Câu lạc bộ vậy mà lại biến đổi lớn như vậy, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện chuyện lớn như này.
Mặc dù Tằng Phan chưa đề cập đến nhưng cô rất xem trọng việc đầu tư vào lĩnh vực thể thao điện tử.
Vì vậy đột nhiên có mắt nhìn.
Có tập đoàn Vạn Đằng làm chỗ dựa vững chắc, chuyện này càng trở nên thuyết phục hơn.
Không hẳn là hoàn toàn bị thuyết phục nhưng vì có một chuyện quan trọng hơn mà cô phải làm, đó là ——
Câu lạc bộ của cô...
Không! Có! Người!
Đúng vậy, hiện tại ngoài Thẩm Hi là người chơi đường giữa mà cô nhặt được thì câu lạc bộ của bọn họ vẫn đang thiếu các vị trí chủ lực như đường trên¹, đi rừng², adc và vị trí hỗ trợ³, chưa kể quản lý, người phân tích số liệu, nhân viên hậu cần...
[**từ gốc: 上单 (Top - vị trí đường trên, người chơi đường trên]
[**từ gốc: 打野 (Jungling/Jungle/Forest) - vị trí đi rừng, người chơi đường rừng. Nhiệm vụ chính của người chơi đường rừng là tiêu diệt các bãi quái rừng để kiếm tài nguyên và đảo ra hỗ trợ cho các đường để tìm kiếm lợi thế.]
[**từ gốc: 辅助 (Support) - vị trí hỗ trợ. Chuyên đi cùng Xạ thủ (Ad)]
Tằng Phan: "..."
Cô cố tình mặc kệ cái vấn đề nhân sự khó nhằn này.
Tằng Phan nhìn đống tài liệu trên bàn, cảm thấy bản thân không hề ngốc!
Tuy rằng là đầu tư vào game, nhưng lại có thể khiến Tằng Phan toàn tâm toàn ý làm việc.
Lệch lạc một chút cũng khiến ước mơ của bọn họ tan biến.
Đừng nghĩ cô chân ướt chân ráo bước vào giới esport này mà cái gì cũng không biết, việc ZGA giải tán hay chuyện vết thương ở tay của Nguyệt thần và sự bất lợi của trận đấu, tất cả đều là lý do khiến phần lớn các nhà đầu tư do dự và không chắc chắn.
Thể thao điện tử hiện nay chính là một cái động không đáy, không có đại chúng duy trì thì cho dù có đầu tư bao nhiêu tiền thì cũng như giọt nước tràn ly.
May sao trên người cô chỉ còn lại tiền.
╮(╯_╰)╭
Huống hồ, cô có niềm tin.
Có lẽ một năm, hai năm, năm năm hay thậm chí là mười năm sau, một ngày nào đó, ngành công nghệ này sẽ như chưa từng bị phản đối giống như giải thi đấu thể thao vận động được người người để mắt đến.
Hoàn cảnh khó khăn hiện tại chỉ là nhất thời.
Mà cô lại nguyện ý trở thành cọng rơm cứu mạng của bọn họ.
Đồng thời thành tích của bọn họ cũng sẽ là của cô.
Tin tưởng như vậy, đám người kia sẽ chỉ ở sau lưng cô mà xì xào bàn tán rằng cô là người dựa vào phúc phận của bậc cha chú mới có được thành tựu hôm nay, nhắm mắt làm ngơ cái miệng của bọn họ.
Tằng Phan giơ điện thoại lên trước mặt, mở wechat của Thẩm Hi.
Nhìn vòng bạn bè của anh, cô đang nghĩ anh sẽ cần một đội ngũ như nào, đồng đội ra sao...
*
Wechat vang lên, Thẩm Hi vừa chơi xong một ván game.
