Yến Thành phía bắc vạn lý không mây, Nam Thành phía nam lại vào sáng sớm đột nhiên có một cơn mưa nhỏ bay bay.
Khi Lương Tư Tư thức dậy, mưa đã ngừng, chỉ lưu lại không khí tươi mới và môi trường ẩm ướt.
Sau khi cô tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi tìm Tô Mạn Mạn lại phát hiện điện thoại có một sô cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Có lẽ do tối qua trước khi đi ngủ để điện thoại về chế độ im lặng, cô hoàn toàn không biết.
Điện thoại và tin nhắn ở trên cùng đều đến từ Tô Mạn Mạn:
- [Tư Tư, tớ cùng anh tớ tới chi nhánh công ty ở Nam Thành họp, buổi chiều sẽ quay về.]
Mà 3 cuộc gọi nhỡ phía sau, đều đến từ Dịch Hoài Xuyên.
Liên tưởng tới chuyện sáng sớm Dịch Hoài Xuyên gõ cửa phòng cô kêu cô đừng vào làng giải trí, Lương Tư Tư cau mày, thật sự không thể hiểu được hành vi của anh.
Nghĩ không thông, cô cũng không nghĩ nữa.
Thời gian tới ngày quay tập tiếp theo vẫn còn mấy ngày, vốn dĩ cô dự địnhh hôm nay quay về Yến Thành, bởi vì Tô Trình và Tô Mạn Mạn đột nhiên đến Nam Thành thăm cô, cô cũng đã điều chỉnh lịch trình. Dù sao cô bây giờ cũng không có nhà, ở lại ơt thành phố nào thì có khác biệt gì chứ.
Nam Thành, tính ra là thành phố mà cô có tình cảm hơn, dù sao khi nhỏ cũng từng sống hơn 10 năm, chỉ là đến khi rời đi, cô cũng chưa tham quan đoàng hoàng lần nào.
Nghĩ tới đây, Lương Tư Tư đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn đi dạo quanh Nam Thành.
Có lẽ là thói quen của những năm nay, cô làm mọi việc đều một mình, liền không gọi Tiểu Đường, tự mình đi đến quầy lễ tân hỏi thăm về địa điểm dạo chơi ở Nam Thành.
* * * những địa điểm này đều khá nổi tiếng ở Nam Thành, năm nay lại vừa giới thiệu thêm một cái, hơi xa, ở huyện Thạch Dương, được gọi là Nguyệt Minh sơn trang, trước mắt vẫn đang thử mở cửa, nhưng đặc biệt xinh đẹp, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, phong cách cũng tốt, rất đáng để đến.
Có lẽ nhân viên lễ tân không ít lần bị hỏi về địa điểm đẹp, khi giới thiệu rất điêu luyện.
Lương Tư Tư nghe cẩn thận, cho đến khi 3 từ "huyện Thạch Dương" xuất hiện, cô liền thất thần.
Nơi ngày nhỏ cô ở chính là một trấn nhỏ ở huyện Thạch Dương, gần núi, giao thông không thuận tiện, môi trường cũng rất tệ.
Không ngờ rằng sau hơn 10 năm, huyện Thạch Dương đã trở thành địa điểm du lịch.
- Cô có địa chỉ của Nguyệt Minh sơn trang không?
Cô hỏi.
Năm đó, sau khi cô cũng anh trai đi theo Lương Kiến Quốc đến Yến Thành, thì chưa từng quay lại Nam Thành, bởi vì Lương Kiến Quốc sợ bị Hạ Mẫn phát hiện manh mối, vẫn luôn không cho phép cô làm chuyện gì bại lộ thân phận.
Đợi đến sau khi cô lên đại học, dựa vào tiền đi làm thêm cô kiếm rất lâu, mới mua một tấm vé máy bay đến Nam Thành, khi đang chuẩn bị quay lại thăm lại đột nhiên gặp Dịch Hoài Xuyên, vì vậy cũng đã hủy bỏ.
Tốt ở chỗ, năm đó khi phụ mẫu qua đời, đều kêu người rải xương cốt trên núi, mỗi năm không cần phải đi tạ mộ, mà cô và anh trai vẫn luôn mang hình phụ mẫu bên người, mới không tính là bất hiếu.
Cơ duyệ trùng hợp, để cho cô có cơ hội quay lại thăm cố hương, Lương Tư Tư đương nhiên vẫn là rất muốn đi.
