Tôi chưa bao giờ tranh công giành cán... là tôi là tôi là tôi!
Lộ Thức Thanh không để Châu Phó tiễn mình mà đi xe của Dung Tự về nhà.
Suốt dọc đường đi cậu đều trong trạng thái áy náy, muốn giải thích nhưng lại sợ mình khiến tình cảnh thêm lúng túng. Cậu cúi đầu chọt điện thoại mãi.
Dung Tự thì như đã bỏ qua việc này, hắn nói với cậu: “Tháng sau “Trường An Ý” khởi chiếu, vừa khéo show tôi hợp tác với Tinh Trần cũng là tháng sau, em có muốn tới chơi không?”
Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Chơi à?”
“Lần này livestream nội dung sẽ phong phú hơn nhiều, cũng sẽ mời người khác tới làm khách mời… bé ngoan bình tĩnh, đừng nhảy khỏi xe, tôi không có để em chơi chung người lạ đâu.”
Lộ Thức Thanh khô khốc nói: “Tôi, tôi không định nhảy khỏi xe.”
Cậu chỉ muốn mở cửa sổ cho thoáng khí thôi.
“... Chính là tôi sẽ dành thời gian riêng một tối ở nhà quay reaction “Trường An Ý”, nghĩ là nếu em có hứng thú thì có thể sang chơi.” Dung Tự nói tiếp cho hết lời.
Lộ Thức Thanh lưỡng lự: “Ờ…”
Lúc trước khi xem phần của mình trong “Cửu Trọng truyện” cậu đã xấu hổ đến mức ngón chân moi đất, cứ cảm thấy mình trên màn hình và mình ngồi trước màn hình là hai người khác nhau.
Nếu xem “Trường An Ý” thì liệu có khi nào đến cả biểu cảm cậu cũng không quản lý được hay không?
Lộ Thức Thanh còn đang lăn tăn thì Dung Tự lại bổ sung: “Nếu em không muốn đi thì cũng không sao.”
Lộ Thức Thanh cuống quýt kêu: “Tôi muốn đi!”
Dung Tự nghiêng đầu đưa mắt nhìn cậu.
Lần này kiểm tra độ ăn ý, Lộ Thức Thanh không đáp đúng lấy nửa câu, còn Dung Tự thì hiểu rõ sở thích của cậu như lòng bàn tay. So sánh với nhau thì rõ ràng cậu không hề có tâm chút nào, trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng.
Lộ Thức Thanh thầm hạ quyết tâm phải thầm quan sát hết thảy ngôn hành cử chỉ của Dung Tự, tìm hiểu sở thích của thần tượng mới là fan chân ái.
“Dù sao cũng rất gần.” Lộ Thức Thanh nói, “Reaction đông người mới rộn ràng.”
Dung Tự thấy cậu không có vẻ gì là cố ý hùa theo mình thì gật đầu: “Được, tới chừng đó tôi sẽ nhắc trước với em.”
“Vâng ạ.”
Không bao lâu sau, xe đã về đến vịnh Tinh Thần. Lộ Thức Thanh cởi dây an toàn ra, bước xuống xe. Cậu suy nghĩ một chút rồi vòng lại, cúi người đối diện cửa sổ xe, cất tiếng hỏi nhỏ: “Dung lão sư, tối mai anh có thời gian không?”
Trong xe bật điều hòa, Lộ Thức Thanh chê nóng nên cởi áo khoác ra, hai nút trên của chiếc áo sơ mi đen cũng không cài. Động tác khom lưng xuống của cậu làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng với xương quai xanh.
Ánh đèn đường hắt xuống tầng ánh sáng ấm áp như thêm bộ lọc dịu dàng khiến cho Lộ Thức Thanh trông như không phải người thật vậy.
Dung Tự ngẩn ngơ.
Lộ Thức Thanh ôm áo khoác đứng chờ, cậu khó hiểu nhích lại gần.
“Dung lão sư?”
Nghe vậy Dung Tự mới hoàn hồn, hắn mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, thản nhiên hỏi: “Có thời gian? Có gì à?”
Lộ Thức Thanh nở nụ cười ngượng ngùng: “Muốn mời anh ăn bữa cơm.”
Dung Tự nhướng mày rồi lại cố ý làm ra vẻ hững hờ nhìn cậu, đã biết còn hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại mời cơm tôi rồi?”
Lộ Thức Thanh lúng túng: “Không được à? Vậy, vậy bỏ đi.”
Dung Tự: “...”
