đối diện là một cô gái, nhưng Chu Nghiệp ăn cơm cũng không có thu liễm, lúc ăn cơm vẫn dáng vẻ tôi làm chuyện tôi, có lúc còn phát ra tiếng "xì xụp", nghe rất...thơm.
Lâm Nhiễm vốn chưa từng ăn ở quán ven đường thế này, nhưng cô cũng ăn rất nhiều, mặc dù sau khi đến đây cô cũng chưa từng tới những quán nhỏ như nơi này, những nơi cô đến đều là những nhà hàng cao cấp, nhưng khi thật sự ăn vào rồi, cô cảm thấy mùi vị thức ăn nơi này cũng không kém những nơi đó.
Phần cơm của Lâm Nhiễm không lớn, cô ăn được một nửa thì đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, ngồi tại chỗ tiếp tục chơi điện thoại, Chu Nghiệp vẫn còn đang ăn, anh ta ăn sạch bát mì trước mặt mình, sau đó còn húp nước canh ừng ực, lại gắp vài gắp giải quyết hết các món ăn kèm còn lại, cuối cùng còn vô thức đưa mu bàn tay lau miệng, nhưng khi tay sắp đưa đến gần miệng thì dừng lại, lấy tờ khăn giấy lau sạch vết dầu trên miệng.
Anh ta hỏi Lâm Nhiễm, "Ăn no chưa?"
Lâm Nhiễm gật đầu.
Anh ta đứng dậy đi tính tiền, Lâm Nhiễm cũng không tranh với anh ta mà đứng ở cửa chờ anh ta.
Sau đó Chu Nghiệp đi ra, dẫn theo cô đi loanh quanh nơi này.
Ở nơi này đang xây dựng, khói bụi mù mịt, các công nhân xây dựng đang đứng trên cao vận chuyển xi măng, bao cát, sau đó bắt đầu trát tường, không có nhiều người cho lắm, nhưng không có một ai nhàn rỗi.
Chu Nghiệp dẫn Lâm Nhiễm đi lòng vòng hai mươi phút, thậm chí từ sau khi anh ta ra khỏi quán cơm đến lúc này vẫn chưa nói câu nào, cứ luôn đi thẳng về phía trước, Lâm Nhiễm cũng im lặng không lên tiếng mà đi theo anh ta.
Hai mươi phút sau, họ đi tới bên ngoài một tiểu khu nhìn có vẻ xa hoa lộng lẫy.
Chu Nghiệp tìm một băng ghế dài, tùy ý ngồi xuống tại đó, sau đó rút mấy tờ giấy từ trong túi ra lau vào vị trí cách anh ta hơn hai mươi centimet, Lâm Nhiễm nói: "Cảm ơn."
Sau đó cô cũng không chút do dự mà ngồi xuống.
Chu Nghiệp lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa qua cho cô một điếu thuốc, Lâm Nhiễm vội xua tay, "Không hút."
Chu Nghiệp lại cất điếu thuốc vào, cũng không châm thuốc.
Bầu không khí thoáng chốc có hơi ngượng ngạo.
"Vì sao lại tìm tôi?" Chu Nghiệp im lặng một hồi cuối cùng cũng lên tiếng. "Vừa nãy cô cũng nhìn thấy hoàn cảnh nơi tôi lớn lên rồi, người như tôi từ trước giờ chưa từng cùng một thế giới với cô, cô tìm tôi hợp tác sao?"
Sự nghi ngờ trong giọng điệu Chu Nghiệp chỉ còn suýt nữa là nói cô điên rồi sao?
Lâm Nhiễm lại khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đợi được.
Lâm Nhiễm không sợ anh ta xuất chiêu, chỉ sợ anh ta không xuất chiêu.
Lúc đưa hết mọi vấn đề ra thảo luận một cách công bằng và thẳng thắn thì cuộc đàm phán thường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lâm Nhiễm mỉm cười nói: "Tìm anh đương nhiên là vì thấy anh rất đặc biệt."
"Anh sống trong hoàn cảnh thế này không có nghĩa anh là một phế vật vô tích sự, ngược lại, trên người anh chắc chắn có rất nhiều tiềm năng đáng giá cần khai thác." Giọng điệu của Lâm Nhiễm nhẹ từ tốn, thanh âm nhẹ nhàng, "Mà tôi sẽ phụ trách việc khai thác anh, việc anh cần làm chính là giúp tôi cùng thành lập Giải trí Nhiên Tinh, sau đó làm cho nó phát triển lớn mạnh hơn."
Chu Nghiệp sững sờ vài giây, sau đó nhìn cô, thoáng chốc nắm bắt được những ý chính trong lời cô nói, "Cho nên, cô là muốn tôi làm cho công ty càng phát triển lớn mạnh hơn?"