Dù sao bây giờ cô cũng hoàn toàn thoát khỏi Lương gia, không còn cần phải để ý đến thân phận.
- Tư Tư, cháu muốn đi Nguyệt Minh sơn trang?
Lương Tư Tư đang nghĩ chuyện trong lòng, đạo diễn Tần mặc đồ thể thao đột nhiên đi đến, hỏi.
- Đạo diễn Tần.
Lương Tư Tư gọi, trả lời thật lòng,
- Vâng, hôm nay có thời gian, cháu muốn qua đó thăm thú một chút.
Tần Truyền Minh hất cằm ra phía ngoài, không kiêng nể gì nói:
- Vừa hay, ta hẹn người ở đó gặp mặt, đi cùng nhau đi.
Lương Tư Tư không ngờ còn có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng lại sợ làm phiền Tần Truyền Minh, liền có chút do dự.
Tần Truyền Minh giống như nhìn ra được sự lo lắng của cô, giọng điệu phục hồi lại bộ dạng mất kiên nhẫn ngày thường:
- Đừng có đặt nặng vấn đề, vừa hay ta tìm cháu có chuyện, cùng bàn luận, đừng làm lỡ thời gian.
Giọng điệu của ông ấy vừa vội vừa nhanh, đem cho người khác cảm giác uy nghiêm và áp chế mạnh mẽ.
Lương Tư Tư biết ý tốt của ông ấy, nên không còn từ chối, ngoan ngoãn đi theo Tần Truyền Minh lên xe ông.
- Địa điểm du lịch ở Nam Thành còn khá nhiều, sao cháu lại muốn đi Nguyệt Minh sơn trang?
Tần Truyền Minh hỏi.
Nghe vậy, Lương Tư Tư thu lại ánh mắt nhìn ra cảnh vật xa lạ bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tần Truyền Minh, ông ấy đang nhanh chóng lật đọc một cuốn dữ liệu, giống như đang nói chuyện phiếm tùy ý hỏi.
- Ngày nhỏ cháu lớn lên ở đấy.
Bắt đầu từ thời khắc cắt đứt với Lương gia, Lương Tư Tư không còn dự định che giấu đi thân thế của mình, ngược lại, cô gần đây giống như đổi lại là tính cách của chính cô.
Tần Truyền Minh hơi giật mình, ông đóng lại dữ liệu, nâng cặp kính mà chỉ khi ông làm việc mới đeo lên, rất kinh ngạc nhìn Lương Tư Tư:
- Cháu có kinh nghiệm sống ở nông thôn?
Lương Tư Tư không hiểu được lối suy nghĩ của nhà nghệ thuật.
Giống như ở bữa tiệc của Tần phu nhân khi đó, sau khi cô đưa kẹo trái cây cho Tần phu nhân, vốn cho rằng bà ấy đại loại sẽ hỏi tên cô hay gì đó, kết quả Tần phu nhân chỉ quan tâm đến kẹo.
Lại như bây giờ, cô cho rằng đạo diễn Tần sẽ hỏi thân thế hay cuộc sống trước đây của cô, kết quả sự chú ý của ông lại là cô có kinh nghiệm sống ở nông thôn.
- Vâng, trước năm 11 tuổi cháu đều ở nông thôn.
Mặc dù không hiểu tại sao đạo diễn Tần lại hỏi như vậy, Lương Tư Tư vẫn kể lại sự thật.
Mắt Tần Truyền Minh sáng lên:
- Thật là tốt quá.
Lương Tư Tư ngơ ngác, cô không biết ngày nhỏ cô từng sống ở nông thôn, sao lại "thật là tốt quá" rồi.
Chỉ yên lặng đợi lời phía sau của Tần Truyền Minh.
Mà Tần Truyền Minh dứt khoát đưa dữ liệu trên tay ông qua cho cô, ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi:
- Xem xem, bộ phim mới của ta "Anh em".
Lương Tư Tư nghi hoặc nhận lấy, trên tờ giấy mặt bìa trắng thực sự là 2 chữ bôi đậm – Anh em.
- Ta đến Nguyệt Minh sơn trang là để mở cuộc họp nghiên cứu thảo luận, cũng là nghe nói nam diễn viên ta ưng ý hôm nay sẽ đi đến, ta mới đổi địa điểm đến đó.
Tần Truyền Minh nhân thời gian Lương Tư Tư đang mở xem kịch bản, nhanh chóng kể lại ngọn nguồn sự việc.