Tốc độ mạng vpn⁴ có hơi chậm, anh còn đang bận phân loại những đồng đội chơi dở. Những người không cho hoặc cố tình đợi Thẩm Hi lên level, tuy rằng chỉ thắng một lần, tuy cũng có một chút thô tục nhưng toàn bộ ván đấu đều chơi rất công bằng.
[**Mạng riêng ảo hay VPN (Virtual Private Network) là một mạng riêng để kết nối các máy tính của các công ty, tập đoàn hay các tổ chức với nhau thông qua mạng Internet công cộng.]
Thẩm Hi mệt mỏi ngồi hút thuốc lá, không thèm xem chiến tích liền thoát game.
Anh cầm điện thoại, không thèm nhìn xem là ai gọi đến đã bắt máy: "A lô."
"Thẩm Hi, chúng ta gặp nhau đi." Tiếng ồn ở đầu dây điện thoại bên kia nghe hơi lạ.
Thẩm Hi hoàn toàn không nhận ra là ai gọi.
Anh nhíu mày, trong lòng phiền muộn: "Cô là ai?"
Tằng Phan: "..."
Tôi là bà chủ của cậu!!!
Tằng Phan bị anh chế trụ ngay trong lời nói, ngây người một lúc lâu mới có thể tìm được tiếng nói của mình, lạnh lùng nói: "Tằng Phan."
Thẩm Hi im lặng một lúc mới nói, được.
Tắt điện thoại, Thẩm Hi mệt mỏi nhìn chiến tích xanh đỏ hỗn loạn trên máy tính.
Cho dù anh không thừa nhận thì cũng không được nhắc tới, nếu không có đồng đội mạnh thì làm sao anh có thể nâng cao trình độ của bản thân khi thi đấu được.
Muốn một câu lạc bộ phát triển thì phải có được thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp.
Đối với anh, ngoài chơi game ra.
Thì không biết anh có thể làm gì nữa...
*
Trong quán cà phê, không có nhiều người lắm, Tằng Phan vừa bước vào cửa, đã có người đang im lặng ngồi chờ nơi chiếc bàn gần cửa sổ.
Cô lại gần mới phát hiện ra hình như anh đã đến và ngồi đợi rất lâu.
Ly sữa trên bàn đã lạnh ngắt.
Người khác đã chống tay lên trán, mùa đông khó có thể nhìn thấy mặt trời. Tằng Phan đứng cách đó không xa, nhìn những tia nắng dừng trên người anh, một vầng sáng màu vàng nhạt bao quanh anh.
Anh đang ngồi ngủ, nhìn vài lần cũng không thấy giống.
Đôi mắt luôn chực mở ra, mái tóc đen hơi rối, buông xuống đôi lông mày.
Lúc anh không tỉnh táo, cả người trở nên ôn nhu ấm áp.
Tằng Phan theo bản năng nhẹ nhàng đi tới.
Thẩm Hi trong mắt cô giống như một bức tranh, không biết có nên nói là hai người biến thành bức tranh trong mắt đối phương.
Trương Duyệt đang không vui vì bị gia đình bắt tới làm việc ở quán cà phê, đột nhiên thấy cô và chàng thiếu niên đẹp trai kia thì liền vui vẻ hơn nhiều.
Đến khi cô ta chủ ý đến làn da trắng nõn, vẻ mặt lạnh lùng cùng khí chất của đại mỹ nữ và cậu nhóc bắt mắt ngồi chung với nhau, đúng là không có tâm trạng gì.
Một mình vui thôi thì chán quá hay là chia sẻ cho mọi người vui chung, Trương Duyệt đưa điện thoại lên chụp lén rồi đăng lên weibo cá nhân.
《Trai xinh gái đẹp đều ở bên nhau hết rồi, chỉ còn lại bầy f.a. chúng ta ngồi đây run rẩy!!! [hình ảnh] [hình ảnh]》
Weibo của Trương Duyệt khá nổi tiếng về mảng nhiếp ảnh, hình ảnh trai xinh gái đẹp vừa được đăng lên đã có ngay một đống bình luận.
