Đây là điều cuối cùng mà Thẩm Hi đang lo lắng.
Vì sao một người có tiền như vậy lại không cần báo đáp, cứ thế dấn thân vào cái ngành nghề này.
Anh không sợ mất mát, chỉ sợ những nỗ lực đó đều phí công.
Bất cứ lúc nào cô cũng có thể dứt ra, nhưng bọn họ thì không thể.
Tằng Phan ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Con ngươi của anh đen nhánh như pha lê đen.
Tằng Phan cong đuôi mắt, lộ ra một nụ cười không phù hợp với dáng vẻ hiện tại.
Chân thật, đơn thuần.
Thậm chí Thẩm Hi có thể nhìn thấy hai cái lúm đồng tiền của cô.
Anh giật mình, nghe thấy cô nói.
"Một người có danh tiếng như B thần mỗi bữa tối đều ăn cái bánh bao giá 5 tệ, một quán quân thế giới như anh Thiên ngày ngày làm tổ trong quán net, đôi khi không có lấy một điếu thuốc mà hút, phí trấn an khi Nguyệt thần giải nghệ cũng chỉ có 2000 tệ."
"Tôi nghĩ câu lạc bộ và các tuyển thủ đều đang khốn khổ, không có vốn thì không thể tồn tại lâu dài trong giới esport man rợ này, chỉ có thể chết dần chết mòn."
"Không ai tới, tôi đã tới rồi."
"Huống hồ, tôi thấy được tham vọng trong mắt các anh."
"Vừa hay, tôi cũng có tham vọng."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh, lọt vào ánh mắt của người đối diện.
Tằng Phan giống như mang theo vầng hào quang.
Trong chốc lát, Thẩm Hi chợt nhận ra bản thân đang đối mặt với một nữ tổng tài quyết đoán, nắm giữ trong tay một khối tài sản khổng lồ.
Cô vô cùng tự tin, là điều mà từ trước đến giờ cô vẫn luôn có.
Từ đầu đến cuối.
Không phải nói đùa.
Cho dù lần đầu cô chiêu mộ người có hơi vội vàng.
Chính là cô ấy.
Thẩm Hi có một dự cảm, anh sẽ không hối hận.
"Tôi sẽ trở thành quán quân."
Giọng của Thẩm Hi trầm thấp, tựa như chỉ nói cho một mình Tằng Phan nghe, nhưng thực chất lại đang nói với chính bản thân.
Tằng Phan đứng một bên không nghe được Thẩm Hi nói gì, cảm nhận được lực trên cổ tay nhẹ đi, cô nhận ra là anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng anh không hề buông tay ra.
Đây không phải lần đầu Tằng Phan tiếp xúc với người khác giới, thậm chí còn không tính là nắm tay.
Lần đầu tiên Tằng Phan nhận ra cổ tay của cô quá nhạy - cảm.
Thẩm Hi vẫn nắm lấy cổ tay cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay và đầu ngón tay lạnh lẽo.
Trong lòng Tăng Phan có điều gì đó khác thường, tỏ vẻ lãnh đạm trả lời: "Có thể buông tay ra được chưa......"
Thẩm Hi hạ tầm mắt xuống, dừng lại một giây.
"Ừ"
Anh nhẹ nhàng đồng ý, coi như không có chuyện gì rồi buông tay cô ra.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.
Thẩm Hi ngồi lại lên ghế.
Một lúc sau, anh mới cầm cốc lên uống một ngụm sữa đã nguội lạnh.
*
Có lời hứa của Thẩm Hi, buổi gặp mặt của câu lạc bộ QUEEN và người của ZGA sẽ có hiệu quả cao.
Trong bảy ngày, hai bên đàm phán các điều khoản trong hợp đồng, chỉ thiếu mỗi ký kết hợp đồng nữa thôi.
Ngày ký hợp đồng, ánh nắng ấm áp, hai ngày trước tuyết rơi liên tục không biết đã dừng từ lúc nào.
Tằng Phan đến rất sớm để xem căn cứ mới của QUEEN.
Cô không đợi được, chỉ muốn nhanh chóng được thấy sản nghiệp mới của mình.