Lâm Nhiễm: "...Đúng vậy."
"Nhưng tôi cũng sẽ giúp anh." Lâm Nhiễm nói: " Tôi có tiền vốn, có mối quan hệ, có tài nguyên, cho nên tôi sẽ phụ trách công việc phía trên, những công việc bên dưới do anh phụ trách."
"Cô không bị điên chứ?" Chu Nghiệp không nhịn được mà nói ra.
Lâm Nhiễm: "..."
"Những người giàu có như các người đúng là đốt tiền đến hoảng." Chu Nghiệp lẩm bẩm nói: "Có tiền như vậy thì đi giúp đỡ các trường tiểu học nghèo khó thì tốt biết bao nhiêu, quan tâm đến các vấn đề xã hội một chút, giải quyết các vấn đề dân sinh thay đất nước, còn có thể nhận được lòng dân và danh tiếng, còn hơn ném tiền vào trong đống lửa, ngay cả một tiếng vang cũng đều không nghe thấy."
Lâm Nhiễm ngửa đầu về phía sau, có làn gió thổi tới, cô khẽ khoát chặt quần áo lại, "Nhưng tiền có thể kiếm ra tiền."
"Tôi dùng một ngàn vạn đăng ký một công ty, sau đó sẽ đem đi đầu tư, bồi dưỡng người mới trước thời hạn, tiếp đó sẽ sử dụng các mối quan hệ và tài nguyên trong tay tôi, chỉ cần họ có chút thực lực, nhất định sẽ có thể hot lên."
Lâm Nhiễm bình thản nói: "Đến lúc đó không chỉ có một mình tôi có tiền rồi."
"Thị trường này chính là một cái bánh lớn như vậy, mọi người đều đang phân chia, tại sao tôi không thể sử dụng lợi thế của mình chen vào trong phân chia một chút chứ? Nói không chừng tôi còn có thể thúc đẩy nhiều ngành nghề phát triển, đưa miếng bánh thị trường này mở rộng hơn một chút thì sao."
Chu Nghiệp nhìn cô, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này không phải là đang mộng tưởng hão huyền.
Anh ta chưa từng học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm việc, vẫn luôn lăn lộn dưới đáy xã hội, từ trước đến giờ chưa từng có người nào nói với anh ta, anh ta là người tài năng có thể bồi dưỡng, cũng chưa từng có ai thảo luận chuyện thị trường, tài chính, khởi nghiệp với anh ta, bởi vì nó quá xa vời với anh ta.
Cả đời này của anh ta đã được định sẵn là một cuộc sống bình thường, đến bình thường, đi cũng bình thường.
Mỗi ngày anh ta đều làm ổ trong căn phòng hơn mười mét vuông của mình, xem truyện tranh, đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình, hoàn toàn không hề quan tâm đến một minh tinh nào, cho dù anh ta cũng bị thu hút bởi tiểu thuyết củi mục được thăng cấp, nhưng mỗi ngày tỉnh dậy vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Lâm Nhiễm nói tiếp: "Anh nói bản thân anh không có năng lực, nhưng những lời anh nói vừa rồi lại khiến tôi nhìn anh với cặp mắt khác, nếu như đổi lại câu nói anh nói vừa rồi, hoàn toàn chính là một kế hoạch kinh doanh rất tốt."
Thông qua việc làm công ích để tẩy trắng cho các ngôi sao.
Chiêu này gần như là có thử trăm lần cũng thành công cả trăm lần.
Bởi vì không có ai có thể từ chối được một người tốt bụng.
Cho nên Chu Nghiệp đã định trước có thể trở thành một người đại diện xuất sắc.
Chu Nghiệp im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn về phía Lâm nhiễm, "Vậy cô định phát triển công ty theo hướng nào?" Anh ta khựng lại, giọng điệu càng thâm trầm hơn nữa, "Hoặc là nói, cô định mở rộng miếng bánh này thế nào?"
"Tuyển chọn tài năng và IP." Lâm Nhiễm chỉ nói ra hai cụm từ.
Chu Nghiệp vẫn nhìn cô chằm chằm, Lâm Nhiễm lại mỉm cười, "Cũng không thể nói nhiều thêm nữa, sau này khi chúng ta triển khai hợp tác, tôi sẽ nói cụ thể với anh."
"Ồ." Chu Nghiệp thờ ơ đáp lại một tiếng.
Khóe môi Lâm Nhiễm khẽ cong lên, "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không phải là đang đốt tiền."
"Tôi cũng có năng lực và dã tâm, muốn công ty của tôi trở thành vua trong cái ngành này."
"Mà anh, tuyệt đối sẽ không dừng bước lại ở ngày hôm nay."
