Đã ba ngày trôi qua kể từ khi ta tỉnh dậy.
Trong ba ngày này, ta đã lặng lẽ thu thập được tất cả thông tin mình muốn.
“Ta ở cùng Trường Thanh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tính là có tiến bộ.”
Ta thấp giọng lẩm bẩm.
Nha hoàn Hoàng Ly hiếu kì hỏi: "Tiểu thư, người đang nói chuyện với ai vậy?"
Ta mỉm cười lắc đầu, ấm áp nói:
"Hoàng Ly, gió to rồi, em đi lấy áo choàng cho ta được không?"
Hoàng Ly sững sờ một lúc, khuôn mặt trẻ con đỏ bừng, nhanh chóng chạy đi.
Ta nghe thấy cô bé lẩm bẩm:
"Tiểu thư thì ra lại dịu dàng như vậy..."
Ta bất đắc dĩ mỉm cười.
Hoàng Ly là một nha đầu hoạt bát đúng như tên gọi của mình, ta đã biết được rất nhiều chuyện thông qua lời của cô bé.
Phụ thân ta, Bạch Vân Hải, là người giàu nhất Dương Châu, nơi giàu có nhất ở phía nam sông Dương Tử.
Mẫu thân ta, Thẩm Ngưng là đại tiểu thư Thẩm thị, 1 trong 5 đại gia tộc lớn nhất triều đình.
Còn ta, Bạch Linh Hy, mười tám tuổi, là đích tiểu thư của nhà giàu nhất Dương Châu, được thương yêu chiều chuộng đến không coi ai ra gì.
Ta còn có 1 đệ đệ năm nay 15 tuổi, hiện đang là đệ tử của Quý Thanh Thần tiên sinh, một học giả uyên bác bậc nhất Thanh triều. Vị đệ đệ này đang theo học tại núi Thanh Nguyên.
Với kinh nghiệm của việc thành lập Thương hội ở kiếp trước, ta biết được rằng trong triều đại này cũng không có cái việc coi khinh thương nhân, coi việc buôn bán là thấp kém.
Bởi vậy, với thân phận của Bạch Linh Hy này, ở đất Dương Châu có thể được coi là nhất đẳng quý nữ.
Nhưng nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm.
Trong đầu ta chỉ loé lên 4 chữ - hoang đường cực độ.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này không phải là vô tình bị cảm lạnh nên lâm bệnh nặng, mà là do đến thăm Nam Phong Các.
Người dân thời đại này rất cởi mở.
Nam Phong Các, đúng như tên gọi, là thanh lâu dành cho nam kỹ.
Bạch Linh Hy không chỉ đi mua sắm, nàng còn vung không ít tiền cho các kỹ nam đầu bảng.
Không biết là ai đã tiết lộ tin tức này cho Bạch Vân Hải, ông tức giận vội vàng đi bắt người, Bạch Linh Hy nghe tin cha mình đến thì hoảng sợ nhảy bừa khỏi thuyền, sau khi được vớt lên, cô bị bệnh nặng suýt chết. .
Chẳng trách ngày đó nét mặt Bạch Vân Hải nhìn ta có chút xấu hổ.
Ta vô cùng bất lực, một linh hồn gìa nua như ta phải xuyên vào thân thể của 1 cô gái nhỏ coi như xong, vậy mà cô gái nhỏ này còn là 1 đứa trẻ ngỗ ngược, rất biết cách “chơi".
Ta cũng nghĩ đến những thứ phấn màu sặc sỡ trên bàn trang điểm, nghe nói Bạch Linh Hy thích bôi những thứ đó lên mặt, xem ra cô ấy vẫn là một cô gái theo phong cách Punk.
Người ta nói, Bạch Linh Hy thậm chí còn kiêu ngạo và hoang đường hơn cả thiếu gia ăn chơi nhất Dương Châu
Nam kỹ nữ không phân biệt, đều có thể cùng cô ấy trở thành tri kỉ.
Cô ấy cũng vì điều này mà có biệt danh - Nguyệt Gia.
Không biết làm thế nào mà Bạch Vân Hải uy nghiêm chính trực cùng Thẩm Ngưng dịu dàng đoan trang lại nuôi ra được 1 đứa trẻ như vậy.
Ta thật sự không thể diễn được thiết lập tính cách này, chỉ có thể quy tất cả những sự thay đổi bất thường thành: khi ta bệnh nặng, trong lúc mơ màng được tiên nhân chỉ điểm, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định quay đầu là bờ từ sau này sống hiếu thuận với phụ mẫu.
Nghĩ đến hai khuôn mặt giống hệt cha mẹ kiếp trước, nỗi bất an trong lòng ta phai mờ đi 1 chút, có lẽ đây là sự bù đắp của số phận?
Giang Nam và kinh thành cách nhau ngàn dặm, ta và Đế Trường Thanh sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cứ coi như ngày hôm qua ta đã chết, còn hôm nay 1 ta mới đã được sinh ra.
Từ giờ trở đi, ta là Bạch Linh Hy của Dương Châu.
Đang suy nghĩ, Hoàng Ly từ xa vui vẻ chạy đến : "Tiểu thư, thiếu gia đã trở lại!"
Ồ? Người thân duy nhất mà ta chưa từng gặp cho đến nay, chính là em trai ta của cơ thể này—Bạch Hành.
Ta vừa bước vào đã nghe thấy 1 giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng chào hỏi:
“Nghe nói tỷ tỷ đã tỉnh nên đệ xin tiên sinh trở về thăm, a tỷ cảm thấy thế nào rồi?”
Ta ngước mắt lên nhìn thiếu niên.
Chàng trai trước mặt lịch sự nhã nhặn, khí chất ôn nhuận như ngọc, hệt như cái tên của cậu..
Tuy còn rất nhỏ nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra sau này cậu nhất định sẽ trở thành 1 mỹ nam mà bao cô gái mộng tưởng.
Ta không nhịn được thở dài 1 cái, rốt cuộc gen của Bạch gia đã xảy ra vấn đề gì.
Làm sao mà có thể nuôi ra được 1 Bạch Linh Hy, hỗn thế ma vương quậy tung trời, không chút nào phù hợp với tính tình cả nhà như này.
Ta như cũ giả vờ mất trí nhớ, áy náy mỉm cười:
"Đệ là A Hành à? Tỷ đã khoẻ rồi, đệ đừng lo lắng nhé"
Hoàng Ly ra ngoài rót trà, trong sảnh chỉ còn ta và Bạch Hành.
Lúc này, tiểu thiếu niên lập tức thay đổi sắc mặt, cậu đến gần ta, nhìn ta lạnh lùng nói: "Ta nghe phụ thân nói ngươi mất trí nhớ? Bạch Linh Hy ngươi lại giở trò gì nữa?"
———————
Hồi xưa nghe đồn Vô Chu nói chị mình có trách hãy trách không có gia thế sau lưng :))