Ông thấy tôi có nóng nảy không tôi tốt tính lắm nha!
Trải qua phần thi hỏi đáp ăn ý, Lộ Thức Thanh xem như thảm bại. Câu hỏi cuối cùng nhờ có Dung Tự cắn chặt không nhả, “Thịt xào ớt cay = Lẩu” mới miễn cưỡng được tính 1 điểm.
Sau khi ghi hình xong, tai cậu đỏ chót, sắp không còn mặt mũi đâu mà gặp Dung Tự nữa.
Fan giả!
Dường như phản ứng của Dung Tự không nghiêm trọng tới vậy, hắn ngồi một bên, có hơi thất thần.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi mấy câu Đậu Trạc nói trước lúc ghi hình hay không, rốt cuộc Dung Tự cũng hơi hơi nhận ra hình như mình đối đãi với Lộ Thức Thanh…
Quá mức khác biệt.
Ngày thường để ý từng lời ăn tiếng nói, vui buồn, chút biểu cảm cũng thấy rõ rành rạnh. Dù cho Lộ Thức Thanh chỉ có tí không vui hắn đều nhạy bén phát giác ra ngay, muốn bày đủ trò trêu đùa cho vui vẻ theo bản năng.
Lúc Lộ Thức Thanh mỉm cười, hắn sẽ cảm thấy mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.
Lúc Lộ Thức Thanh tủi thân khóc lớn, con tim hắn như bị người ta vò thành nắm, khó chịu vô cùng.
Dung Tự lặng lẽ hít ngược hơi lạnh.
Hắn có chút quan tâm đến Lộ Thức Thanh đầu tiên là vì dáng vẻ giật thót của cậu và thiên phú diễn xuất hơn người, về sau sao lại thành thế này rồi?
Cứ như hồ đồ bước chân vào ao bùn chẳng cách nào thoát ra được, vô tri vô giác dần lún sâu vào đó.
Lúc này Dung Tự chậm nửa nhịp mới nghe thấy tiếng anh Thẩm gọi mình.
“Dung lão sư… Dung Tự!”
Dung Tự như vừa tỉnh khỏi cơn mê, hắn ngước lên nhìn sân khấu: “Hửm?”
Trời sinh Dung Tự không ngại ngùng, mấy năm qua hắn đã ghi hình vô số tiết mục, xưa nay đều nắm chắc trong tay, chưa xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nhưng lần này không biết sao hắn lại đường hoàng mất tập trung trong lúc đang ghi hình.
Cánh gà trên sân khấu đã kéo xuống, các diễn viên khác đều đang dặm lại lớp trang điểm ở phía sau.
Anh Thẩm hồ nghi nhìn hắn: “Dung lão sư mệt rồi sao? Vừa khéo giờ đang nghỉ giữa chừng 10 phút.”
Dung Tự “à” lên, hắn nhận lấy ly nước uống một ngụm.
Đậu Trạc chạy không ngừng nghỉ tới nơi góp vui, hình tượng quý công tử ôn nhuận đã sạc lở tới tận Thái Bình Dương luôn rồi. Y cười mãi không thôi: “Chà, ông hiểu Thức Thanh ghê nơi, 10 câu đó tôi chả biết lấy nửa câu…”
Suy nghĩ của Dung Tự còn đang rối, hắn xoa huyệt thái dương, ngắt lời y: “Ông đừng làm tôi ngộp thêm nữa.”
Đậu Trạc càng ngạc nhiên hơn.
Dung Tự là người có cảm xúc cực kỳ ổn định, dù năm đó lúc còn chưa có tiếng từng bị đạo diễn hoặc mấy diễn viên khác nâng cao đạp thấp bắt nạt hắn cũng chưa đỏ mặt lấy một lần.
Đậu Trạc quen biết hắn lâu như vậy, y luôn cảm thấy Dung Tự hầu như không có gì khác biệt khi đối với người ngoài và lúc ở riêng.
Gặp người thì mang theo nụ cười ba phần, chưa bao giờ chủ động gây thù với kẻ khác cũng sẽ không để mình phải chịu thiệt.
Có thể nói dao động cảm xúc của Dung Tự là 0, cho dù thức dậy gắt ngủ cũng chỉ xụ mặt, rất ít khi nóng giận giận chó đánh mèo.
Đây là lần đầu tiên Đậu Trạc trông thấy hắn viết hết thảy cảm xúc lên gương mặt của mình.
Đậu Trạc vỗ vai hắn, y than: “Ông đó, xem như hoàn toàn cắm đầu vào rồi.”
Đầu óc Dung Tự giờ đây loạn cào cào, hắn sầm mặt không muốn nói năng gì.
Không thể đâu nhỉ.
Hắn ở giới giải trí bao năm, đã quen đi tới đâu cũng chu đáo với người ta. Tuy hắn có hơi thích Lộ Thức Thanh nhưng cũng đâu tới mức lún sâu như vậy chứ?
Lộ Thức Thanh đang dặm lại lớp phấn ở cách đó không xa, khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn Dung Tự, không dưng lòng thấy chột dạ.
Thoạt trông Dung Tự…
Hình như không vui lắm?
Cũng đúng.