"Ha." Chu Nghiệp cười nhạo, "Cái bánh cô vẽ ra cũng không tệ."
Lâm Nhiễm nghĩ thầm: Đây không phải là bánh.
Chu Nghiệp bật cười, "Tôi ăn. Nói đi, điều kiện hợp tác là gì?"
Lâm Nhiễm thấy anh ta thẳng thắn như vậy, cũng đi thẳng vào vấn đề: " Mục đầu tiên trong kiểm tra nhận việc là ký hợp đồng với Lộc Hòa.
Trước đó trong nguyên tác không có viết tại sao Chu Nghiệp có thể ký hợp đồng với Lộc Hòa, nhưng Giải trí Nhiên Tinh thực sự là dựa vào việc chuyển nhượng hợp đồng của Lộc Hòa mới có thể đứng vững gót chân trong giới giải trí, cũng là dựa vào lần này đánh được tiếng vang lớn.
Cho nên, nhiệm vụ đầu tiên mà Lâm Nhiễm giao cho Chu Nghiệp đó chính là ký hợp đồng với Lộc Hòa.
"Lộc Hòa là ai?" Chu Nghiệp nhíu mày hỏi, sau đó không đợi Lâm Nhiễm trả lời đã lấy điện thoại ra lướt tìm kiếm, nhưng kết quả tìm kiếm lại là: Lộ Hà, hiển nhiên không có kết quả mong muốn.
Lâm Nhiễm trực tiếp mở weibo, tìm được weibo của Lộc Hòa cho anh ta xem, trong đó có ảnh chụp tạp chí mà Lộc Hòa vừa chụp.
Chu Nghiệp lướt nhìn ảnh trên điện thoại: "Có hơi quen mắt."
Lâm Nhiễm cũng không hỏi anh ta có làm được hay không, dù sao điều kiện hợp tác cũng bày ra đây rồi, sau đó hỏi Chu Nghiệp có điều kiện gì?
Câu trả lời của Chu Nghiệp rất đơn giản: "20% cổ phần của công ty cùng với một ngôi nhà."
Lâm Nhiễm đồng ý toàn bộ, nhưng cũng bổ sung một điều, "Lúc ký hợp đồng với Lộc Hòa, nếu như anh đồng ý với yêu cầu cổ phần của cậu ấy, thì sẽ chiết khấu từ trong 20% của anh."
Chu Nghiệp gật đầu đồng ý.
Sau đó Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho cố vấn pháp lý, bảo ông ta soạn một phần hợp đồng, nhanh chóng gửi qua.
Sau khi gác máy, Lâm Nhiễm đưa tay hướng về phía Chu Nghiệp, "Sau này hợp tác vui vẻ."
Chu Nghiệp tùy ý bắt tay với cô, bàn tay vừa chạm tới liền rụt lại.
Qua một lúc sau, Chu Nghiệp hỏi: "Hiện tại công ty chúng ta có mấy người?"
Lâm Nhiễm: "Tôi, anh, cố vấn pháp luật, trước mắt là ba người."
Cố vấn pháp luật là trước đây Lâm Nhiễm tìm mượn từ ba mình, bởi vì cô cân nhắc đến khi mở công ty, phải ký kết đủ loại chuyện, cô chỉ có thể tìm đến công ty ba mình mượn một cố vấn pháp luật có năng lực nghiệp vụ đến giúp.
Chu Nghiệp: "..."
Lâm Nhiễm: "Bắt đầu từ bây giờ, anh chính là quản trị nhân sự (HR) tạm thời của công ty chúng tôi, phụ trách công việc tuyển dụng nhân viên."
"Tôi sẽ gửi cho anh những vị trí còn trống và chức trách công việc tương ứng sau, anh xem theo đó mà tuyển dụng. À đúng rồi, còn có địa chỉ của công ty, tôi sẽ gửi hết qua một lần cho anh sau, còn chuyện mua nhà thì không phải là chuyện nhất thời được, trước hết anh cứ ở lại trong công ty, tôi sẽ sửa sang lại một phòng đặc biệt cho anh, anh có thể sống ở đó, thiếu cái gì anh có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm hài lòng của yêu cầu của anh."
Chu Nghiệp: "..."
Thật sự nhìn qua rất không đáng tin mà!
Còn để anh ta tuyển người?
Muốn chết sao!
*
Lâm Nhiễm vẫn luôn vững tin một điều: Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người.
Cô rất tin tưởng vào năng lực của Chu Nghiệp.
Chó má!