【Mẹ ơi, làn da trắng trẻo của chị gái này đúng là đẹp khỏi chê!!!】
【Cái nét đẹp ngự tỷ cao quý như này đúng là hiếm có!!! Ôm chặt!】
【Bach phú mỹ⁵, mọi người xem cái đồng hồ trên tay cô ấy đi, riêng cái mặt kính đã mấy trăm vạn rồi, tôi dặn lòng phải mua bằng được nên đã dời lễ đính hôn lại!!!】
[**từ gốc: 白富美 - bạch phú mỹ: người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.]
【Bắt sống một con thỏ giàu có như lầu trên!】
【Không phải chứ, mấy người không ai cảm thấy cái cậu nhóc đang ngủ kia rất giống với G thần của chúng ta hay sao???】
【Ôm G thần đi đây, G thần của tôi thanh tâm quả dục nhưng đừng có dạy hư nha, chưa thành niên đấy!!!】
【Tay chạm vào Night, không cần cảm ơn!】
【Chỉ là góc nghiêng thôi mà, mấy người nó cái lông!!! Mắt của mấy người đều gắn kính hiển vi à!】
Tằng Phan còn không biết rằng cô và Thẩm Hi vì một tấm ảnh mà bị mọi người mang ra bàn luận.
Cô cẩn thận ngồi xuống đối diện Thẩm Hi, nhẹ giọng dặn nhân viên phục vụ đổi một ly sữa nóng khác, lúc này mới lất một tập tài liệu dày cộp từ trong túi ra.
Cô tập trung xem tài liệu, người đối diện tỉnh lại từ lúc nào cũng không biết.
Thẩm Hi lên tiếng.
"Cô tìm tôi có việc gì?"
Tằng Phan bị anh làm cho giật mình theo bản năng nâng tay lên để phòng vệ, kết quả khi giơ tay lên được một nửa, mới nhớ ra bản thân đang ở bên ngoài phải duy trì dáng vẻ nữ giám đốc bá đạo.
Cô thuận thế đưa tay sửa sang lại cổ áo, ra vẻ thong dong nói: "Câu lạc bộ chính thức thành lập, là thành viên chủ lực, tôi muốn nghe ý kiến của anh."
"Đã thành lập?"
Tằng Phan không nghĩ rằng anh sẽ hỏi đúng trọng điểm như vậy, hào phóng thừa nhận:
"Đúng vậy, quả thật câu lạc bộ QUEEN mới thành lập không lâu."
Thẩm Hi ngẩng đầu liếc mắt một cái, im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng, "KKK không tới làm phiền tôi nữa là vì cô?"
Giọng của anh khàn khàn, giống như là rất lâu rồi không được nghỉ ngơi.
Tằng Phan hơi ngạc nhiên vì anh thẳng thắn như vậy, nhưng mà cô vẫn gật đầu thừa nhận.
Lúc ở trong nhà vệ sinh, anh hoàn toàn không hy vọng gì.
Tình hình câu lạc bộ quá sức phức tạp, nhận lời cô chẳng qua chỉ là cái cớ để thoát khỏi KKK mà thôi.
Thẩm Hi không mấy tin tưởng vào cái loại phú nhị đại⁶ chỉ biết ăn chơi, nhưng không rằng cô lại làm thật.
[**từ gốc: 富二代 - phú nhị đại: đề cập đến những đứa trẻ giàu có thừa hưởng số lượng tài sản khổng lồ từ cha mẹ.]
Cứ như vậy mà giải quyết khoản tiền bồi thường hợp đồng cao ngất ngưởng của anh và KKK.
Có lẽ...
Thẩm Hi siết chặt ly sữa trong tay, uống một ngụm mới bình tĩnh lại.
"Câu lạc bộ của chúng ta cần thêm những ai?"