Hắn chỉ là muốn nghe cậu nói mấy lời hay, ai ngờ đến cả lý do cậu cũng không thèm nghĩ đã đánh trống lui quân ngay tắp lự. Hắn vội vã tiến tới một bước: “Được, được, sao lại không được cơ chứ? Tôi đang đói meo đây này.”
Lộ Thức Thanh xấu hổ: “Tối, tối mai.”
Dung Tự chẳng buồn chớp mắt: “Tôi định để dành bụng tới tối mai, vừa khéo ăn bữa ăn ra trò của Lộ lão sư.”
Lộ Thức Thanh không nhịn được nở nụ cười, cất giọng ấm áp: “Ngủ ngon nha Dung lão sư.”
“Ngủ ngon.”
Lộ Thức Thanh về nhà tắm táp rồi nằm nhoài lên giường tìm nhà hàng lẩu ngon nhất Yến Thành.
Lộ Thức Thanh sợ giao tiếp chưa bao giờ hẹn người ta đi ăn. Kiểu “bá đạo tổng tài” như Tạ Hành Lan lúc nào dẫn cậu ra ngoài ăn cũng là tới nhà tới nhà hàng cao cấp. Tính kỹ thì hình như từ bé tới lớn Lộ Thức Thanh chưa được đến tiệm lẩu bao giờ.
Lộ Thức Thanh lướt cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm ra một tiệm lẩu danh tiếng không tệ. Cậu thỏa mãn lưu lại rồi mới hài lòng đi ngủ.
Trong biệt thự 10 mét kế bên.
Dung Tự nằm trên giường trở mình mãi như đang lật bánh rán, hắn trừng mắt tới nửa đêm cũng không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Lộ Thức Thanh kéo violin trên sân khấu.
Hắn vốn đã khó vào giấc, quanh năm luôn cần có thuốc mới có thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ.
Lại trở mình một chốc mà vẫn không ngủ được.
Dung Tự cau mày lấy điện thoại ra, lướt tới khung chat với Lộ Thức Thanh.
Icon bằng ký tự, meme…
Cái nào cũng dễ thương muốn chết.
Dung Tự nhắm mắt lại, càng ngủ không được. Hắn chỉ đành lướt vòng bạn bè, muốn tạm đưa Lộ Thức Thanh cách vách ra khỏi đầu óc mình.
Nhưng mà vừa mở ra thì thấy bài đăng vòng bạn của Châu Phó.
[Anh Châu: Violin của bé ngoan xuất thần nhập hóa]
Ảnh đính kèm là 9 tấm ảnh chưa photoshop chụp bằng máy ảnh, góc độ nào cũng đẹp đẽ không chút tì vết.
Dung Tự: “..”
Dung Tự lạnh lùng lưu ảnh gốc lại, cài đặt làm hình nền khung chat và màn hình điện thoại.
Cứ thế trằn trọc thật lâu, rốt cuộc hắn cũng mơ màng thiếp đi.
Không biết có phải ngày nghĩ gì đêm mơ đấy không mà suốt một đêm này Dung Tự toàn mơ về Lộ Thức Thanh.
Trong giấc mơ, thanh niên mặc âu phục trắng khẽ nhắm mắt kéo đàn violin, dáng người cao gầy đứng đó đầy ưu nhã. Tia sáng nọ rất thiên vị em ấy, dịu dàng rơi trên bờ vai đó. Ngũ quan trắng ngần như làm từ gốm sứ chẳng có chút vết xước nào.
Diễn tấu hết khúc nhạc “Đi cửa đông”, Lộ Thức Thanh buông violin xuống, lông mi nhẹ nhàng như cánh bướm mở ra, con ngươi nhạt màu lặng yên nhìn về phía hắn.
Ngay sau đó là nụ cười rộ đến dịu dàng.
Dù cả khi đang ở trong giấc thì Dung Tự vẫn cảm nhận được con tim mình bất chợt nện điên cuồng.
Như bị trúng một mũi tên vậy.
Trời còn chưa sáng, chuông báo thức còn chưa reo.
Dung Tự đột ngột bật dậy trên giường, hắn thừ người hồi lâu, nhiệt độ trên khuôn mặt cứ lan tràn khắp, ra đến sau cuống tai, thiêu cháy hắn, làm cả người hắn mất tự nhiên.
Hình như cảnh tượng kiều diễm trong giấc mơ vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn. Dung Tự chửi thề một câu rồi nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
Gặp ma thật rồi.