Thực ra nguyên nhân chính là do cô khá tin tưởng vào nội dung truyện, nếu như tác giả dám viết như vậy, vậy thì nhất định sẽ mở cho anh ta một bàn tay vàng, huống hồ cô cũng không phải là hoàn toàn hất tay bỏ mặc chưởng quầy, còn có người quản lý ở một bên theo dõi, cũng mượn cơ hội lần này nhìn xem xem rốt cuộc Chu Nghiệp có bao nhiêu năng lực.
Sau khi thu phục được Chu Nghiệp, chuyện công ty của cô trên cơ bản cũng giao hết cho người quản lý và Chu Nghiệp điều hành.
Ở giai đoạn đầu, cô không có quá nhiều việc bận rộn, điều quan trọng nhất chính là lập kế hoạch thật tốt cho công ty trong thời gian tới.
Tuyển chọn tài năng và IP theo như lời cô nói chính là hai con đường có triển vọng phát triển nhất trước mắt.
IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Từ Tư Niên chính là một tài năng đời đầu được ra mắt trong giai đoạn tuyển người ưu tú này.
Thế cho nên, năm mà Từ Tư Niên tham gia tuyển chọn mới thật sự là năm đầu tiên mở màn cho việc tuyển chọn ở nơi này, sau đó tốc độ lên sóng gần như việc cắt rau hẹ mỗi năm, các nhà đài lớn đều tranh nhau làm chương trình tuyển chọn, các công ty đại diện cũng đang tranh nhau đưa người tài giỏi của bên mình đến, mà đằng sau cái dây chuyền sản xuất hàng loạt này chính là giấc mộng của các thiếu niên, thiếu nữ.
Các nhà đài cũng nhìn thấy được điểm này, nhân danh là thực hiện ước mơ, thực chất là cắt rau hẹ.
Cắt rau hẹ: thuật ngữ cbiz: cắt sát tận gốc, thiếu điều đào rễ lên, nghĩa bóng là thu lợi cho tới cùng.
Mà tất cả các công ty quản lý đều bắt đầu đi theo con đường thần tượng này, tùy ý đăng ký một cái công ty, sau đó ký hợp đồng với mấy thực tập sinh, công ty nào tốt một chút thì còn bao bạn ăn ở, trả lương cho bạn, nhưng có rất nhiều công ty sẽ để bạn tự mình bỏ tiền ra làm thực tập sinh, nói theo một cách khác có nghĩa là, công ty sẽ không bỏ ra một đồng bạc nào cho thực tập sinh mà còn phải kiếm tiền về cho công ty, sau đó họ sẽ đưa những thực tập sinh này đến các nhà đài để tham gia tuyển chọn để cọ nhiệt, nếu như thoát vòng, trở nên nổi tiếng hơn, vậy thì có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho công ty, nếu như không có thoát khỏi ranh giới này thì tổn thất cũng không lớn.
Dù sao cũng chính là cắt rau hẹ hết năm này tới năm khác.
Mô hình tuyển chọn tài năng này là du nhập từ nước ngoài về, bởi vì là năm đầu tiên tổ chức cho nên vẫn chưa thành thục, cho nên người tham gia bên trong đó không đông, Từ Tư Niên dễ dàng bộc lộ tài năng của mình.
Cách ngày tham gia tuyển chọn của Từ Tư Niên còn hơn nửa năm nữa, Lâm Nhiễm có thể nhân thời gian này để Chu Nghiệp đi tìm một vài thực tập sinh để ký hợp đồng với công ty, làm một vài hoạt động đầu tư trước, đợi đến năm sau trực tiếp đưa người đến các nhà đài.
Đây là một cách.
Cách thứ hai chính là ấp ủ IP. Thực ra đó chính là việc hợp tác với một số nền tảng văn học mạng, lựa chọn ra một vài tác phẩm ăn khách để tiến hành phục chế, đây là công việc mà cả hai bên đều có lợi, trước mắt đã có đầu mối, nhưng vẫn chưa đến lúc sôi nổi nhất, khi ấy trong thế giới hiện thực mà Lâm Nhiễm sống, gần như tất cả các phim truyền hình đều đang ấp ủ IP, hầu như không có kịch bản gốc, thỉnh thoảng có một cái thì cũng là một tác phẩm thất bại, về cơ bản các công ty ảnh thị đều kiếm sống dựa vào việc ấp ủ IP.
Một công ty quản lý thành thục đương nhiên sẽ cần một dịch vụ trọn gói, sản xuất theo dây chuyền, không chỉ cần phải marketing cho minh tinh mà còn càng cần phải nắm trong tay ngọn nguồn của dây chuyền sản xuất này, đương nhiên sẽ là một kịch bản hay.
Ở giai đoạn này, Lâm Nhiễm sẽ có thể sử dụng ưu thế của nội dung câu chuyện, tìm một số IP mà trước mắt vẫn chưa nổi tiếng nhưng tương lai sẽ bùng nổ để mua trước, dùng số tiền ít nhất để tóm được nhiều lông cừu nhất.
