Núi xanh phía sau trở thành bối cảnh đậm nhạt, người đàn ông với bộ vest màu trắng đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cô.
Có cơn gió núi thoảng qua, thổi bay lọn tóc nơi trán anh ấy, vạn vật đều đang lay động, chỉ có duy nhất đôi mắt tĩnh lặng trong veo đó kiên định không rời, điểm cuối cùng của ánh mắt chính là cô.
Anh ấy cao hơn rất nhiều so với lúc rời đi, cơ thể cũng chắc khỏe hơn, trưởng thành trầm ổn, phần ấm áp đó vẫn không thay đổi.
Áo sơ mi cổ tròn gọn gàng, áo khoác ngoài giống như áo khoác và đồ tây kết hợp, chiếc thắt lưng ở eo, làm nổi bật hình thể hoàn hảo của anh, đồng thời cũng thể hiện ra khí chất xuất chúng của anh ấy.
Bên dưới mái tóc tự nhiên bồng bềnh, là gương mặt hài hào tuấn tú của anh, ngũ quan sâu nhưng không hề có tính công kích, cùng với gương mặt trong trí nhớ của cô dần dần hợp nhất.
Là anh trai cô, người anh từng cho cô động lức để tiếp tục sống.
Anh ấy đẹp trai hơn, cũng hiểu cách ăn mặt chăm chút, thân phận địa vị cũng vượt xa khi đó rồi.
Nhưng anh ấy là anh trai cô, điểm này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Không biết có phải do vừa rồi xem kịch bản nhớ lại quá nhiều quá khứ, khi này khi nhìn thấy Lục Khiêm Hành, Lương Tư Tư chỉ cảm thấy trong tim dâng trào cảm xúc mãnh liệt, vui vẻ, chua xót, tủi thân, kích động..
Sau cùng những cảm xúc đó hòa trộn vào nhau, từ từ trộn lẫn dâng trào, chạy qua tim cô, cuộn qua cuống họng cô, trèo lên trên hốc mắt cô.
- Anh..
Cô và anh đứng nhìn từ xa, nhưng không thể nhịn được nữa, gọi lên cách gọi mười mấy năm cũng không có cơ hội gọi một lần.
Do cảm xúc tạo ra, trong giọng nói của cô có mang theo tiếng khóc.
Gió núi thổi qua giữa 2 người, giống như thời gian một đi không quay lại, trôi tuột đi từ giữa 2 người.
- Tư Tư.
Lục Khiêm Hành nhỏ nhẹ đáp lại cô một tiếng, sau đó bước nhanh về phía cô.
Anh đón gió, từng bước từng bước, đi gần về phía cô, giống như bước qua thời gian dài đằng đẵng, giống như vượt qua không gian xa xôi, tập hợp lại với cô.
Sự chua xóc trong tim Lương Tư Tư sắp chảy ra khỏi lồng ngực.
Sự chèn ép của Lương gia, sự lạnh lẽo của Dịch Hoài Xuyên, từng bước đi khó khăn của cô, những thứ này khi đó cô đều chống đỡ qua, cũng không cảm thấy tủi thân lắm.
Nhưng không hiểu tại sao, thời khắc này, thời khắc mà Lục Khiêm Hành bước về hướng cô, sự tủi thân của cô như nước sông dâng trào cuồn cuộn, cho nên không thể chịu đựng nữa, nhấc chân lên chạy về hướng anh.
Ở trước mặt anh trai, cô vĩnh viễn có thể làm một đứa trẻ.
Có tủi thân thì khóc, thì cáo trạng, là kể khổ, còn anh trai vĩnh viễn đứng ở phía sau cô, cho cô sự bảo về lớn nhất.
Không cần giống như đối mặt với Lương Kiến Quốc, cô phải nghĩ xem lần này Lương gia muốn lấy gì ở chỗ cô.
Cũng không cần giống như đối mặt với Dịch Hoài Xuyên, thứ chờ đợi cô vĩnh viễn đều là một cái tát sau kẹo ngọt, để cô nhận rõ cái gì là hiện thực.
Cũng không cần giống như đối mặt với Tô Trình, cô hiểu tấm lòng của anh ấy, nhưng vẫn có sự gánh vác, nghĩ xem nên làm gì để trả lại.
Anh trai vĩnh viễn là người nhà của cô, người nhà mà không cần phải phân trái phải.