Tấm đá đơn giản phối với tấm kính thủy tinh trong suốt, cùng với logo lớn của câu lạc bộ.
Rất đẹp.
Vừa sang trọng vừa tinh tế.
Thiết kế dựa theo tất cả yêu cầu của cô.
Khoảng sân vốn bừa bộn nay cũng đã khoác lên mình một diện mạo mới, thảm cỏ và vỉa hè bằng phẳng khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ.
Tằng Phan kiễng chân cố gắng nghía sang bên phải, thấy câu lạc bộ của mình sang trọng hơn câu lạc bộ bên cạnh bèn cười mãn nguyện
Đừng hỏi vì sao cô lại nhón chân.
Emmmmm.
Đàn bà như cây kim dưới đáy biển, bản thân cô cũng không hiểu nổi chính mình.
╮(╯_╰)╭
Tằng Phan khẽ hát, vui vẻ đẩy cửa biệt thự rồi đi một vòng tham quan tầng một của căn cứ.
Đại sảnh, gọn gàng sạch sẽ, 100 điểm.
Phòng họp, đơn giản thoáng đãng, 100 điểm.
Phòng ăn, ấm áp và thoải mái, 100 điểm.
Tằng Phan càng nhìn càng thấy thoải mái.
Câu lạc bộ QUEEN là tâm huyết của cô.
Có thể nói, nơi này, chứa đựng toàn bộ tình cảm của cô.
Bốc đồng, cảm động, nhiệt tình, thậm chí còn có chút không cam lòng.
Không cam lòng vì con gái không bằng con trai, không cam lòng khi người khác nhẹ nhàng phủ định sự cố gắng và ưu tú của cô.
Bây giờ, câu lạc bộ chính thức đi vào hoạt động.
Sao cô có thể thấy không vui chứ.
Tằng Phan hài lòng lấy điện thoại ra, định quay một đoạn video về câu lạc bộ mới để gửi cho Lạc Tử Khâm xem.
【Tằng gia Buffett: hahahahahahaha, đây là giang sơn mà trẫm mới giành được!!!!! (video)】
Tằng Phan vừa cầm điện thoại nhắn tin, vừa mở cửa phòng bếp.
Đây là chỗ cuối cùng cô chưa nhìn.
Kết quả, khi cô đang đẩy cửa ra, liền đụng phải một đôi mắt đen nhánh.
Tằng Phan sợ tới mức muốn vứt luôn điện thoại, vừa mới tốn sức nhập tin nhắn, tay run một cái liền xóa sạch hết.
Mẹ nó (x5)!!!!!
Ai đó?!
Cô nổi giận đùng đùng, thấy Thẩm Hi đang cầm một chai sữa, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hình như anh mới tắm xong, mái tóc đen lộn xộn kèm theo hơi nước đọng lại trên trán.
Anh mặc một chiếc áo phông màu đen, rộng thùng thình.
Xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, Tằng Phan còn có thể nhìn thấy giọt nước theo đường cong cổ chảy xuống, rơi vào chỗ lõm xuống của xương quai xanh.
Tằng Phan: "........"
Lần đầu nhìn thấy nước đọng ở xương quai xanh một cách chân thật, Tằng Phan cầm điện thoại đứng sững sờ tại chỗ.
Nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
Thẩm Hi nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, chỉ lễ phép gật đầu ra hiệu.
Tằng Phan không nói gì.
Thẩm Hi suy nghĩ một chút, mới từ từ giải thích: "Trợ lý của cô đưa chìa khóa, hôm nay dọn vào."
Tằng Phan: "......"
Đúng là trợ lý đặc biệt chuyên đi lừa mạng!!!!!
Bầu không khí trở nên im lặng.
Cho đến khi Thẩm Hi ở trước mặt Tằng Phan, lạnh lùng mở miệng nói: "Làm ơn tránh đường."
Lúc này Tằng Phan mới như tỉnh lại từ giấc mơ.
Tay cô để sau lưng không tự chủ nắm chặt lại, bước chân sang một bên, nghiêng người tạo thành lối đi.
Tim cô đập thình thịch, trên mặt quay về dáng vẻ lạnh lùng cao quý, giống như người vừa rồi bị nam sắc mê hoặc và nhìn một cách u mê không phải là cô.