- Nam chính ta khá là xem trọng cậu ta, cho nên cho dù trả giá như thế nào, ta đều sẽ thử tranh đấu. Chỉ là nữ chính này khó đóng hơn, lớn tuổi không phù hợp, nhỏ tuổi thì kỹ thuật diễn xuất không qua, những người qua được thì xuất thân tốt quá, không có thói quen sống ở nông thôn.
Ta sợ diễn không ra cái cốt đó, nên vẫn gác lại đó. Cháu nói xem có trùng hợp không, cháu thật sự khá phù hợp.
Lương Tư Tư hoàn toàn không nghĩ đến, bản thân chỉ quá giang một chuyến xe, nói chuyện phiếm vài câu, đột nhiên bị may mắn đập trúng.
Ngồi bên cạnh cô là Tần Truyền Minh, là đạo diễn hàng đầu trong nước, mỗi bộ phim lượng tiêu thụ đều đứng đầu không nói, các hạng mục giải thưởng trong và ngoài nước đều cầm đến mềm tay.
Huống hồ, Tần Truyền Minh vẫn luôn được biết đến là người lựa vai rất nghiêm khắc, có thể đóng trong phim của ông, cho dù là nhân vật phụ, đều được diễn viên trong nước cho thành kinh nghiệm mạ vàng.
Cũng chính vì vậy, không biết bao nhiêu công ty muốn nhét nghệ sĩ của họ và phim của đạo diễn Tần, đi nhận vai nhỏ hoặc lộ mặt, dán vào mác diễn viên "thực lực".
Rất đáng tiếc, từ sau lần Lương Tâm Thiên đó, Tần Truyền Minh đối với chọn vai càng nghiêm khắc hơn, không còn một lần nào xuất hiện sự việc quay xe.
Không hề phô trương mà nói, phim của đạo diễn Tần, giống như một vạch tiêu chuẩn để kiểm tra kỹ năng diễn xuất.
Có thể đóng trong phim của đạo diễn Tần, thực lực được công nhận, cũng không thể vào, xin lỗi, còn thiếu chút sức lửa.
- Chú chắc là cháu có thể chứ ạ?
Cho dù là Lương Tư Tư có tự tin với khả năng diễn xuất, cũng không dám chắc chắn có thể đảm nhiệm vai chính trong phim của đạo diễn Tần, dù sao thì cô cũng không có kinh nghiệm biểu diễn điện ảnh.
- Có được hay không, cháu xem kịch bản trước đi, đến khi đó thử diễn không phải là ổn rồi sao, ta cảm thấy tính thích nghi của cháu khá mạnh mẽ. Vừa hay, nam diễn viên chính mà ta muốn mời đóng cũng ở đó, hai người gặp mặt, xem xem có thể làm ra một chút khác biệt gì đó không.
Tần Truyền Minh ngược lại khá phóng khoáng.
Trên đường đu, Lương Tư Tư một bên tiêu hóa tin chấn động mà đạo diễn Tần đem đến, một bên lật xem kịch bản.
"Anh em" là một bộ phim niên đại, nói về câu chuyện một cặp anh em ở nông thôn chăm sóc lẫn nhau.
Thành tích học tập của 2 anh em đều rất tốt, vốn dĩ đều có cơ hội thi đại học, nhưng vì một chuyện ngoài ý mà phụ mẫu qua đời, em gái dự định để cơ hội học tập lại cho anh trai, bản thân thôi học đi làm.
Mà suy nghĩ của anh trai cũng như em gái, trực tiếp xé đi tờ giấy thông báo trúng tuyển đại học, để lại cho em gái một bức thư, trong đêm liền đi về phía Nam để đi làm kiếm tiền.
Em gái cũng không phụ sự kỳ vọng của anh trai, mang theo ước mơ của anh trai, chăm chỉ học hành, thành tích mỗi năm đều rất xuất sắc. Nhưng trước đêm cô thi đại học, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công trường nơi làm việc của anh trai, nói anh trai bị thương trong lúc làm việc, sống chết chưa rõ.
Em gái từ bỏ cơ hội thi đại học, chạy đến bệnh viện mà anh trai đang nằm.
* * *
Hành trình có hạn, Lương Tư Tư chỉ đọc được một nửa kịch bản, nhưng càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
Câu chuyện này rất giống với những gì cô và anh trai đã trải qua, mặc dù họ không có sự việc chính là học hành, nhưng loại tình cảm 2 người chăm sóc lẫn nhau hoàn toàn đồng nhất.