- Anh.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt diễm lệ của cô, Lương Tư Tư không hề để ý đến đây là khu vực công cộng, càng không nghĩ đến Lục Khiêm Hành khi này đã trở thành ảnh đế được vạn người chú ý, chỉ dựa vào bản năng vùi đầu vào ngực anh.
Mà Lục Khiêm Hành cũng như vậy, không có bất kỳ kiêng kỵ gì, ôm chặt cô vào trong lòng.
Tủi thân dâng trào, Lương Tư Tư ở trong lòng anh ấy khóc đến mức không thể khống chế, giống như muốn mang sự khổ cực của mấy năm nay một lần rửa sạch.
Rõ ràng biết như vậy là không đúng, không lý trí, nhưng ở trước mặt anh trai, cô toàn bộ làm việc dựa theo cảm xúc, giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ muốn ấm áp và an ủi.
Lồng ngực của anh trai cứng rắn ấm áp, là chỗ dựa mà cô vẫn luôn khát vọng.
Ở trong mảnh đất nhỏ này, là thời khắc ngắn ngủi cô vứt bỏ mọi thứ ở thế giới bên ngoài, để lộ ra nội tâm mềm yếu, không kiêng nể gì mà thể hiện ra tất cả những thứ không như ý mà cô đã trải qua.
Giống như một con thú nhỏ bị thương, bởi vì biết bên ngoài hiểm ác, chỉ có thể chịu đau mà tháo chạy, chỉ có khi về tới nhà, mới yên tâm liếm láp vết thương.
Bởi vì nó biết, ở đây, không có ác ý và tổn thương, chỉ có tình yêu và an toàn.
Lục Khiêm Hành nâng tay lên, vuốt tóc Lương Tư Tư, nhẹ nhàng an ủi cô:
- Anh trở về rồi.
Đương sự còn đang đắm chìm trong cảm xúc, khán giả bị ép nhìn thấy cảnh này lại chỉ có thể mắt tròn mắt dẹt mà nhìn.
Người qua lại 2 bên đều hướng về phía giữa nơi 2 người đang ôm nhau, không biết như thế nào.
Đến cả người trung gian là Tần Truyền Minh cũng ngơ ngác.
Ông ấy dự định giới thiệu Lương Tư Tư và Lục Khiêm Hành làm quen, nếu được, ông còn hy vọng họ có thể làm ra sự khác biệt nào đó.
Chỉ là.. người trung gian như ông còn chưa kịp làm gì nữa, sao lại.. họ lại nhận "anh em" rồi.
Có một thời khắc nào đó, Tần Truyền Minh thất thần, bởi vì cảnh trước mặt, kết hợp hoàn hảo lại vối cảnh tượng của bộ phim mà ông đang nghĩ trong đầu.
Chỉ là cảnh trước mắt này, càng chân thực, động lòng người hơn.
Cũng chính khoảnh khắc này, ông càng chắc chắn ý tưởng nam nữ chính của bộ phim sẽ là 2 người trước mắt.
Có lẽ nhìn thấy ánh mắt Tần Truyền Minh nhìn mình quá nóng bỏng, Lục Khiêm Hành một bên vỗ vỗ nhẹ vào lưng Lương Tư Tư, một bên nhìn về phía Tần Truyền Minh nói:
- Xin lỗi đạo diễn Tần, mặc dù cháu rất xin lỗi khi thất hẹn với chú, nhưng Tư Tư xác thực là người quan trọng nhất với cháu.
"Người quan trọng nhất với cháu" những từ này nói ra rất tế nhị.
Lục Khiêm Hành về nước, từ chối lời mời của Thiên Chí, Bạch Minh.. những công ty hàng đầu trong nước, cũng từ chối các hợp đồng thương nghiệp, lý do chính là – lần về nước này là để gặp một người quan trọng nhất.
Khi đó mọi người đều đoán rằng là người trong lòng cậu ấy hay là bạch nguyệt quang.
Nhưng bây giờ, rõ ràng cậu ấy cùng Lương Tư Tư đã xưng hô anh em rồi, nhưng cậu ấy lại không nói "Tư Tư là người em quan trọng nhất" hay là "người nhà quan trọng nhất".
Dù sao Tần Truyền Minh cũng là người nhiều kinh nghiệm, có một số loại tình cảm chỉ cần là một ánh mắt cũng có thể hiểu.
Mặc dù để gặp được Lục Khiêm Hành cũng không dễ dàng gì, nhưng ông ấy càng không muốn làm phiền đến thời khắc quan trọng trong cuộc đời cậu ấy, rất tôn trọng mà gật đầu, mang theo người của ông rời đi.
