Hóa ra, vẫn còn có người nhớ những gì ta đã làm.
Một cái chớp mắt này, ta thực sự muốn khóc.
Ta cố gắng ngước mắt lên nhìn Đế Trường Thanh.
Hắn chỉ đứng cầm kiếm và nhìn ta lạnh lùng, như thể đang xem một trò hề. Hắn vung tay, một số cấm quân lập tức tấn công Từ Cẩm.
Đế Trường Thanh ngồi xổm xuống,cười như không cười nhìn ta:
"Ngươi cảm động sao? Đáng tiếc những người này phải vì ngươi mà chết."
Hắn tựa hồ với chuyện ta thay hắn đỡ kiếm không hề có chút cảm động. Nhìn kiếm trên n.g.ự.c ta thậm chí có thể cười ra 1 tiếng:
“Ngươi cũng không c.h.ế.t được, giả vờ cái gì?”
Lòng ta đau như sắp chết.
Ta hỏi hắn: “Lần này nếu ta chết, ngươi có thể tha mạng cho họ không?”
“Ngươi có thể c.h.ế.t sao?”
Đế Trường Thanh tựa hồ bị ta chọc giận, dùng sức rút kiếm ra khỏi n.g.ự.c ta.
Vừa rút kiếm ra, ta cảm thấy toàn bộ m.á.u trong cơ thể dường như đang chảy về phía lỗ thủng, trong phút chốc, mọi thứ dưới cơ thể đều nhuộm đỏ, gần như tạo thành một dòng sông.
Đồng hồ đếm ngược trong đầu ta đã bước sang ba phút cuối cùng.
Lúc này, ta thực sự có cảm giác muốn trả thù.
Ta muốn nói 'Như ngươi mong muốn', nhưng m.á.u dâng lên trong cổ họng khiến ta không thể nói được gì, cuối cùng ta ho ra m.á.u và cười.
Vẻ mặt thờ ơ của Đế Trường Thanh cuối cùng cũng nứt ra, lộ ra một tia mờ mịt và hốt hoảng.
Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất kêu đinh 1 tiếng.
Đế Trường Thanh kinh ngạc ôm ta vào lòng, lòng bàn tay run rẩy đặt lên vết thương bị kiếm xuyên qua, tựa hồ muốn dùng cách này cầm máu.
Nhưng cuối cùng mọi thứ đều vô ích,máu rất nhanh nhuộm đôi tay hắn thành 1 màu đỏ.
Ta chỉ cảm thấy lỗ hổng trong tim mình càng lúc càng lớn, không khí lạnh lẽo không ngừng ùa vào, nuốt chửng chút hơi nóng cuối cùng trong máu.
Ý thức của ta bắt đầu mơ hồ, nhưng ta lại nghe thấy Đế Trường Thanh tê tâm liệt phế gọi :
"Thái y đâu? Truyền thái y cho ta!"
Nội tâm ta bật cười, dùng hết sức lực vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Đế Trường Thanh. .
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của chàng, ta chậm rãi nói 1 câu.
"Đế Trường Thanh, chàng hãy sống tốt... Trên đường hoàng tuyền... Mong chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại."
Âm thanh điện tử trong đầu ta cuối cùng lại vang lên - [0 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây! 】 【Đếm ngược đến cái c.h.ế.t đã kết thúc! Xóa bỏ người xuyên qua trái phép Bạch Linh Hi! ! ! 】
———————-
Khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, ta gần như tuyệt vọng.
Thế còn việc bị xóa bỏ như hệ thống đã hứa là sao?
Ta đau đớn đưa tay lên che mặt, nhưng bên tai lại vang lên tiếng hét kinh ngạc.
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi..."
Ta nhận ra có gì đó không ổn, ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Ngôi nhà này trang trí yên tĩnh và trang nhã, bàn ghế cổ xưa đều là màu trắng mộc mạc nhưng không mất đi sự hoa lệ quý khí.
Đây không phải là Phất Tinh Cung! Đây là đâu?
Đúng lúc này, một nam một nữ trung niên vội vàng cùng nhau bước vào, người nam nhân tướng mạo uy nghiêm nhưng vẫn có nét tuấn tú, quý phu nhân thì rưng rưng nước mắt, khí chất ôn hòa khiến người ta lập tức yêu mến.
Cả hai đều tỏ ra lo lắng.
Nhưng khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của hai người này, ta lập tức bị chấn động, toàn thân không khỏi run rẩy.
Ta không thể tin được lẩm bẩm: “Cha, mẹ”
Chẳng lẽ… mình đã trở về thế giới ban đầu?
Ta muốn khóc thật to, muốn lao ra ôm lấy họ nhưng lại rụt rè đến mức cứng đờ không dám cử động.
Ta vô cùng sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ.
Ta đã mơ giấc mơ này quá nhiều lần đến mức không còn tin vào bất cứ gì nữa.