Dung Tự bị giấc mộng xuân này quấy phá, cả ngày hồn vía ngẩn ngơ. Mãi đến chạng vạng, thấy giờ hẹn đi ăn với Lộ Thức Thanh gần kề mới vào phòng chứa đồ tìm quần áo.
Lộ thiếu gia không nhuốm màu khói lửa nhân gian, tám phần mười sẽ mời hắn đến nhà hàng cao cấp ăn món Tây nghe violin trang nhã. Dung Tự đổi cả ngày mới chọn được bộ âu phục chín chắn mà không kém phần hoành tráng.
Ngay lúc hắn đang thắt cà vạt thì chuông cửa vang lên.
Mười ngón tay thon dài của Dung Tự thành thạo thắt cà vạt, chân thì đi ra mở cửa.
Đã là tháng 11, thời tiết ngày một lạnh.
Cậu thanh niên đêm qua xông nhầm vào giấc mộng xuân của Dung Tự đang đứng ngay trước cửa, em ấy mặc áo khoác cashmere, dường như trong đôi mắt nhạt màu ấy chứa đầy hắn, khóe môi em ấy hơi vểnh lên, dịu dàng chẳng nói nên lời.
Lộ Thức Thanh chào hỏi hắn: “Chào buổi chiều Dung lão sư… ơ, anh, anh mặc như này à?”
Dung Tự ho một tiếng, hắn nhìn đi nơi khác, tiếp tục hành động thắt cà vạt: “Ừ, sao vậy, ăn mặc như vầy không hợp à?”
Lộ Thức Thanh chần chừ: “Hợp thì hợp đó, nhưng mà…”
Ăn lẩu thôi mà, không cần phải thế này đâu.
Nhưng mà “Dung Tự làm vậy thì ắt có cái lý của mình,” Lộ Thức Thanh cũng không lắm lời: “Xe đậu ở ngoài rồi.”
Dung Tự cười lên: “Hôm nay Lộ thiếu gia lái xe à?”
Lộ Thức Thanh đã miễn dịch với cái xưng hô “Lộ thiếu gia” sặc mùi trẻ trâu mới lớn này, cậu gật đầu: “Đúng vậy.”
Còn là con xe đua màu hồng phấn mà Dung Tự thích nhất.
Dung Tự cảm thấy khá mới lạ, hắn dọn đồ xong thì theo cậu đi ra.
Lộ Thức Thanh hiếm khi ngồi ghế lái, năm ngón tay khớp xương rõ ràng đặt lên vô lăng, cậu nghiêng mái đầu, cười với hắn.
Dung Tự không quen lắm, hắn kéo cửa ngồi vào ghế phó lái.
Lộ Thức Thanh đạp ga lao đi.
Trước kia Lộ Thức Thanh rất sợ phải giao lưu, là Tạ Hành Lan dạy cậu lái xe. Sau khi có bằng lái cậu cũng ít khi đụng tới, hiếm khi mới lái xe một lần, thế là chạy xe đua với tốc độ xe điện của cụ ông nhà kế bên, từ tốn chạy vào khu đô thị.
Dung Tự nhướng mày nhìn cậu: “Chạy ổn định ghê đấy.”
Lộ Thức Thanh nhìn con đường phía trước lom lom, thuận miệng nói: “Có anh trên xe, đương nhiên phải chạy ổn định.”
Dung Tự: “...”
Đã nói tới vậy rồi, nếu Lộ Thức Thanh mà không có tí ti tình cảm nào dành cho hắn thì thế giới này sẽ không có thiên lý nữa!
Xác nhận được điểm này, cảm giác tội lỗi vì đêm qua làm người ta khóc trong mơ của hắn mới vơi đi.
Nếu đã là trong lòng cũng có nhau, vậy hắn mơ một giấc thì đã làm sao nào?!
Dung Tự từ từ thấy hợp tình hợp lý.
Chẳng mấy chốc đã vào hầm đỗ xe, Lộ Thức Thanh đưa ba món biến hình cho Dung Tự: “Chúng ta vào thẳng phòng riêng bằng thang máy chuyên dụng bên cạnh.”
Dung Tự nhận lấy khẩu trang đeo vào, lười nhác gật đầu.
Thế mà còn cả thang máy vào phòng riêng, quả là nhà hàng cao cấp…
Tiệm lẩu sao?
Dung Tự biểu diễn nụ cười biến mất ngay tại chỗ. Hắn ngồi trong phòng riêng đầy mùi lẩu, ai oán nhìn Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh đưa máy tính bảng gọi món cho hắn xem: “Anh muốn ăn gì thì gọi đi nè.”