Mà một nhóm người phía sau Lục Khiêm Hành cũng rất có ý thức mà lùi đi luôn.
Rất nhanh, trong bãi đỗ xe rộng lớn, chỉ còn lại anh ấy và Lương Tư Tư.
Lương Tư Tư khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng điều hòa lại tinh thần.
Cũng chỉ khi lí trí tồn tại, cô mới cảm thấy mất mặt, dù sao vừa rồi còn có nhiều người ngoài ở đây mà.
Thế là, cô vội vàng lùi ra khỏi lồng ngực Lục Khiêm Hành, đứng thẳng người dậy, cũng không dám ngẩng đầu, vẫn còn ảo não.
Thật lạ lùng, khi nào mà cô lại có cảm xúc nhỏ bé này rồi?
Cho dù ở trước mặt Dịch Hoài Xuyên, cô cũng chưa từng thể hiện ra loại cảm xúc nhỏ lập dị này, tại sao lại ở trước mặt anh trai, cô giống như một bé gái nhỏ ngày ngày đòi ăn kẹo ngọt.
Đến Lương Tư Tư cũng bị hành vị ấu trĩ của bản thân làm kinh ngạc.
Nhưng Lục Khiêm Hành dường như không cảm thấy có chỗ nào không đúng, đặt 2 tay lên vai cô, dựng thẳng người cô, sau đó nâng tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, hỏi:
- Khóc xong rồi?
Giọng nói của anh rất trầm rất ấm, ấm áp hơn cơn gió nhẹ thổi qua trên núi, mang theo sự chiều chuộng.
Rõ ràng một giây trước còn ảo não, nhưng khi sự ấm áp của anh trai truyền đến, Lương Tư Tư lại rơi vào trong cảm xúc.
Cô không cử động, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, để cho Lục Khiêm Hành lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.
Như này thật sự rất không giống cô, nhưng vào lúc này, cô chỉ muốn làm như vậy, yên tâm mà giao mọi thứ lại cho anh trai, bởi vì cô biết, anh ấy sẽ đáp ứng mọi thứ cho cô.
Sẽ không vì vậy mà cười nhạo cô, cũng sẽ không vì vậy mà xem thường cô, hoặc là ghét bỏ cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô nhận được quá nhiều ác ý ở bên ngoài, thời khắc này, cô chỉ muốn để mặc bản thân một lúc, hưởng thụ cảm giác ấm áp và bảo về này.
Lục Khiêm Hành nhìn cô nương đang ngước mặt lên, cười nhẹ một tiếng.
Anh làm theo ý cô, lấy một chiếc khăn tay trước ngực áo ra, từng chút từng chút giúp cô xử lý dấu vết nước mắt còn lưu lại trên khuôn mặt.
Ấm áp, nhẹ nhàng, nghiêm túc, lại khống chế.
Chỉ là Lương Tư Tư nhắm mắt, vì vậy đã bỏ qua mất một tình cảm vượt qua tình anh em rất rõ ràng trong mắt anh ấy.
Đợi khi gương mặt Lương Tư Tư phục hồi lại vẻ trong sáng xinh đẹp ngày thường, Lục Khiêm Hành mới cất chiếc khăn tay bị làm bẩn đi, bỏ vào túi quần, lên tiếng nhắc nhở:
- Xong rồi.
Lương Tư Tư mở mắt, cười với Lục Khiêm Hành một cái, giọng hiệu thanh thoát vui vẻ.
- Cảm ơn anh.
Toàn bộ cảm xúc được trút bỏ, khi này với Lương Tư Tư chỉ còn lại niềm vui khi được trùng phùng với anh trai, cô không còn tiếp tục dựa vào vào tay Lục Khiêm Hành nữa, đi về phía bên cạnh 2 bước, nhưng lại có chút không nỡ lại gần lại một chút.
Lục Khiêm Hành cảm thấy buồn cười, đứng bất động ở nguyên vị trí, nhưng lại nâng cánh tay phải gấp khúc lên, nghiêng đầu tỏ ý với Lương Tư Tư.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Lương Tư Tư cũng không khác khí, vui vẻ, phóng khoáng khoác tay vào tay anh ấy, còn dựa sát người vào bên anh ấy, hận không thể nắm thật chặt lấy anh trai, sau đó mỉm cười đi theo bước chân của anh ấy.
Trên núi từng đợt gió thổi qua, thổi lên cơ thể con người, cũng thổi vào tim của con người.