Giây tiếp theo, mẹ lao đến ôm ta, vòng tay mẹ siết chặt đến mức đau đớn nhưng lại rất đỗi chân thật.
Giọng bà nức nở: “Nữ nhi bảo bối, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi. Ngươi có biết một tháng nay nương đã lo lắng thế nào không? Còn có phụ thân ngươi cũng vậy, nếu ngươi không tỉnh dậy, chúng ta đều không sống nổi nữa. Chúng ta sau này không ép ngươi nữa.”
Ta muốn giơ tay ôm lại bà ấy nhưng đột nhiên dừng lại.
Mẫu Thân? Phụ Thân?" Xưng hồ này vừa thốt ra, ta lập tức chú ý tới, 2 người đều đang mặc triều phục.
Ta cụp mắt xuống, nhìn đôi bàn tay mịn màng như ngọc của mình, những vết sẹo khủng khiếp và gớm ghiếc đã biến mất.
Đây không phải là cơ thể của ta?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu ta, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đi cùng Đế Trường Thanh khiến ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ta giả vờ đau đầu ôm trán, hết sức yếu ớt nói: "Ta là ai? ta đang ở đâu?"
Người phụ nữ trông giống mẹ ta mở to mắt kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh. "Lão gia, Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng ta rung động, Nguyệt Nguyệt? Đó có phải là tên của cơ thể hiện tại của ta?
Đôi mắt của người đàn ông cũng hơi đỏ lên, vẻ mặt có chút áy náy.
Ông trầm giọng an ủi: "Phu nhân đừng lo lắng. Nguyệt Nhi bị bệnh nặng, hôn mê đã một tháng rồi, tâm trí con bé hỗn loạn trong chốc lát cũng là điều dễ hiểu."
Bình tĩnh lại, ông nhìn ta, ôn nhu nói:
“Con tên Bạch Linh Hy, khuê danh là Nguyệt Nguyệt, ta tên Bạch Vân Hải, ta là phụ thân của con. Bên cạnh là mẫu thân của con, Thẩm Ngưng.”
“Con một tháng trước bị rơi xuống hồ, đã hôn mê rất lâu.”
Bạch Linh Hi? Bạch Linh Hy.
Chỉ có một từ khác biệt so với tên ban đầu của ta.
Ta nhanh chóng tiếp thu thông tin này nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm khó chịu.
Lúc này nha hoàn cũng đưa đại phu tới.
Sau khi đại phu chẩn mạch của ta, ông vuốt râu nói: “Tiểu thư vì bị sốt cao không giảm lâu ngày, nên tam thời không nhớ được điều gì là chuyện bình thường, có thể tỉnh lại đã là vô cùng may mắn.”
Thẩm Ngưng đau lòng nói: "Nguyệt Nguyệt, con mau nghỉ ngơi thật tốt. Đợi thân thể khỏe mạnh, con sẽ từ từ nhớ lại thôi."
Thấy vậy, Bạch Vân Hải cũng nói: "Chỉ cần người tỉnh lại là tốt rồi, sẽ không sao đâu. Phu nhân đừng quá lo lắng."
Hai người họ miễn cưỡng nói thêm vài lời với ta, trông thấy ta có vẻ mệt mỏi, đành tạm thời rời đi.
Ta nhìn hai gương mặt đó với vẻ lưu luyến, như thể ta đã thực sự được trở về với bố mẹ, ta hy vọng họ có thể đừng đi.
Nhưng lý trí còn sót lại cưỡng chế ta đè nén cảm xúc, đây chưa phải lúc thích hợp.
Ta nhắm mắt nghỉ ngơi và phân tích tình hình hiện tại của mình.
Sau khi du hành xuyên thời gian, ta chẳng lẽ lại gặp phải tình huống... trọng sinh? Ta xém chút kêu lên thành tiếng, Ông trời ơi, đây gọi là cái loại thế chất gì? Một lần không đủ sao, có cần phải làm tới lần hai như này không?
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền tới giọng nói lo lắng của nha hoàn.
"Tiểu thư, người trước tiên uống thuốc rồi hẵng đi ngủ nhé?"
Ta đứng dậy cầm bát thuốc, chén thuốc đen thẩm phản chiếu khuôn mặt của 1 cô gái trẻ tuổi. Có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra khuôn mặt này cùng ta có 8 9 phần tương tự.
Ta ngẩn người, rồi đột nhiên nhẹ giọng hỏi nha hoàn bên cạnh:
“Năm nay là năm bao nhiêu?”
Vừa rồi khi ta giả vờ mất trí nhớ, nha hoàn này cũng có mặt, vì vậy cô ấy trả lời không chút do dự: “Tiểu thư, năm nay là năm thứ ba Hướng Thiên.”
Ta choáng váng, đối với ta mà nói đó chỉ là 1 giấc mộng, khi ta tỉnh dậy, vẫn là ngày hôm đó nhưng hóa ra đã qua 2 năm kể từ khi ta chết.