Hơn nữa, nếu như cô nhớ không lầm thì có một trang web tiểu thuyết đang đứng trước bờ vực phá sản vào mùa đông năm nay, là Chu Nghiệp đã tiến hành thu mua trang web này và thành công sáp nhập nó vào dưới trướng công ty Giải trí Nhiên Tinh.
Nền tảng này đã có một số tác phẩm rất hay, đã làm cho độ nổi tiếng của Khương Tiểu Ngư càng tăng cao hơn nữa, còn đưa ra rất nhiều vai diễn hay để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác.
Nhất là thể loại phim tiên hiệp.
Nhưng trước mắt, Lâm Nhiễm đã vừa ý bộ tiểu thuyết dài kỳ <Thời niên thiếu của bạn> trên trang web tiểu thuyết Lục Giang, mà bộ phim này chính là cái nôi đưa Lục Hòa trở nên nổi tiếng ở khắp nơi.
Bây giờ tác phẩm này mới ra được chưa lâu, cũng chưa quá nổi tiếng, tác giả cũng không phải là đại thần nổi tiếng nào, mua bản quyền vào lúc này ước chừng chỉ tốn mười mấy vạn, sau khi mua rồi thì đẩy mạnh một số hoạt động marketing, tự nhiên sẽ trở nên nổi tiếng, sau này sẽ trở thành một IP lớn có thể được lợi nhuận.
Lâm Nhiễm tự mình đi bàn chuyện này với chủ trang web, chưa được vài ngày đã bàn đến giá cả, mà giá cả còn cao hơn dự tính của cô, nhưng mua được toàn bộ bản quyền, bao gồm một loạt từ phim truyền hình, phim chiếu mạng, phim điện ảnh, phim hữu thanh, kịch truyền thanh, và các bản quyền về trò chơi và hoạt hình,... nhưng tác giả cũng không phải người tốt lành gì, thà rằng lấy ít tiền hơn cũng lấy 2% lợi nhuận từ nó.
Nhân lúc còn đang rảnh rỗi, Lâm Nhiễm còn mua về rất nhiều IP.
Đều là những tác phẩm thu mua được với cái giá rất rẻ, mà cùng lúc này Chu Nghiệp cũng bắt đầu thực hiện công việc.
*
Một tuần trước khi khai giảng, Lâm Nhiễm sớm đi tối về, cho nên cũng không gặp được A Lễ.
Ngoại trừ lần ăn bữa cơm cùng họ vào tuần trước, cả cô và Từ Tư Niên đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Tuần này cô bận rộn đến tối tăm mặt mày, thỉnh thoảng mới đến lớp học, hầu hết thời gian đều bận rộn trong công ty.
Việc tuyển dụng đương nhiên cũng không thể chỉ để một mình Chu Nghiệp đảm nhận, có thời gian cô cũng sẽ đi phỏng vấn, trải qua hết người tài giỏi này đến người xuất chúng khác, cuối cùng cũng miễn cưỡng gộp lại thành một đội ngũ nhân viên, cô luôn tin rằng mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, cần phải giao những công việc chuyên nghiệp cho những người chuyên nghiệp thực hiện, cho nên sau khi thành lập đội ngũ nhân viên xong, cô liền bắt đầu phân công công việc cho mọi người.
Còn cô thì bắt đầu làm bản kế hoạch và đề xuất các dự án.
Hiện tại vốn lưu động của công ty vẫn có hơi thiếu hụt, quỹ riêng của cô cũng là tài sản lưu động, một khi bỏ vào đầu tư nữa thì sẽ phải bán nhà bán xe, như vậy thì đúng là chuyện bé xé ra to.
Vì vậy nên cô liền nghĩ đến cách kéo đầu tư, chia một ít cổ phần ra, nhưng lại có thể kéo về một số vốn lớn.
Kéo đầu tư thì cần phải tìm công ty đầu tư mạo hiểm, mà nhà họ Lâm chính là nhà lập nghiệp bằng đầu tư mạo hiểm đó, ba của cô chính là "Hỏa nhãn kim tinh" nổi tiếng trong giới làm nghề.
Mặc dù với kiểu cưng chiều con gái của ba cô thì chắc chắn sẽ đầu tư cho cô, nhưng cô hy vọng ba mình có thể chấp nhận đầu tư thông qua năng lực của cô chứ không phải là nhờ vào mối quan hệ.
Công ty này làm ăn một vốn bốn lời.