Dung Tự đơ mặt; “Em đưa tôi đến ăn lẩu sao?”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
“Ừa ừa.”
Dung Tự lại hỏi: “Em để tôi mặc âu phục tới đây ăn lẩu sao?”
Có ai lại mặc âu phục mang giày da như đi catwalk tới ăn lẩu không hả? Bảo sao hồi nãy nhân viên phục vụ lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạ lùng như vậy.
Lộ Thức Thanh lưỡng lự gật đầu: “Là… anh nói muốn mặc mà.”
Dung Tự: “...”
Bé ngoan này đen tự nhiên hả?!
Dung Tự giận quá, sắp cười tới nơi luôn rồi.
Lộ Thức Thanh không nhận ra hắn có gì sai sai, còn hí hửng sáp lại nhìn hắn gọi món: “Anh… anh xen thích ăn lẩu vị gì, toàn cay có được không?”
Dung Tự cảm giác Lộ Thức Thanh hơi có ý hùa theo mình mới bất giác ý thức được, tám phần là vì hôm qua không đáp đúng câu nào trong phần hỏi đáp ăn ý nên Lộ Thức Thanh mới nghĩ cách bù đắp đấy mà.
Dung Tự cũng rất dễ dỗ dành, hắn vứt ngay sự sống sượng vì đi ăn lẩu mà mặc đồ lòe loẹt ra sau đầu, tâm tình cực vui. Hắn giơ ngón tay bấm vào lẩu uyên ương, hài lòng chọn vị nước dùng.
Lộ Thức Thanh vội cản lại: “Anh không cần nghĩ tới tôi, tôi cũng có thể ăn chút ít lẩu cay.”
Dung Tự cụp mắt gọi món: “Không phải nghĩ cho cậu, là tôi muốn ăn lẩu uyên ương.”
Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới thở phào
Dung Tự cũng không hỏi ý kiến Lộ Thức Thanh, cứ ngồi đó bấm chọn đồ nhúng lẩu.
Hai người ở chung nhau vốn dĩ là theo cách thức này. Lộ Thức Thanh khó lựa chọn, không có chủ kiến, dù có để cậu chọn thì cũng chỉ chọn món “tôi sao cũng được anh chọn đi”, đa số chỉ cần chờ ăn là được.
Lần này Lộ Thức Thanh ngập ngừng chút lát rồi lại nhích tới, gương mặt sắp áp lên vai Dung Tự luôn, cậu háo hức nhìn màn hình: “Anh thích món nào nhất?”
Dung Tự thản nhiên: “Nước cốt lẩu nấu ngon thì nhúng đế giày ăn cũng thấy ngon.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Y hệt trong video phỏng vấn, Dung Tự lại bắt đầu pha trò linh tinh lang tang chứ không trả lời thẳng vào vấn đề.
Lộ Thức Thanh không ngừng cố gắng: “Vậy trừ đế giày ra?”
Dung Tự chọn một cái: “Sách bò đi.”
Lộ Thức Thanh: “À à à!”
Dung Tự bắt chéo chân, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, nhịn không được cười rộ lên.
Dễ thương quá trời.
Lộ Thức Thanh vừa ghi nhớ món đầu tiên mà Dung Tự thích thì Châu Phó chợt gửi tin sang.
[Châu sư Phó: Bé ngoan có coi hot search chưa? Tự nhiên Hứa Tri Minh xin lỗi cậu kìa? Dạo này cậu có tiếp xúc gì với hắn à?]
Lộ Thức Thanh mịt mờ: [Hả? Ai?]
[Châu sư Phó: Hứa Tri Minh, từng diễn nam 2 “Bình thường nhưng cố gắng” đó.]
Lộ Thức Thanh cũng cố gắng nhớ lại, mãi mới nhớ ra hình như người này là người từng mắng Dung Tự.
Không phải người này mắt cao hơn đầu gặp ai cũng chửi hết sao? Tự dưng xin lỗi mình làm gì?
Lộ Thức Thanh mở weibo ra liếc nhìn thì thấy đúng thật.
#Hứa Tri Minh Xin lỗi# giờ đã lên hot search.
Hứa Tri Minh đăng bài “Rất xin lỗi vì đã truyền bá lời đồn ác ý về Lộ lão sư”, Lộ Thức Thanh không hiểu gì hết.
Tám trăm năm nay cậu có gặp lại người này đâu, vô duyên vô cớ lại tự dưng xin lỗi làm gì chứ?