Thanh mát, ngọt ngào.
- Anh, tại sao anh lại ở đây?
Lương Tư Tư đi theo Lục Khiêm Hành vào Nguyệt Minh sơn trang, hỏi xong lại nổi lên tính trẻ con, nhỏ giọng oán trách:
- Em còn cho rằng anh chỉ cần quay về sẽ đến tìm em.
Lương Tư Tư thực sự đã nghĩ như vậy, ít nhất cô cảm thấy trong tim anh, cô mới là quan trọng nhất.
Ai ngời rằng anh trai cô về nước rồi cũng không nói với cô một tiếng, nếu như không phải hôm nay cô đột nhiên muốn đi, đi cùng với đạo diễn Tần đến Nguyệt Minh sơn trang, có thể đã bỏ lỡ anh trai mất rồi.
Nghic tới đây, có khó tránh có chút cảm xúc, không tự nhiên mà bỏ tay ra khỏi Lục Khiêm Hành.
Trong tim dâng lên một chút ủy khuất.
Oán trách xong, nếu không phải tình cờ gặp, anh tra khả năng không hề có dự định muốn gặp mặt cô.
Đột nhiên con gấu nhỏ bên cạnh không còn, Lục Khiêm Hành liếc mắt nhìn, mới phát hiện nụ cười trên mặt của tiểu nha đầu không còn nữa, lúc này trong mắt chỉ toàn tổn thương.
Không cần nghĩ nhiều, anh cũng biết trong đầu Lương Tư Tư có cái gì.
- Anh về thăm bố mẹ trước, nhận lỗi với họ, thì dự định đi tìm em.
Anh ấy nghiêm túc trả lời, đồng thời giơ tay kéo tiểu nha đầu cố ý giữ khoảng cách nhất định với anh.
Nghe thấy Lục Khiêm Hành nói như vậy, sự ủy khuất của Lương Tư Tư tiêu tan, nắm lấy tay anh ấy.
Có lẽ tâm trạng đã tốt, cô còn nhẹ nhàng lắc lư cánh tay của 2 người, giống như lúc nhỏ.
Khi đó họ cùng nhau đi học, cong đường khó đi, anh trai cũng như vậy nắm lấy tay cô, thi thoảng còn sẽ cõng cô qua một số đoạn đường khó đi.
Thời khắc vui vẻ không nhiều của cô, đều có liên qua tới anh trai.
Vì vậy, cũng không nghĩ đến 2 người khi này đã là người trưởng thành, còn đều xuất hiện trước mặt quần chúng là minh tinh khác giới không có bất cứ quan hệ gì.
Cứ như vậy nắm lấy tay nhau lắc lư đi về phía trước, sẽ tạo ra loại hiểu lầm như thế nào.
Cô không nghĩ đến, Lục Khiêm Hành dường như cũng không quan tâm.
Một đám người áo đen ở đi theo anh ấy ở phía xa nhìn đến mức kinh hoàng khiếp sợ, nhất dử nhất động đều phòng bị xem những người xung quanh có đang chụp trộm hay không.
- Anh, anh khỏe hẳn chưa?
Đi một đoạn, Lương Tư Tư cuối cùng cũng đem chủ đề nặng nề nhất trong lòng cô hỏi anh ấy.
Những năm nay rõ ràng anh trai vẫn sống, nhưng không chịu về nước gặp cô, có lẽ là do di chứng năm đó còn chưa trị dứt điểm.
Nghe vậy, Lục Khiêm Hành gật đầu:
- Ừ, đều tốt rồi.
Ánh mắt Lương Tư Tư sáng lên, dừng bước đứng trước mặt Lục Khiêm Hành, trong mắt đều là sao sáng, giọng điệu cô kích động:
- Thật sao?
- Thật.
Lục Khiêm Hành dịu dàng trả lời,
- Tháng trước vừa làm kiểm tra cuối cùng, tất cả đều tốt rồi.
- Quá tốt rồi, anh!
Lương Tư Tư càng vui vẻ hơn, tiếp tục hỏi,
- Vậy lần này anh về nước, là lâu dài hay thời gian ngắn thôi?
Lục Khiêm Hành nhìn vào đôi mắt mong chờ của cô, nghiêm túc trả lời:
- Xem em.
- Em?
Lương Tư Tư không hiểu.
Lục Khiêm Hành vẫn nghiêm túc chú tâm nhìn cô:
- Ừ. Anh quay về là vì em. Từ nay về sau, em ở đâu, ở đó chính là nhà anh.