Mạnh Hành Uyên cùng Sở thừa tướng đều bình an hồi kinh, trên dưới triều đình đều có chút ngoài ý muốn, đặc biệt là Thái Hậu, sau khi biết được tin liền lập tức phân phó người gọi Mạnh Hành Uyên đến tẩm cung của mình, thăm dò hỏi han một phen, còn có ý trách cứ hắn tự đi một mình, thay đổi tuyến đường, một mình đi đến Giang Nam chính là không để tính mạng của mình cùng xã tắc ở trong lòng.
Bình thường khi nghe những lời này, Mạnh Hành Uyên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hôm nay hắn lại chỉ nhàn nhạt nhìn Thái Hậu, cuối cùng, khẽ cong môi nói, “Dân gian có một câu nói chính là, không ai hiểu con bằng mẹ, trẫm cho rằng Thái Hậu hẳn là đối hành tung của trẫm nắm rõ như lòng bàn tay.”
“Hoàng đế nói lời này là có ý gì? ”
Mạnh Hành Uyên lập tức ngồi xuống, cầm trà thơm cung nữ dâng lên, thong thả ung dung mà uống một ngụm, mới khoan thai nói: “Thái Hậu không phải thu mua Tô Kỳ bên người trẫm sao?” Thấy Thái Hậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh, “Trẫm bình yên hồi kinh, Thái Hậu hẳn là cảm thấy cực kỳ thất vọng.”
Thái Hậu bỗng dưng nhìn về phía Mạnh Hành Uyên: “Ai gia không biết hoàng đế đang nói cái gì.”
“Cố ý giả tin tức muốn dẫn trẫm đến Sóc Bắc, bất quá là vì che dấu hướng đi Giang Nam, phát hiện trẫm thay đổi tuyến đường hướng tới phía Nam, liền hạ sát thủ, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, cũng chỉ có thể phái Tô Kỳ ra mặt, ý đồ mưu hại Sở tướng, đảo loạn triều đình. Thái Hậu không cần vội vã phủ nhận, lần này trẫm hồi kinh, cũng vì Thái hậu mà mời mấy lão bằng hữu từ Giang Nam.”
Làm vua của một nước, dưới quyền Mạnh Hành Uyên có một đội ám vệ, sự tồn tại mà ngay cả thị vệ bên người hắn Tô Kỳ cũng không biết được. Mạnh Hành Uyên ở Giang Nam bị ám sát không lâu, ám vệ liền từ kinh thành tiến về phía Nam, ngầm làm theo mệnh lệnh của Mạnh Hành Uyên, lặng yên không một tiếng động mà đem những người làm loạn ở Giang Nam bắt lại, thẩm vấn một phen, rốt cuộc tra ra người đứng phía sau.
Mạnh Hành Uyên nhìn Thái Hậu suy sụp nằm liệt trên ghế, hắn đứng khoanh tay, ra lệnh cho thị vệ ngoài cửa, “Thái Hậu vẫn luôn tưởng niệm tiên đế, tự thỉnh xin đi đến hoàng lăng vì tiên đế mà thủ lăng, ngươi đi theo hộ tống cẩn thận, thất trách không tha.”
“ Thần tuân lệnh.”
——
Ở Giang Nam, Đào Hoa trấn gần đây đều đang lưu truyền về một số tin đồn ở kinh thành, đều nói Thái Hậu lấy phượng thể tự nguyện đến hoàng lăng, bất quá hơn mười ngày sau liền truyền ra tin tức Thái Hậu bệnh nặng, người thông minh đều bí mật bàn tán, Thái Hậu sao có thể bệnh nặng, rõ ràng rằng vị quân vương ngồi trên kia vẫn sử dụng cách cũ, ngầm muốn lấy mạng Thái Hậu, rốt cuộc những quân vương như bọn họ đều là một đường dẫm lên máu tươi phụ thân, huynh đệ để bước lên ngôi vị hoàng đế.
Những lời đồn đại này A Loan cũng có từng nghe nói đến, nhưng trực giác của nàng lại không cho là thế.
Vị kia nhìn có vẻ là người tâm địa lãnh khốc vô tình, nhưng một người ngay cả tính mạng của bản thân cũng không quan tâm mà lao vào đám cháy cứu người người thì nào có tồi tệ đến thế. Nàng tin tưởng trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.