Thẩm Hi cất bước đi.
Tầm mắt của Tằng Phan dừng lại ở chai sữa lạnh trong tay Thẩm Hi, "Đợi đã."
"Hả?"
Thẩm Hi ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ.
Mặt Tằng Phan không chút thay đổi chỉ vào chai sữa lạnh "Mùa đông không được uống đồ lạnh."
Nói xong, cô tiến lại hai bước, muốn đem chai sữa lạnh kia để lại vào tủ lạnh.
Một tay cầm chai sữa.
Tằng Phan quay đầu lại.
Thẩm Hi cũng cúi xuống nhìn cô, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm, như là lời kháng nghị trong im lặng.
Tằng Phan lớn như vậy rồi, chưa bao giờ biết sợ là gì.
Cô dùng sức lấy chai sữa ra, kiên định nói: "Trẻ vị thành niên không có tư cách kháng nghị, uống sữa nhiệt độ bình thường đi!"
Cô đã sớm điều tra xong tư liệu về anh.
Tuổi còn trẻ, không thể làm hại bản thân như vậy.
Anh chính là một phần trong cái giang sơn mà cô đã gây dựng lên!!
Thẩm Hi mím môi, một lần nữa dùng tay nắm lấy chai sữa, cố chấp không buông tay.
"Không!"
Anh thấy Tằng Phan tức giận tới nỗi đỏ cả mắt, thanh âm run run: "Tháng 12 năm nay là tôi thành niên rồi."
Tằng Phan vừa muốn nói, thì cửa phòng bếp mở ra.
Hai người đồng thời quay lại.
Đập vào mắt, bởi vì quá kinh hãi mà biến thành một cái mặt béo.
.......
Phòng họp của câu lạc bộ QUEEN.
Tằng Phan ngồi vị trí chủ thượng, nhìn thấy người thứ ba ngồi ở bên phải, chỉ hận không thể đem mặt chui vào trong cổ áo, trên mặt không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Võ Tắc Thiên mới lên ngôi thành công, đã bắt đầu hoài nghi giang sơn do chính mình dựng lên có phải có hơi....... tàn ác?
Tuyển thủ hỗ trợ này, bất luận là ánh mắt hay chỉ số thông minh (IQ), đều rất có khả năng.
Tằng Phan cảm thấy buồn phiền về tố chất của tuyển thủ nhà cô, không biết người kia có nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô hay không, Nhị Bàn chịu không được khí thế ngút trời của cấp trên.
Vốn là anh ta nhìn thấy đồng đội mới của mình cùng người yêu bé nhỏ đang tình chàng ý thiếp, ngàn vạn lần không nghĩ đến đâm bậy đâm bạ đụng phải lão đại của mình có gian tình ở văn phòng.
Nhị Bàn cảm thấy chính mình bị đạo làm người này hủy rồi.....
Nếu bị khui ra....... tìm đâu ra một nơi có đãi ngộ tốt như này??
Tủi thân, yếu đuối, bất lực.
Chỉ có thể tự ôm lấy hai trăm cân của mình mà lạnh run.
Vì đã bàn bạc xong các điều khoản trong hợp đồng, hôm nay chính là ngày ký kết, chủ yếu là vì các thành viên trong đội tiến cử, nhanh chóng quay lại huấn luyện.
Kỹ thuật của tuyển thủ chuyên nghiệp thật ra cũng không hề tốt như mọi người tưởng tượng, đội mới và các đội trước đó cách xa nhau ở chỗ thực lực và sự phối hợp giữa các đội viên với nhau.
Phối hợp tốt thì có thể làm cho lực chiến đấu cả đội tăng cao.
Thẩm Hi phải cùng các thành viên ban đầu của ZGA luyện tập.
Mùa thứ năm sắp bắt đầu, thời gian của bọn họ cũng không có nhiều.
Cuối cùng trong tay Tằng Phan cầm một bản hợp đồng mà cô đã ký, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn từng người trong phòng hội nghị, đôi môi đỏ mọng, trịnh trọng nói: "Như vậy, từ hôm nay trở đi, các thành viên của câu lạc bộ đã tập hợp đủ."