Khi cô đang xem câu chuyện này, thậm chí có thể liên tưởng đến từng cảnh tượng của thời niên thiếu, đến cả những lời anh trai từng nói với cô, đều rõ ràng như mới ngày hôm qua, vang lên ù ù bên tai.
- Tư Tư, đừng xem nữa, đến rồi!
Đạo diễn Tần thấy ánh mắt của cô vẫn đang tập trung trên kịch bản, gọi một tiếng.
Lương Tư Tư sờ vào giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt, có chút ngại ngùng, vội vàng lau đi, gấp kịch bản lại, đáp một tiếng:
- Vâng.
Đạo diễn Tần thấy bộ dạng hoa Lê ngấm mưa của cô có chút ngơ ngác, sau đó vui vẻ:
- Như thế nào, kịch bản này của ta rất hay mà nhỉ?
- Vâng kịch bản hay!
Lương Tư Tư nghẹn ngào đáp.
Cô vừa rồi rất nhập tâm xem kịch bản, trong đầu hiện ra từng cảnh đều là cảnh ngày thường của cô và anh trai.
Năm đó khi ở xóm núi nhỏ ở huyện Thạch Dương, cùng nhau đi học, cùng nhau đi lên núi.
Sau nghi mẹ phát hiện ra ung thư, cô khóc thất thanh, là anh trai an ủi cô.
Ngày mẹ qua đời, gọi họ đến trước giường, dặn dò việc sau này.
Anh trai xảy ra chuyện ngoài ý, cô sợ hãi chạy về hướng bệnh viện, âm thầm đợi bên ngoài cửa phòng phẫu thuật cầu nguyện.
Vì sợ làm liên lụy đến cô, anh trai để lại một phong thư không từ mà biệt..
Theo sự dẫn dắt của tình tiết, các bối cảnh không ngừng biến đổi trong đầu cô, mỗi một cảnh đều là chuyện thật sự đã xảy ra, giống như những ngày đó không hề đi xa, chỉ như mới hôm qua.
Giống như, anh trai cũng chưa từng rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
- Vậy là được, đi, ta đem cháu đi gặp người đó.
Đạo diễn Taafncho rằng cô bị kịch bản cảm động, còn có chút vui vẻ.
Lương Tư Tư điều hòa lại tâm trạng, đi theo Tần Truyền Minh, hỏi:
- Đạo diễn Tần, nam diễn viên chính mà chú muốn mời đóng là vị ảnh đế nào, mà cần chú phải đổi đại điểm nghiên cứu thảo luận kịch bản tới đây.
Bên trong Nguyệt Minh sơn trang không cho xe chạy vào trong, mấy người ở nhà xe đi vào phía bên trong.
Đập vào mắt là một khu vực núi xanh lớn, hơn nữa cửa vào của Nguyệt Minh sơn trang không giống như đa số sơn trang trong nước dùng phong cách trung quốc, ngược lại là phòng cách châu âu mà Lương Tư Tư khá là thích.
Nhìn từ xa giống như một tòa thành trong tưởng tượng.
Đi vào trong, có thể thấy một khu lớn thực vật xanh, lễ tân khách sạn không lừa cô, ở đây không khí tốt, cảnh sắc đẹpp, phong cách cũng không tồi.
Lương Tư Tư vừa thưởng thức cửa chính, liền nghe thấy ở phía không xa có người gọi một tiếng:
- Đạo diễn Tần.
Âm thanh mềm mại có lực, Lương Tư Tư thất thần, âm thanh đó thật sự quá giống với ấm thanh nào đó trong trí nhớ của cô.
Cho rằng bản thân còn chưa định thần lại vẫn chìm đắm trong kịch bản.
Cô day day huyệt thái dương, muốn để bản thân tỉnh táo lại một chút.
Chính lúc này, cô nghe thấy đạo diễn Tần vui vẻ cười một tiếng:
- Haha, trùng hợp quá, cậu cũng tới đây.
Sau đó đạo diễn Tần thúc thúc cô, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Xem xem, đây chính là nam chính ta muốn mời đóng, ảnh đế lớn, Lục Khiêm Hành.
Trong đầu Lương Tư Tư "bùm" một tiếng nổ ra, ngước mắt nhìn qua.