“Mục đích của tôi vốn chính là khiến cho cô ta nghĩ như thế.” Bên khóe miệng cô ta thoáng qua một tia giảo hoạt. “Nếu cô ta tin rằng tôi là người của Công ty E, vậythì khi nhắc đến vai trò của Công ty E trong sự kiện này, cô ta sẽ không cố tình né tránh nữa.”
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi:“Nhưng Công ty E là đối thủ và kẻ địch của cô ta, là nguồn cơn của sựcẩn thận và sợ hãi của cô ta trong chuyện này, liệu cô ta có chịu tiếptục nói chuyện với kẻ địch của mình không?”
”Nếu là kẻ phán bộicúa kẻ địch thì sao?” Diệp Thu Vi cắt ngang lời tôi. “Tào Tháo vốn đanghi, vậy nhưng vẫn tin vào sự trá hàng cúa Hoàng Cái, huống hổ là côta, một nữ phóng viên còn chưa đầy ba mươi tuổi. Xét từ góc độ tâm lý,khi thấy kẻ địch hoặc đối thủ của mình xuất hiện quân phán bội, phản ứng đầu tiên của người ta thường là vui mừng trên nỗi đau của người khác,từ đó rất dễ nảy sinh thiện cảm và sự tin tưởng đối với kẻ phản bội củakẻ địch. Ngược lại, khi thấy bên phe mình xuất hiện kẻ phán bội, conngười ta thường sẽ nảy sinh những sự giận dữ vô căn cứ. Đây chính lànguyên nhân mà trong lịch sử, kế trá hàng và kế phản gián rất nhiều lầnphát huy được tác dụng.”
Trò chuyện với Diệp Thu Vi có một chỗtốt, đó chính là thỉnh thoảng lại biết được một số tri thức mới. Tôichăm chú nhìn cô ta, trong lòng ngợp đầy sự tò mò đối với cuộc tròchuyện tiếp theo đó giữa cô ta và Trần Hy.
”Trần Hy đã có phản ứng như thế nào?”
”Hoàn toàn nằm trong dự liệu.” Diệp Thu Vi nói. “Cô ta im lặng khoảng haigiây, sau đó liền dùng giọng căng thẳng hỏi: “Cô là người của Công ty Eư?” Tôi khẽ “ừm” một tiếng, sau đó để cho cô ta yên tâm, tôi bèn nói,tuy tôi là người của Công ty E, cũng từng tham gia vào cuộc giao dịchgiữa Công ty E và Đinh Tuấn Văn, nhưng trong cuộc trò chuyện lần này tôi chỉ đại diện cho cá nhân tôi mà thôi. Cuộc trò chuyện diễn ra tới đây,Trần Hy đã không còn che đậy nữa. Cô ta nghe ra được cái ý ở ngoài lờicủa tôi, bèn đáp lại: “Nói như vậy tức là lập trường cá nhân của côkhông hề giống với lập trường của Công ty E đúng không?“.”
”Khá thú vị đấy.” Tôi nói: “Cách nói chuyện của cô ta rất giống với một cao thủ.”
”Cô ta là một cao thủ đã bị tôi đánh giá thấp.” Lời của Diệp Thu Vi dườngnhư mang đầy ẩn ý. “Tôi trả lời cô ta rằng: “Cũng không hẳn là lậptrường bất đồng, nhưng nhu cầu của chúng tôi không giốg nhau. Công ty Emuốn có cái gì, chắc cô còn biết rõ hơn tôi.” Sau khi nói xong câu này,tôi lặng im trong chốc lát, hy vọng cô ta sẽ chủ động nói ra mục đích mà Công ty E mua bản báo cáo kia, nhưng cô ta từ đầu chí cuối đều khôngnói gì. Thế là tôi lại nói tiếp: “Còn về việc tôi nuốn có cái gì thìchắc không cần phải nói rõ với cô nữa nhỉ?“.”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, bất giác cảm thấy giống như đang xem một bộ phim tình báo.
Diệp Thu Vi lại kể tiếp: “Cô ta suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: “Cô thựcsự có thế lấy được bán báo cáo nghiên cứu đó sao?” Tôi nói: “Bằng khôngthì tại sao tôi lại phải liên hệ với cô chứ?” Cô ta khẽ cười một tiếng,sau đó nói: “Nhưng từ đầu đên giờ cô còn chưa nói ra được một nội dungnào đáng kể, thậm chí ngay cả chuyện về Công ty E cũng là do tôi nhắcđến trước, tôi dựa vào đâu để tin cô chứ?” Tôi hỏi cô ta là muốn biếtcái gì, cô ta bèn nói: “Nếu cô thực sự là người của Công ty E, còn từngtham gia vào cuộc giao dịch với Đinh Tuấn Văn, vậy thì hãy nói cho tôibiết các tin tức về cuộc giao dịch đó, chẳng hạn như là bọn cô đã trảtiền cho Đinh Tuấn Văn vào khi nào, số tiền là bao nhiêu, phương thứctrả tiền là gì, tài khoản trả tiền mang tên ai.“.”