"Tôi không biết nhiều về thể thao điện tử, nhưng tôi rất tôn trọng ước mơ mà mọi người đang theo đuổi."
"Đội chúng ta tên là WKY, tôi có thể, tôi cũng tin rằng mọi người cũng có thể làm được."
Nói xong, cô hướng phía Vu Thần, nhẹ nhàng vuốt cằm: "Quản lý Vu, tôi muốn làm phiền các cậu đăng bài lên weibo tuyên truyền một chút."
Vu Thần gật đầu, thuận tiện nhìn năm thành viên chủ lực của đội: "Các cậu đừng quên đổi tên của mình trên weibo, ID có thể không đổi, nhưng phía trước phải đổi thành WKY."
Cả năm người đều gật đầu.
Hợp đồng đã ký xong, Nhan Phương, Nhị Bàn bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng đem hành lý của mình vào phòng.
Có thể là do mọi người ở đây tuổi tác tương đương nhau, tuy rằng câu lạc bộ và công ty đều là sản nghiệp của Tằng Phan, cô ở câu lạc bộ sẽ không căng thẳng như ở công ty.
Rõ ràng công ty còn có chuyện phải làm, nhưng Tằng Phan không muốn rời đi.
Ầy, cổ đại đánh giặc còn có tiệc chia tay, ngày đầu tiên đầu tư, tất nhiên phải có một bữa liên hoan rồi.
Tằng Phan tìm được lý do thích hợp, yên tâm thoải mái ở lại, để luật sư mang theo hợp đồng rời đi một mình.
*
Đều là người trưởng thành, bất luận trình độ thu dọn phòng ở như thế nào, tốc độ cũng không tính là quá chậm.
Trong số đó, Nhị Bàn là nhanh nhất.
Nhị Bàn đại biểu cho cái gọi là người mập linh hoạt, hai vai vác hai túi cùng một lúc, cả quần và tất đều thu dọn xong.
Nhị Bàn vừa ra khỏi cửa thì thấy Thẩm Hi đang đứng dựa vào cầu thang.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt không đếm xỉa tới dừng ở dưới lầu, thoạt nhìn lười biếng mệt mỏi, đối với mọi việc đều bày ra bộ dáng không mấy nhiệt tình.
Nhưng mà Nhị Bàn là ai cơ chứ!!!
Toàn bộ liên minh đều quen biết anh ta.
Nói về bạn bè, anh ta nói người một nhà xếp thứ hai, thì không ai dám xếp thứ nhất.
Kỳ thật, bạn bè của anh ta rất nhiều, chủ yếu là vì tính tình rộng rãi, người thư thái, về fans nữ, tất cả mọi người đều không có xích mích với anh ta.
Chỉ có mình Nhị Bàn là không biết.
Hahahahahahahaha.
Nhị Bàn mặt gian mày giảo mà tiến tới, huých vai anh: "Này, người anh em, cậu chính là người đầu tiên nhận được Syndra gần đây à??? Lát nữa làm một ván duo không? Tuy rằng không hiệu quả bằng luân phiên thay đổi đội hình jungle - sp, mid - jungle, nhưng dù sao cũng là một cái thông thiên đại đạo ahahaha."
"Có lẽ cậu không biết, lúc trước anh Vu mỗi ngày đều cầm một quyển sổ nhỏ nhắc đi nhắc lại chuyện phải ký hợp đồng với cậu cho bằng được, vòng bán kết còn có thể trở thành người carry toàn trận, câu chuyện của chúng ta ngay cả bác gái lao công của căn cứ cũng biết rõ mồn một."
"Tôi đã sớm rục rịch rồi."
Thẩm Hi lần đầu tiên biết được rục rịch còn có thể dùng như vậy.
Ánh mắt của anh không có nhìn lên, "Không đánh xếp hạng à?"
Nhị Bàn thả lỏng tay: "Ai nói Bàn gia tôi phải nhanh??? Đoán chừng bọn họ còn muốn đợi một lát. Tôi bảo, cậu không biết đâu đội trưởng chó kia mắc bệnh sạch sẽ, hở ra là biết bao nhiêu chất kịch độc, lúc trước ở chung phòng với anh ta, Bàn gia tôi thiếu chút nữa đã bị anh ta không cho tôi đánh vị trí tuyển thủ chuyên nghiệp, mà là đi quét dọn vệ sinh."