Hiện tại công ty đầu tư mạo hiểm nhà họ Lâm tham gia vào nhiều lĩnh vực, bao gồm cả phát sóng trực tiếp, nhưng chỉ duy nhất khoản điện ảnh truyền hình là vẫn chưa đặt chân vào, thứ nhất là do ba Lâm chưa từng nghĩ đến ngành nghề điện ảnh truyền hình sẽ phát triển đến đỉnh điểm trong một thời gian ngắn như vậy, thứ hai là do thị trường này bị tư bản xâm chiếm một cách nhanh chóng, ba Lâm không biết hành động từ đâu, mặc dù cũng đã thử đầu tư nho nhỏ vào mấy công ty, nhưng về cơ bản đều kết thúc bằng việc phá sản, không lỗ nhưng cũng không kiếm được tiền, việc này đối với ba Lâm mà nói chính là tốt rồi.
Sau này các công ty quản lý được thành lập lên nhiều như cá trích qua sông, nhưng cũng không thể làm cho ra dáng vẻ của nó, cũng không có tin gì mới mẻ, về cơ bản đều là sao chép và làm giống lại như vậy, mà làm như vậy thì rất dễ bị người khác ôm tiền bỏ chạy, ba Lâm vẫn luôn không dám mạo hiểm như thế này.
Lúc này Lâm Nhiễm muốn làm, đương nhiên sẽ ưu tiên cho người trong nhà.
Về mặt này Lâm Nhiễm cũng coi như là chuột bạch, trước đây cô từng mở một cửa hàng lớn nhất đó chính là Taobao, cuối cùng vẫn bị phá sản, những thứ này cũng là những kiến thức nhờ vào ngày thường cô đọc sách đến lúc bù đắp lại, cộng thêm với sự giúp đỡ đắc lực của Lâm Diễm, cô mới biết đến phải làm hạng mục và cách thức của hạng mục dự án.
Bản kế hoạch làm gần một tuần, cuối cùng cũng đến lúc lúc kết thúc.
Lâm Nhiễm duỗi thẳng cái eo đau nhức, liếc nhìn từng chữ hiển thị trên màn hình, trong phút chốc cô liền cảm thấy hoa mắt, vì vậy cô liền lắc lắc đầu mình, ấn vào huyệt thái dương, bất chợt tiếng chuông cửa vang lên.
Cô tưởng rằng là người giao hàng thức ăn nhanh mình gọi, cô hô lên "đến ngay đây" rồi đứng dậy đi mở cửa.
Cô đẩy cửa ra nhìn xung quanh, ngoài cửa không có người.
Trái tim đang đập mạnh mẽ của cô như ngừng lại một chút, cố thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải chứ?"
Có người giả thần giả quỷ dọa cô sao?
Cô rất nhát gan, không chịu nổi bị hù dọa đâu.
"Chị dâu." Một giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên, Lâm Nhiễm đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô cúi đầu nhìn xuống, đúng thật là A Lễ.
Cậu nhóc đứng ở vị trí khuất tầm nhìn của cô, thân hình nhỏ bé đến mức phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy, A Lễ mặc một chiếc áo hoodies dài tay màu trắng, một chiếc quần jean dài màu nhạt, cậu nhóc đứng ở trước cửa nhà cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, "Chị dâu, chị đang làm gì vậy ạ?"
Lâm Nhiễm liếc nhìn cánh cửa phía đối diện, vẫn đóng chặt.
Cô ngồi xổm xuống hỏi: "Anh hai em không có ở nhà sao?"
A Lễ lắc đầu, "Anh hai đang nấu cơm ở nhà, em qua đây tìm chị."
Lâm Nhiễm: "Ồ"
"Chị đang làm gì vậy ạ?" Giọng nói non nớt của A Lễ lại vang lên hỏi cô một lần nữa.
Lâm Nhiễm bế cậu bé vào trong nhà, "Chị ở nhà viết bản dự án."
"Ồ." A Lễ lên tiếng đáp lại, "Vậy chị đã ăn cơm chưa?"
Lâm Nhiễm trả lời: "Vẫn chưa ăn."
Sau đó cô ôm cậu bé đặt trên ghế sô pha, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cậu bé, nhưng chưa được hai giây thì đã đứng lại đi vào trong phòng bếp tìm đồ ăn, trước đó trái cây của mua vẫn còn dư lại rất nhiều, cô liền bắt đầu đi rửa nho, đôi chân ngắn của A Lễ cũng đi theo sau cô đi vào trong phòng bếp, cái đầu còn chưa lướt qua hết quầy bếp thì đã lên tiếng, "Chị dâu, sao mọi người ai cũng thích ở trong bếp vậy?"
"Chị rửa nho cho em nha." Lâm Nhiễm nói: "Em còn muốn ăn gì thì đi đến tủ lạnh nhà chị lấy đi, trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon đó."
