"Thì ra Lâm tổng cao cao tại thượng của chúng ta câu dẫn phụ nữ bằng cách này"_Bevis đứng nghiêng đầu nhìn Lâm Gia Kiệt, anh đang như bị ai câu hồn cứ thẩn thờ ngó vào thang máy. Còn cậu ta thì tặng cho anh nụ cười châm biếm.
Lâm Gia Kiệt, anh đã rất muốn tiến đến bên cạnh cô, đối mặt với cô, ôm cô vào lòng, nói lời xin lỗi với cô. Ấy vậy mà khi nhìn thấy đôi mắt long lanh nhưng trĩu nặng hạt sương buồn trong đó, anh lại chẳng lấy được chút can đảm nào, năm lần bảy lượt cất bước lên đi nhưng rồi lại ngậm ngùi bỏ lỡ.
Diệp Ngọc Y một mình trở lại tầng bốn mươi chín. Bàn tay phải cô vịn lấy nửa phần thân váy, đôi chân bước đi như chẳng còn sức lực, mắt cô vẫn hững hờ nhìn xuống nền gạch.
Cứ mãi lê bước cho đến khi va vào hai người phụ nữ đi hướng ngược lại, đầu gối cô quỵ xuống một cú thật mạnh, Ngọc Y nhíu mày đau đớn:
"Xin..xin lỗi!" [tiếng Hàn].
Cô cố tình để mái tóc phũ qua một bên má, ngần ngại không ngước mặt lên.
"Không sao đâu, nhưng sao cô lại bất cẩn vậy, từ đằng xa đã thấy cô đi mà không tập trung rồi"_Lâm Vy Lam nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ.
Người phụ nữ đi bên cạnh cũng nhiệt tình vươn người dìu cô đứng dậy.
"Cô cảm thấy mình ổn chứ? có cần về phòng tôi nghỉ ngơi không?"_Lý Thúy Anh bèn nói, khi tình cờ nhìn thấy Diệp Ngọc Y cô đơn đi một mình ở đây, trong đầu bà liền nảy ra một ý định hết sức hoàn hảo.
Lý Thúy Anh cũng bất đắc dĩ, từ khi đến đây bà thừa biết cô cũng sẽ có mặt. Vốn sẽ để Lâm Gia Kiệt tự lực tự cường kết nối lại với cô. Vậy mà thằng con này cứ chần chờ mãi, nó khiến bà sinh ra thêm nhiều phần nóng ruột, trăm phần sốt sắn.
Về phía Ngọc Y, cô quá đỗi ngạc nhiên vì nghe được chất giọng quen thuộc này, cô hết sức bất ngờ. Giây phút đó cô chắc nịt được rằng, bóng hình vừa nãy cô thấy không còn là ảo ảnh nữa mà là cảnh thật, người thật. Đó chính là cậu ta, Lâm Gia Kiệt.
Cô từ từ rút tay mình lại, chậm rãi khom người xoa xoa lấy những quầng đỏ đang dần hiện lên trên đầu gối.
"Cảm ơn Lâm phu nhân và tiểu thư rất nhiều, tôi thật sự không sao"
"Cô là người Trung Quốc sao?"_Lâm Vy Lam ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước"
"Khoan đã....cô Diệp..!"_Lý Thúy Anh bất ngờ cất giọng.
Diệp Ngọc Y đi được vài bước liền khựng lại. Đối với Lý Thúy Anh, cô luôn giữ một sự kính trọng có chừng mực. Bà ấy cũng là tiền bối đi trước, trong đầu có không ít kinh nghiệm trên giới thương trường đầy cam go này, cô không thể cứ như vậy mà múa rìu qua mắt thợ được.
Thấy Ngọc Y đã dừng bước, Lý Thúy Anh cong môi hài lòng tiến lên.
"Không có gì to tát đâu, tôi chỉ muốn mời cô về phòng dùng trà mà thôi".
"Chuyện này...."
"Cô Diệp đừng ngại, vốn dĩ chúng ta cũng là chỗ quen biết của nhau mà"
Diệp Ngọc Y có chút ái ngại, có phải khi đi theo bà ấy sẽ phải chạm mặt Lâm Gia Kiệt hay không? Cô chẳng biết mình sẽ như thế nào nếu thật sự gặp tình cảnh như vậy. Nhưng nếu từ chối lời mời này, có lẽ cô sẽ vô tình tạo ra sự hiểu nhầm không đáng có.
"Được,...tôi đồng ý".
"Vậy thì tốt rồi, đây...cứ theo hướng này".
_____
Với địa vị nhỏ bé của Park Haneul không đủ ảnh hưởng để Cung Yến Tranh phải để mắt đến. Tất nhiên anh ta đột ngột xuất hiện ở đây cũng là vì có mục đích sâu xa cả, và người anh ta nhằm vào tối nay chính là mỹ nhân khiến người người nhìn vào phải yếu lòng, thể xác lẫn linh hồn mà hằng đêm anh ta luôn mơ ước được chạm vào, Diệp Ngọc Y.
Cung Yến Tranh mang dáng vẻ hiển hách bẩm sinh của mình sải bước đi vào, lướt qua người Park Haneul như kẻ vô hình.
Đúng lúc đó, 'ting' tiếng thang máy mở. Người mà tên thanh niên vừa nãy cung kính gọi hai từ ông chủ cũng đang mang trạng thái vui vẻ nồng nhiệt bước ra.
Khác với vẻ mặt cáo già ban ấy, giờ này hắn trắng trợn "đeo" cho mình ánh mắt hiền từ, cùng hành động hết sức nhã nhặn, gắn mác 'cây ngay không sợ chết đứng'.
"Paradise thật có diễm phúc làm sao, vì được Cung đại thiếu gia ghé thăm như thế, là tôi thất trách mời ngài hướng này" [tiếng Anh].
"Ông đây là...Park...?cái gì Park tôi quên rồi nhỉ?" [tiếng Anh].
Cung Yến Tranh này là ai chứ, năm châu bốn bể nào hắn chưa từng ghé qua. Thì một tên chủ tịch bên ngoài giả nhân còn bên trong thì chất đầy giả tâm thế này, anh ta đời nào để vào tầm mắt.
Park Chanwoo đang phấn khích tột độ thì nghe được câu hỏi xanh rờn như vậy, tinh thần có chút chao đảo. Đường đường cũng là người có máu mặt trong giới kinh doanh, đạp đầu phải nói là không ít người, tay cũng bị máu tươi vấy bẩn không dường nào tính xuể. Nay lại bị một thằng nít ranh khinh rẻ coi không ra gì, cục tức này hắn nuốt sao cho trôi đây. Đành ngậm ngùi miệng nở nụ cười chua chát cho qua, không khéo lại làm hổng đại sự thì nguy to.
_____