Tôi đưa tay gãi đầu. “Như vậy vừa hay hợp ý của cô còn gì nữa.”
”Khi đó tôi cũng cho rằng như vậy.” Khi nói ra những lời này, trong giọngnói của Diệp Thu Vi mang theo cảm xúc khó mà dùng lời miêu tả. “Thờigian gửi tiền của ba khoản tiền đầu tiên tôi đều nhớ rất rõ ràng, thế là bèn nói với cô ta rằng khoản tiền đầu tiên được gửi vào ngày 7 tháng 6, số tiền là ba triệu, tên người gửi là Lý Cương. Cô ta khẽ “ừm” mộttiếng, hỏi có còn nữa không. Tôi nói, khoản tiền thứ hai cũng là batriệu, thời gian gửi tiền là một tuần sau đó, cũng tức là ngày 14 tháng6, tên người gửi vẫn là Lý Cương. Cô ta lại hỏi thêm lần nữa, có còn nữa không. Tôi không chút nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay, thời gian chuyểnkhoản của khoản tiền thứ ba là 29 tháng 6, số tiền là một triệu, tênngười gửi là Vương Vĩ. Cô ta lại hỏi tiếp, có còn nữa không. Tôi do dựmột chút, thế rồi nói là hết rồi, chỉ có ba khoản này thôi, tổng số tiền là bảy triệu. Cô ta dừng lại một chút, rồi khẽ cất tiếng lẩm bẩm, không ngờ lại nhiều đến như vậy...”
”Cô ta...” Tôi bất giác sững người ra đó. “Cô ta không biết chi tiết về cuộc giao dịch đó ư? Phải chăng cô ta muốn moi tin từ miệng cô?”
”Trong khoảnh khắc đó tôi mới phát hiện ra là mình đã quá coi thường Trần Hy, trong khi tôi dẫn dụ cô tathì cô ta kỳ thực cũng đang dẫn dụ tôi.” Diệp Thu Vi phân tích. “Trongcuộc trò chuyện lần đó tồn tại hai khả năng khác nhau. Khả năng thứ nhất là như anh nói, Trần Hy vì bối rối nên mới vô tình nhắc đến Công ty Ekia. Sau đó, tôi tự xưng là người của Công ty E, thế là cô ta liền dùngphép khích tướng một cách kín đáo, qua đó dẫn dụ tôi nói ra tin tức cụthể về cuộc giao dịch giữa Công ty E và Đinh Tuấn Văn, đây có lẽ chínhlà tin tức mà cô ta vẫn luôn muốn biết. Một khi tôi chịu nói ra, cô tasẽ tiếp tục dẫn dụ tôi nói ra thêm các tin tức khác mà cô ta muốn biết,còn nếu như tôi không nói ra được, vậy thì chứng tỏ rằng tôi đang nóidối, cô ta sẽ không cần phải trò chuyện thêm với tôi làm gì.”
Tôi không kìm được hít sâu một hơi, thầm sinh lòng kính phục Trần Hy vìkhông ngờ cô ta lại có thể dùng biện pháp ám thị để moi được tin tức từDiệp Thu Vi như thế.
Diệp Thu Vi lại tiếp tục phân tích: “Cònkhả năng thứ hai là cô ta nhắc đến Công ty E kia hoàn toàn không phải là do bối rối nói nhầm, mà là một hành động cố ý. Mục dích của cô ta chính là dẫn dụ tôi nói ra thân phận thật của bản thân. Ngay từ đầu cô ta đãkhông ngùng phán đoán thân phận củat ôi rồi. Cứ dựa theo Công ty E màxét, thân phận của tôi chỉ có hai loại khả năng mà thôi, thứ nhất làngười trong nội bộ công ty E, thứ hai là chẳng có dính dáng gì tới Côngty E cả. Trần Hy ít nhất cũng phải làm rõ được điều này, thế nên khi trò chuyện với tôi mới cố tình nhắc đến Công ty E. Cô ta muốn căn cứ vàothái độ của tôi với Công ty E để phán đoán thân phận đại khái của tôi.Sau đó thì cũng giống như khả năng thứ nhất, những lời nói khích của côta hoặc là có thể dẫn dụ tôi nói ra tin tức mà cô ta cần, hoặc là sẽvạch trần được lời nói dối của tôi.”
”Tôi thấy khả năng thứ nhâtvẫn lớn hơn một chút.” Tôi hít sâu một hơi, không kìm được cất lời cảmthán: “Nếu thực sự là khả năng thứ hai, vậy thì bụng dạ của Trần Hy hình như sâu sắc quá rồi thì phải.” Cảm khái một hồi, tôi bèn hỏi tiếp: “Sau khi cô nói ra tin tức cụ thê vể cuộc giao dịch đó, cô ta có tin tưởngcô không? Ngoài ra, sau đó cô có moi được tin tức gì hữu dụng từ miệngcô ta không vậy?”