A Lễ lắc đầu, "Anh hai đang nấu cơm, lát nữa thì được ăn cơm rồi, em không ăn thức ăn vặt với trái cây đâu."
Tay Lâm Nhiễm đang rửa nho bỗng khựng lại, sau đó thở dài một hơi, cô cúi đầu liếc nhìn cậu bé một cái, ánh mắt của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào những quả nho, hai mắt long lanh phát sáng, suýt chút còn chảy nước miếng.
Cô tiếp tục rửa, rửa xong một đĩa nho và một đĩa cà chua bi, cô bưng đến đặt trên bàn trà trong phòng khách, cô ngồi xếp bằng trên sô pha, còn A Lễ thì ngồi bên cạnh cô.
Ngón tay trắng nõn của Lâm Nhiễm bóc lấy một quả nho tím bỏ vào trong miệng, dường như cô cố tình làm chậm đi, quả nho mỏng vỏ mọng nước cực kỳ ngọt, cô giơ ngón tay cái về phía A Lễ.
"Rất ngon!" Lâm Nhiễm nói.
A Lễ giương mắt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
Lâm Nhiễm lại bóc một quả nho huơ trước mặt cậu bé, liều mạng quyến rũ cậu bé, A Lễ chỉ mếu máo, "Lát nữa phải ăn cơm rồi, trước bữa ăn không được ăn vặt và trái cây, nếu không sẽ bị đau dạ dày đó."
Lâm Nhiễm chỉ đành bỏ quả nho vào trong miệng mình, "Thật sự rất ngon nha, tiếc là người nào đó không ăn được."
A Lễ: "..."
Cái miệng xấu xa này!
Lâm Nhiễm liên tiếp ăn thêm mấy quả nữa, sau đó hỏi cậu nhóc: "Sao hôm nay em có thời gian đến tìm chị vậy?"
A Lễ nghiêng đầu, "Bởi vì em nhớ chị rồi."
Lâm Nhiễm cũng bắt chước cậu nhóc nghiêng đầu sang một bên, "Cho nên mấy ngày trước em đều không nhớ chị sao?"
A Lễ mếu máo, vẻ mặt tủi thân nói: "Nhớ."
"Vậy sao em không đến đây?" Lâm Nhiễm hỏi.
A Lễ: "Anh hai nói chị không có ở nhà là bởi vì chị có việc bận, cho nên không cho em sang đây làm phiền chị."
"Hả?" Lâm Nhiễm rút ra mấy tờ khăn giấy lau sạch nước trên tay, nâng cằm nói: "Anh ấy nói với em như vậy à."
A Lễ gật gật đầu.
Lâm Nhiễm thở dài, "Vậy sao hôm nay em đến đây rồi?"
Đôi mắt sáng ngời của A Lễ nhìn chằm chằm vào cô, miệng mếu máo, nước mắt rơm rớm trong hốc mắt, nhưng vẫn lưng chừng không hề rơi xuống, dáng vẻ ấy vô cùng tủi thân, "Em rất nhớ chị dâu mà."
"Anh hai ở nhà cũng không chơi với em, em chơi một mình rất buồn chán." A Lễ khịt mũi sụt sịt, "Mà anh hai còn nói mỗi ngày chị đều ăn thức ăn bên ngoài, không tốt cho sức khỏe chút nào, nên bảo em qua đây kêu chị qua ăn cơm."
"Ăn cơm?" Lâm Nhiễm nhíu mày, hỏi một cách khó tin: "Em chắc chắn là anh ấy bảo em đến kêu chị qua ăn cơm sao?"
A Lễ đứng lên trước mặt cô, "Vô cùng chắc chắn."
Lâm Nhiễm gật đầu, "Được thôi." Sau đó não cô suy nghĩ thật nhanh, thần bí ghé vào bên tai A Lễ, nhỏ giọng nói: "Thực ra là chị tức giận."
"Hả?"
"Chị không về nhà là vì anh hai của em chọc chị giận." Lâm Nhiễm nói: "Hừ, cho nên chị phải dạy dỗ anh ấy một chút!"
A Lễ cũng thay đổi sắc mặt, thở hồng hộc nói: "Hừ! anh hai đúng thật là rất quá đáng mà! Sao có thể chọc chị dâu giận chứ! Em phải khiển trách anh ấy mới được!"
Lâm Nhiễm: "..."
Thật ra cũng không cần phải thể hiện tình cảm chân thực như vậy.
Nhưng nhìn thế này cũng thực sự rất vui vẻ.
Lâm Nhiễm bóc một quả nho trực tiếp bỏ vào trong miệng cậu bé, A Lễ bất ngờ không kịp phòng bị mà ăn vào, còn nhai qua nhai lại, Lâm Nhiễm nói: "Được rồi, bây giờ chị đã không còn giận nữa, chúng ta đi qua nhà em ăn cơm."