Kiếm linh của “Cửu Trùng truyện” hút rất nhiều fan, có không ít người ở dưới đang mắng gã cọ nhiệt.
Chỉ là lúc trước hình tượng của gã rất tốt, còn có không ít fan chân ái đến bảo vệ, thậm chí có người còn tranh thủ hot search để tuyên truyền phim mới của gã.
[Cyan: Không quen, lười để ý.]
[Châu sư Phó: Anh mới đi nghe ngóng thử, hình như tên này đắc tội ông lớn trong giới, có vẻ sẽ đóng băng gã đó, không biết vụ này có liên quan gì với vụ xin lỗi không nữa? Tạ tổng có nói gì với cậu không?]
[Cyan: Không có á.]
[Châu sư Phó: Thế thì lạ đấy. Gần đây cậu thích Trình Nhất Chiêu à?]
Lộ Thức Thanh càng mù tịt.
Liên quan gì tới Trình Nhất Chiêu chứ?
[Châu sư Phó: Tên nhãi này xui tận mạng luôn. Không dễ gì mới quay xong một bộ danh tiếng tốt trình độ không tệ. Hôm qua đến phòng ghi hình đài Dâu Tây là đi tuyên truyền đấy, ngặt nỗi giờ Hứa Tri Minh bị ông lớn phong sát, không biết bộ này còn lên sóng được không nữa.]
Lộ Thức Thanh bất ngờ: “Hở?”
[Châu sư Phó: Bộ đó Trình Nhất Chiêu diễn phụ cho Hứa Tri Minh, nghe đâu ở đoàn phim bị chèn ép quá trời. Đứa bé ngoan ngoãn thế mà sắp trầm cảm tới nơi, cậu ta nhịn ba bốn tháng cũng chỉ mong nhân vật này hot một phen thôi.]
Cũng nhọ quá rồi đó!
Nhọ tới mức Lộ Thức Thanh có hơi tội nghiệp luôn rồi.
Lộ Thức Thanh đang gõ chữ cộc cộc thì Dung Tự để máy tính bảng sang bên.
“Gọi xong rồi. Em đang bận gì à?”
Lộ Thức Thanh gác di động lại: “Không có, trên hot search có người không quen tự nhiên lại xin lỗi tôi, anh Châu nói hình như có ông lớn cố ý chỉnh anh ta.”
Dung Tự cởi áo ra vest vắt lên lưng ghế, thuận miệng nói: “À, cái cậu Hứa Tri Minh đó danh tiếng trong giới cũng không tốt, khéo là có tật giật mình đó, đừng để ý tới.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Dung Tự nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên, hắn cầm ly rót nước cho cậu, tự thế rất thoải mái tự nhiên.
Rất tốt, không đưa chuyện xấu này tới trước mặt cậu, cũng không cần giành công cán tranh thủ hảo cảm.
Xong việc thì phất tay áo rời đi, công lao và tiếng tăm giấu cho sâu.
Dung Tự like cho chính mình, hài lòng cầm bình rót nước.
Chiếc ly vừa nghiêng một góc đã thấy Lộ Thức Thanh lấy điện thoại ra, lẩm bẩm nói thầm: “Tôi hỏi xem phải Tạ Hành Lan làm không?”
Dung Tự: “...”
Dung Tự run tay, suýt đã đổ nước nóng lên móng vuốt của mình.
Tôi! Là tôi!
Sao chuyện gì cũng có thể kéo lên người Tạ Hành Lan thế hả?!
Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã nối nhau đưa cốt lẩu với đồ nhúng lên, sau khi bật lửa thì nước nhúng lẩu nhanh chóng sôi ùng ục, mùi ớt cay và cà chua quyện vào nhau bay ra.
Lộ Thức Thanh gửi tin nhắn xong, cậu sợ mình bỏ bê Dung Tự quá nên vội bỏ điện thoại ra, nhiệt tình kêu gọi Dung Tự đang không hó hé tiếng nào: “Dung lão sư, lẩu sôi rồi, thả đồ ăn nè.”
Dung Tự cười lạnh, hắn gắp thịt bò cuộn, sau khi nhúng chín bên nước cà chua thì bỏ luôn vào bát của Lộ Thức Thanh.
Ăn gì mà ăn, tức no cành hông luôn rồi nè.
—Phong sát: Ở đây là cấm tham gia tất cả các hoạt động, không được xuất hiện với tư cách người của công chúng, cấm sóng