Tằng Phan cúi đầu lẩm nhẩm, "Còn thiếu các vị trí đường trên, đi rừng, adc, hỗ trợ và quản lý của đội..."
Thẩm Hi: "..."
"?????"
Cho nên câu lạc bộ không có một ai?
Thẩm Hi nhìn người đối diện mặc đồ tây, mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng, nội tâm không hề dao động.
Mặt không biến sắc hỏi: "Có một mình tôi à?"
Tằng Phan gật đầu, trong lòng cảm thấy xấu hổ, trên mặt cũng không có biểu cảm, lạnh nhạt nói: "Tuy rằng câu lạc bộ chỉ có một mình anh, nhưng mà......."
"Nếu để ZGA làm đồng đội của anh thì sao?"
Thẩm Hi ngẩng đầu.
Mười sáu tuổi, KKK tìm đến anh, bắt đầu làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Bình thường ngoài huấn luyện ra thì là đi thi đấu.
Đồng đội đều bị lấy ra so sánh với anh, cho nên cuộc sống cũng có rất nhiều màu sắc riêng.
Hút thuốc, uống rượu, xem nữ streamer.
Anh đều không tham gia vào.
Rất nhàm chán.
Đôi khi chơi game lâu thì sẽ mệt khi đó anh sẽ xem live một trận đấu của ZGA.
Bước chân đi ra từ LSPL⁷ rất gian nan, ngày đêm luyện tập, anh đều thả lỏng bằng cách xem các trận đấu của ZGA.
[**LSPL: Giải đấu Liên minh huyền thoại dành cho các đội trẻ (có thể hiểu đại khái là như vậy, vì hiện tại không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến cái này hết.)]
ZGA, là sự khởi đầu cho giấc mơ của anh.
Khổ sở giãy giụa ở KKK, đến nằm mơ anh cũng muốn có những đồng đội tốt như vậy.
Chỉ là.
Bọn họ sẽ đồng ý chứ?
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của anh, Tằng Phan tự tin nói: "Câu lạc bộ ZGA đã giải tán, nhà đầu tư cũng muốn rút vốn đầu tư, tôi từng tiếp xúc với bọn họ, bọn họ đúng là có ý này."
"Huống hồ, câu lạc bộ của chúng ta không tệ chút nào, sao bọn họ có thể từ chối?"
"Anh không cần lo lắng bọn họ có đồng ý hay không, chỉ cần nói cho tôi biết, nếu đồng đội là ZGA thì các anh có thể giành được ngôi vị quán quân hay không?"
"Hơn nữa anh không biết bản thân rất nổi tiếng trong giới à." Tằng Phan cười nhạo một tiếng, "Là một con ngựa ô mới, không biết có bao nhiêu câu lạc bộ đang để mắt đến KKK."
"Như tôi đã nói chắc hẳn anh cũng hiểu rõ, KKK chính là một lũ ngốc, tất cả đều nhờ vào năng lực cá nhân của anh mới chặn được cơn sóng dữ, bọn họ mới có thể đánh bại các đối thủ để tiến vào LPL, khi KKK đánh bại IS đã có rất nhiều bài báo nổi lên."
"Chẳng qua câu lạc bộ KKK che giấu quá kỹ, nên anh mới không biết những tin tức này."
Nói xong, Tằng Phan uống một ngụm cà phê, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, ngồi thẳng lưng nhìn Thẩm Hi, khuôn mặt nghiêm túc:
"Thẩm Hi, tôi nghĩ so với chút tiền vi phạm hợp đồng kia thì anh có giá trị hơn."
"Hi vọng, anh sẽ không làm tôi thất vọng."
Không đợi Thẩm Hi trả lời, Tằng Phan lập tức đứng dậy.
Giày cao gót bước đi trên mặt đất, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Tằng Phan mới đi được hai bước.
Thẩm Hi đứng dậy, đồng thời nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô.
"Tại sao?"