A Lễ ồ lên một tiếng, trước lúc đi còn quay lại liếc mắt nhìn vào mấy quả nho để trên bàn.
Lâm Nhiễm chọc cậu bé: "Muốn ăn à?"
A Lễ đứng yên tại chỗ, một lúc sau liền chìa một ngón tay ra trước mặt, "Cũng muốn...ăn một chút."
Lâm Nhiễm cảm thấy cậu nhóc đáng yêu chết được, liền bóc lấy một quả đút cậu bé ăn, sau đó bưng theo hai đĩa đi ra bên ngoài: "Chị bưng hết qua nhà em, đợi lát nữa ăn cơm xong là ăn được rồi."
Đôi chân ngắn liền chạy theo phía sau cô.
Gặp lại Từ Tư Niên cũng không có quá ngại ngùng, Lâm Nhiễm cũng hiểu được.
Đứng ở góc độ của Từ Tư Niên, việc đổi một người chủ cũng không có gì xấu với anh ta.
Mặc kệ người chủ là Lâm Nhiễm hay là ai khác, thì anh ta thực sự chỉ là một người làm công.
Đối mặt với phí vi phạm hợp đồng khiến cho Lâm Nhiễm phải gánh vác thêm một đống gánh nặng còn không nói, anh ta có thể nổi tiếng hay không thực sự là một ẩn số.
Anh ta không muốn mối quan hệ với Lâm Nhiễm trở nên không trong sạch.
Lâm Nhiễm có thể hiểu được, nhưng nó không có nghĩa là sẽ tiếp nhận và tha thứ!
Ngày hôm đó, thái độ của anh ta quá tệ!
Khiến người ta vô cùng phẫn nộ!
Nhưng cơm anh ấy nấu vẫn rất ngon, Lâm Nhiễm và A Lễ ăn vô cùng ngon miệng.
Từ Tư Niên ăn nhanh hơn hai người họ, sau đó vẫn luôn ngồi cạnh lo cho A Lễ ăn cơm, sợ Lâm Nhiễm thấy không thoải mái, cho nên ngồi ở bàn một lúc cũng đi ra ngoài ban công.
Gần một tuần nay Lâm Nhiễm chưa được ăn bữa cơm thoải mái như vậy, cho nên ăn bữa cơm này cô ăn vô cùng chậm rãi.
A Lễ ăn xong rồi, cô thì vẫn đang ăn chậm nhai kỹ, hoàn toàn không có một chút khách sáo nào.
Đợi đến khi ăn xong, cô liền đứng dậy đi tìm A Lễ, thì lại nghe thấy tiếng A Lễ hô to, "Chị dâu!"
Lâm Nhiễm lập tức chạy về hướng cậu nhóc gọi mình, chỉ thấy A Lễ đứng trước cửa kính ban công, nhìn Từ Tư Niên đang đứng ngoài ban công, khuôn mặt cậu nhóc đầy vẻ tức giận, "Anh hai lại hút thuốc!"
Lâm Nhiễm: "..."
Từ Tư Niên xoay người lại nhìn, điếu thuốc giữa hai ngón tay vẫn chưa dập tắt, làn khói xanh còn đang bay theo gió giữa trời.
A Lễ chống nạnh sau đó tố cáo với Lâm Nhiễm: "Anh ấy đã hút ba điếu thuốc rồi!"
Lâm Nhiễm: "..."
Cô liếc nhìn Từ Tư Niên, thấy Từ Tư Niên cũng đang nhìn cô, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, cô vội vàng quay mặt đi, nhưng lỗ tai cô trong lúc vô thức đã đỏ bừng.
Cô thầm mắng chính mình trong lòng: "Không có tiền đồ!"
Mà A Lễ vẫn tiếp tục tố cáo, "Anh ấy còn đóng chặt cửa ban công lại! Em không vào được!"
"Anh ấy thật quá đáng!"
A Lễ nhìn Lâm Nhiễm, kéo lấy góc áo của cô, "Chị dâu! Chị quản anh ấy đi! Đánh anh ấy!"
Vừa dứt lời, Từ Tư Niên đã kéo cửa kính bước ra ngoài, điếu thuốc ở giữa ngón tay đã ném bỏ.
A Lễ vội vàng chạy trốn sau lưng Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm: "..."
Vừa hèn mà lại vừa cương, đúng là danh bất hư truyền.
A Lễ đứng sau lưng khẽ chọc vào eo cô, nhỏ giọng nói: "Chị dâu đừng sợ! Anh ấy mà bắt nạt chị, em sẽ giết anh ấy!"