"Vẫn là lão đại tốt, tôi cuối cùng cũng có ổ chó của riêng mình, không bao giờ... phải chịu áp bức của đội trưởng nữa!!!!!"
"Ừm."
Thẩm Hi lên tiếng phối hợp một chút.
Nhị Bàn hơi khó chịu, cũng không biết anh ta tán thành một người ở một phòng là thoải mái, hay tán thành quan điểm của bà chủ.
Thẩm Hi vẫn nhìn tầng một, Nhị bàn rất tò mò, cũng đứng sát vào để nhìn.
Đúng lúc nhìn thấy lão đại lạnh lùng đang nói chuyện với quản lý Vu Thần.
Nhị Bàn nghĩ tới cảnh tượng hai người nắm tay nhau trong phòng ăn, cười he he, vẻ mặt nhiều chuyện ghé sát Thẩm Hi: "Này, cậu và lão đại rốt cuộc có quan hệ gì? Chúng tôi mới ngày đầu tiên gia nhập đã bắt gặp hai người có gian tình nơi làm việc???"
Nói xong, Nhị Bàn xoa xoa bàn tay, thấp giọng: "Nếu thật sự như vậy, anh đây giúp cậu giữ bí mật, cậu có thể nói tốt cho anh em là được."
Thẩm Hi không nói tiếng nào, trán cũng không nhăn lại chút nào.
Nhị Bàn vỗ đùi, "Người anh em, thật hâm mộ!! Lão đại của chúng ta đúng là rất xinh đẹp."
Thẩm Hi nhìn thấy người mặc áo len sợi bó sát màu đen là Tằng Phan, ánh mắt tối sầm, mím môi, không nói gì.
Một lúc sau, anh mới quay đầu, ánh mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ hâm mộ của Nhị Bàn đang nịnh nọt, lạnh lùng mà mở miệng: "Không có gì, đừng có nằm mơ."
"Nghĩ muốn tìm đường tắt, trung tâm của WKY chỉ có máy uống nước bên cạnh chỗ của cậu."
Giọng của anh rất lạnh, như là gió mùa đông lạnh thấu xương, làm cho Nhị Bàn rùng mình.
Nhị Bàn không tự chủ mà nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng lại thấy yên tâm.
Xem ra, đồng đội mới vừa có thực lực vừa kiên trì, không phải là một tên mặt trắng muốn tìm đường tắt.
Vậy là tốt, vậy là tốt!
Lo lắng trong lòng vơi đi một nửa, Nhị Bàn tự nhiên đem sự chú ý hướng tới chỗ khác.
Hai người cách nhau gần như vậy, Nhị Bàn lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Hi.
Trước đó trong phòng bếp gà bay chó sủa, trong phòng họp thì không khí nghiêm túc,
Nhị Bàn vẫn chưa thấy rõ mặt của Thẩm Hi.
Anh ta chỉ biết Thẩm Hi rất đẹp trai, lại không nghĩ rằng lại đẹp trai như vậy.
Có giá trị nhan sắc!!!
Có thể đem đi làm minh tinh được rồi!!!!!
Quả thật là kiểu mỹ nam thiếu niên đang rất thịnh hành bây giờ!!!
Nhìn thấy mặt của Thẩm Hi, còn nghĩ tới khuôn mặt anh tuấn của đội trưởng Nhan Phương, Nhị Bàn lùi lại hai bước, vẻ mặt tan vỡ mà ôm lấy thân thể nặng 100kg của mình.
"Aaaaaaaaaa, tôi không muốn là đồng đội với mấy người!!!"
"Thiếu niên nghiện mạng không nên như mấy người các cậu!!! Chúng ta đều không phải là tiểu thiên sứ ngày ngày ăn mì, đi dép lê, ba ngày không gội đầu hay sao???"
"Các cậu làm nhục thiếu niên nghiện mạng bằng lời này!!"
"Các cậu như này có thể đi đoạt bát cơm của minh tinh thì sẽ náo loạn như thế nào?????"
Nhị Bàn khóc thành tiếng: "Chẳng trách tôi không có fans nữ!!!"