Quả nhiên không lâu sau, vụ án muối vụ ở Giang Nam lộ ra, người đứng đằng sau chuyện này lại chính Thái Hậu bị bệnh, cả triều đều chấn động.
Tiểu viện của Thẩm gia từ sau khi bị lửa lớn thiêu rụi, Thẩm An Thu cùng A Loan vẫn luôn ở nhờ tại Lâm gia, nhưng cứ như vậy cũng không phải cách lâu dài, nhưng khi Thanh Hà đưa ra ý muốn giúp Thẩm gia trùng tu tiểu viện, Thẩm An Thu lại trực tiếp cự tuyệt.
Thẩm An Thu quyết định đưa A Loan đến kinh thành.
Sở thừa tướng tuổi tác đã cao, dưới gối cũng không có một đứa con hiếu thuận, từ trước Thẩm An Thu bởi vì hiểu lầm lão tướng quân là người tàn nhẫn chỉ nghĩ đến việc trong phủ, hiện giờ hiểu lầm cởi bỏ, ông vướng bận di nguyện trước khi chết của thê tử, tất nhiên cũng sẽ không bỏ mặc Sở tướng mà không quan tâm.
Chung quy, bên ngoài Thẩm An Thu vẫn cứng miệng viện cớ rằng hắn vì bị Sở tướng cùng Mạnh Hành Uyên liên lụy mà tiểu viện bị đốt rụi, cho dù là nhạc phụ ông thì trách nhiệm này cũng không thể không nhận.
Nếu là mười mấy năm trước, Sở tướng sẽ đem con rể da mặt dày này đuổi ra khỏi phủ, nhưng cho đến bây giờ, mỗi đêm Sở thừa tướng lại cảm thấy hoang vắng giờ lại cầu mà không được, vì thế rất nhanh trong kinh thành lại truyền ra một tin tức mới —— lão thừa tướng có thêm đích tôn nữ nhi, dung mạo xinh đẹp, đáng tiếc lại là người mù.
Sở tướng rất vui vẻ Khi có người khen tôn nữ nhà ông hoa dung nguyệt mạo, nhưng Sở tướng không vui khi có người nói tôn nữ của ông có bệnh ở mắt.
Nếu ngươi không vui chỉ cần cho người giáo huấn một chút là được, nhưng lão thừa tướng lại cố tình tùy hứng, thế mà lại đem chuyện trong nhà nhao nháo lên tận triều đình, nói với vị quân vương nào đó, cái gì mà có người chửi bới ân nhân cứu mạng của ngài.
Lời này truyền ra, những quan viên có nữ nhi từng bàn tán việc này đều đổ mồ hôi lạnh, không bao lâu liền có một đám người quỳ xuống trong đại điện.
Mạnh Hành Uyên lạnh lùng nhìn một vòng, răn dạy những người đó, phạt ba tháng lương bổng, lại niệm ân tình của A Loan, không chỉ hạ lệnh cho Thái Y Viện dốc hết sức lực chữa trị cho đôi mắt của A Loan, mà còn ban phong hào, phong A Loan làm Gia Ninh quận chúa.
Trong kinh thành có thêm một vị là Gia Ninh quận chúa là ân nhân cứu mạng Thánh Thượng, chuyện này nhấc lên gợn sóng lớn, không ít vương quan quý tộc có gia thế đều nổi lên tâm tư, biết vị này quận chúa này chưa đính hôn, những bà mai đến như muốn đem cửa phủ thừa tướng đạp đổ.
Sở tướng không muốn bị quấy rầy, lại lần nữa tiến cung bẩm báo Mạnh Hành Uyên, mắt phượng hắn nheo lại, cười nhạt nói: “Từ khi nào mà ân nhân cứu mạng của trẫm lại đến lượt bọn họ lấy thân báo đáp? ”
Lời này truyền ra khỏi cửa cung, những người đó đều nơm nớp lo sợ.
Lời này của hoàng đế lượng tin tức quá lớn, xem ra tiền đồ của vị Gia Ninh quận chúa này cũng không tầm thường đâu.