”Hoàn toàn không.” Diệp Thu Vi nói. “Cô ta cấtlời cảm khái xong thì im lặng trong suốt một thời gian dài. Tôi cứ mộtmực chờ đợi, nhưng càng lâu thì lại càng cảm thấy bất an. Chừng hai mươi giây sau, tôi quyêt định phá vợ sự im lặng, song vừa mới chuẩn bị mởlời thì cô ta đã gác máy. Tôi bèn gọi lại cho cô ta, nhưng cô ta lại gác máy, sau đó thì tôi phát hiện cô ta hình như đã cho số điên thoại củatôi vào danh sách đen rồi.”
”Tại sao chứ?' Tôi cảm thấy hết sứckhó hiếu về điều này. “Cô đã nói ra được một cách chuẩn xác các tin tứccụ thể về cuộc giao dịch giữa Công ty E và Đinh Tuấn Văn, theo lẽ thường thì cô ta phải tin tường cô mới đúng. Tại sao cô ta lại ngó lơ cô nhưvậy?”
”Khi đó tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, chỉ lờ mờ cảm thấymình có lẽ đã phạm phải một sai lầm nào đó không dễ gì phát giác. Tôichờ thêm một lúc nữa, rồi liền đổi qua một số điện thoại khác và gọi lại vào số của Trần Hy, cô ta nghe máy. Hai chúng tôi đều im lặng chờ đốiphương mở lời, chừng nửa phút sau thì cô ta gác máy, đồng thời còn kéoluôn cả số điện thoại thứ hai này của tôi vào danh sách đen.”
“Tiếp theo đó thì sao? Cô có liên lạc với cô ta nữa không?”
”Không.” Diệp Thu Vi nói. “Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện ra chỗ lạ thường.”
”Là như thế nào?”
Sau khi xảy ra vấn đề ở chỗ Trần Hy, tôi một mặt cẩn thận quan sát, một mặt lại đưa trọng điểm điều tra về bên phía Đinh Tuấn Văn, hy vọng có thểphát hiện ra những manh mối mới ở nhà họ Đinh. Diệp Thu Vi chỉnh lạigọng kính một chút, một tia nắng chiếu lên mặt kính, ánh sáng phản chiếu tức thì hòa với ánh mắt sắc bén của cô ta thành một thể. “Một buổi sáng mấy ngày sau đó, tôi đi bộ đến nhà họ Đinh. Trên đường, tôi cảm thấy có người đang bám theo mình. Đó là một người đàn ông trung niên đầu đội mũ bóng chày, miệng đeo khẩu trang chống bụi kẻ ca rô nửa xanh nửa đỏ. Đểphán đoán ý đồ của anh ta, tôi cố tình đi vòng một vòng lớn, thấy anh ta thoắt ẳn thoát hiện, thế nhưng chưa từng ở cách tôi quá xa. Có điều,khi sắp đến nhà của Đinh Tuấn Văn, anh ta lại đột nhiên biến mất chẳngcòn tăm tích.”
Tôi nghe kể mà bất giác có chút căng thẳng.
”Tối đó, tôi lắp hai chiếc sim đã từng dùng để gọi cho Trần Hy vào trongđiện thoại, muốn xem xem Trần Hy liệu có đổi ý và chủ động gọi cho mìnhkhông. Kết quả là tôi không nhìn thấy số của Trần Hy, nhưng lại thấy cóhai tin nhắn nhắc nhở rằng vào khoảng bảy giờ ba mươi phút sáng ngày hôm đó có một số điện thoại lạ đã lần lượt gọi cho hai số này mỗi số mộtlần. Tôi lập tức nhớ ra, thời điểm bảy giờ ba mươi phút sáng chính làlúc tôi đang dẫn kẻ đáng ngờ kia đi lòng vòng.”
Tôi nhíu chặt đôi mày. “Lẽ nào hai cuộc điện thoại đó đều là do người kia gọi cho cô? Anh ta phải chăng là người được Trần Hy phái đến?” Tại sao Trần Hy lại sinh lòng hoài nghi cô như vậy?”
Tuy hai chiếc sim đó đều không phảilà sim chính chủ, thế nhưng việc cùng lúc nhận được cuộc gọi từ một sốđiện thoại thì tuyệt đối không phải là điều trùng hợp.” Cô ta nói. “Nếuhai cuộc điện thoại đó đúng là do người bám theo tôi gọi, vậy thì anh ta hiển nhiên là đã nhận được sự nhờ cậy của Trần Hy, muốn xác địch xemtôi có phải là người đã dùng máy thay đổi giọng nói để liên lạc với Trần Hy hay không. Trong khoảnh khắc đó, tôi ý thức được rằng mình đã bị bại lộ, hoặc ít nhất thì cũng đã bị Trần Hy hoài nghi. Sau khi tâm lý phátsinh biến hóa, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một sự uy hiếp rõràng đến vậy.”