"Ở cùng mấy người, tôi chính là một bức tường, tấm phông nền!! Các fans nữ làm sao nhìn tới tôi???"
"Không ai yêu thích sự đáng yêu của tôi!!!"
Thẩm Hi lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng nhẹ nhàng: "Con mịa nó nhà cậu?"
"Hả??? Đương nhiên là không!!" Nhị Bàn nghẹn đỏ mặt.
"Người hâm mộ là nam hay nữ thì có gì khác nhau?"
"................." Chính xác.
Nhưng mà anh ta không có fans nữ!
Nhị bàn bị đả kích lắc lư lảo đảo đi xuống lầu.
Bóng lưng rất thê lương.
Sau đó.
Anh ta được thiết bị cực phẩm ở dưới tầng chữa khỏi.
Anh ta hít một hơi ở trên cái máy mà mình đã mơ ước đã lâu, một tay ôm bàn phím sống chết không buông.
Chỉ ông trời mới biết anh ta đã ở cái câu lạc bộ ZGA chịu đựng mấy cái máy tính rác rưởi kia bao lâu rồi, hiện tại liền biến thành người nông nô vui vẻ ca hát.
Về sau, Nhị Bàn tôi cũng được xem là người có thiết bị xa hoa hahahahaha.
Mọi người đều rất hài lòng với thiết bị mới, bắt chấp bà chủ đang ở trung tâm, nhanh chóng mở trò chơi, điên cuồng đánh xếp hạng.
Trong chốc lát, cả trung tâm đều là tiếng đánh bàn phím.
Vừa hay đang rảnh, xem đi xem lại các thao tác trình độ cao của chính mình để thầm khẳng định rằng bản thân đã tiến bộ, Tằng Phan ngồi trên ghế sô pha ở tầng một xem bọn họ huấn luyện.
Sau đó, Tằng Phan phát hiện ra.
Tuyển thủ chuyên nghiệp quả nhiên không phải ai cũng có thể làm.
Ít nhất là mấy cái thao tác của bọn họ cô có muốn cũng không học được.
_(:з" ∠)_
Nhất là Mid Thẩm Hi, một người mới xuất thần nhập hóa.
Hơn nữa, anh là kẻ gan lớn và có tài, đánh liên tục thăng cấp, trong một lúc, cả trung tâm đều vang lên tiếng đánh bàn phím không ngừng.
Song sát (double kills), tam sát (triple kills), đoàn diệt (ace), thắng lợi!
Tằng Phan ngồi trên sô pha, nhìn qua khe hở giữa các máy tính, vừa hay có thể nhìn thấy non nửa sườn mặt của Thẩm Hi.
Ngón tay thon dài của anh di chuyển rất nhanh, đeo tai nghe ngồi ở chỗ kia, tập trung cao độ giống như cả thế giới chỉ có một mình anh.
Tằng Phan nhìn thấy anh, trong mắt chỉ có duy nhất một người.......
Những âm thanh nghe được hoàn toàn không giống nhau, Nhị Bàn ngồi đối diện Thẩm Hi đá anh một phát, anh ngẩng đầu, chớp chớp lông mi: "Thẩm Hi, Thẩm Hi mau lại đây, chúng ta làm một ván, luyện tập độ ăn ý!"
Thẩm Hi nhìn thấy Nhị Bàn gửi lời mời trong một ván mới, hạ tầm mắt, che đi ý tứ trong đáy mắt.
Nhị Bàn muốn thêm người gia nhập, thấy anh không chấp nhận, ngồi đối diện hối thúc.
Thẩm Hi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nhị Bàn, trước đó bị Nhị Bàn gọi tên, lại bị cậu ta làm phiền.
Chả trách, luôn là người đi feed mạng cho người khác.
Anh lạnh lùng nhếch miệng.
Chấp nhận lời mời của Nhị Bàn.
Nhị Bàn vui vẻ bắt đầu, như lường trước bắt đầu, không đoán trước được kết quả.
Đây không phải là xe có tốc độ nhanh nhất của vương giả mạnh nhất sao, mà là một đòn đảo ngược trên xe vong linh!!!
Oan ức.jpg