Hiện giờ cả giới giải trí đều biết Lộ Thức Thanh là fan tử trung của Dung Tự, còn là kiểu đánh bảng bằng tài khoản chính, thế mà đi show thì lộ nguyên hình, thần tượng thích cái gì cũng không biết không biết không biết.
Fan giả 100%.
Lộ Thức Thanh xấu hổ vô cùng cực.
Lúc này anh Thẩm tới: “Tiểu Lộ nè, lát nữa sẽ quay phần riêng cuối cùng, violin chuẩn bị xong rồi đấy.”
Lộ Thức Thanh gật đầu, cậu lưỡng lự một chút rồi chợt nói: “Anh Thẩm, tôi có thể… đổi khúc khác được không?”
Thường thì các mục sẽ chiếu theo lúc diễn tập, cũng có khi sẽ có minh tinh yêu cầu thay đổi đột xuất. Anh Thẩm đã gặp nhiều trường hợp như vậy nên cũng không thấy lạ, anh ta chỉ hỏi: “Đổi sát giờ thì được đó, nhưng mà cậu chưa diễn tập, có được không?”
“Được ạ, chỉ cần có dương cầm đệm là được.”
“Vậy được, cậu định đổi sang bài nào để anh đi báo với bên đội nhạc một chút.”
Hôm qua lúc ở nhà, Lộ Thức Thanh đã lấy violin ra thử rất lâu, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác.
Đây hẳn là phần ghi hình đài Dâu Tây thiết kế riêng cho Lộ Thức Thanh theo ý của Truyền thông Tinh Trần, chuyên dùng để hút fans. Lộ Thức Thanh không hiểu mấy chuyện quanh co lòng vòng này lắm, cậu ra phía sau đổi sang âu phục màu trắng rồi lấy violin từ từ đi lên chính giữa sân khấu.
Dung Tự ngồi trên ghế phía mặt bên sân khấu còn đang ngẩn người.
… Không có khả năng chìm đắm vào đó đâu nhỉ?
Tuy Lộ Thức Thanh ưa nhìn nhưng quen biết nhau đã hai năm, hắn đã quen với ngũ quan của cậu rồi, có phân được xấu đẹp nữa đâu.
Hắn cũng đâu thể hiện rõ là quá thích đâu.
Ting ting ting, tang tang tang.
Hoạt động tâm lý này còn chưa xong thì tiếng dương cầm đã chậm rãi ngân lên.
Cả sân khấu chìm trong bóng tối, Dung Tự giật mình hoàn hồn lại, thong dong nhìn sang.
Khoảnh khắc ánh mắt hắn dừng ở nơi đấy, đèn sân khấu trên cao bất thình lình chiếu xuống, hắt lên dáng người đứng ở chính giữa sân khấu.
Cậu thanh niên mặc âu phục màu trắng đứng trong ánh sáng, dáng dấp cao ngất mảnh dẻ. Mấy giây trước lúc diễn tấu, cậu yên tĩnh đứng đợi ở đấy, tay cầm cây vĩ kéo. Lông mi rũ xuống đổ bóng mờ ảo trên khuôn mặt cậu, đẹp đẽ vô ngần, trông chẳng giống người thật.
Hình ảnh nổi bật giữa bóng tối xung quanh như được thêm vào bộ lọc cao cấp.
Cùng với động tác của Lộ Thức Thanh, tiếng đàn violin du dương ngân vang.
Dung Tự ngẩn ra đó, ánh mắt cứ mãi nhìn vào cậu thanh niên đứng giữa sân khấu ấy.
… Thậm chí lúc đến điệp khúc hắn mới muộn màng nhận ra bài Lộ Thức Thanh đang biểu diễn là “Đi cửa đông”.
Lộ Thức Thanh học violin từ bé, tuy cậu bỏ phế đã nhiều năm nhưng kỹ thuật thì vẫn nhớ rõ ràng.
“Đi cửa đông” vốn là khúc ca bi thương, dây đàn nảy lên ngón tay của Lộ Thức Thanh, làn điệu chảy xuôi vang lên mang đến cảm giác vui vẻ chẳng hề lạc lõng với bài hát gốc.
Dung Tự chưa bao giờ để mình phải thất thố, vậy mà lần này hắn lại ngơ ngác như mất hồn rất lâu.
Mãi đến khi Lộ Thức Thanh kết thúc, cậu đứng dưới ánh đèn, gật đầu thật ưu nhã thì Dung Tự mới như vừa tỉnh khỏi cơn mơ. Hắn mất tự nhiên nghiêng đầu đi như bị ánh sáng kia làm chói mắt vậy, chậm nửa nhịp mới vỗ tay.
Mới nãy hắn nghĩ cái gì đấy?
À đúng rồi.
… Hắn chìm sâu rồi sao?
***
Lộ Thức Thanh hoàn toàn không biết trong 3 phút ngắn ngủi đó Dung Tự đã trải qua những gì. Sau khi chào hạ màn một cách hoàn mỹ thì cậu thở phào một hơi thật sảng khoái.
Không lạc âm, không xấu mặt, không cần Dung Tự nhảy lên bật bông giúp cậu cứu vãn tôn nghiêm.
Tốt quá rồi.
Cuối cùng cũng đã ghi hình tiết mục xong.
Sau khi thay quần áo, Lộ Thức Thanh vội nhảy đi tìm Dung Tự, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy hắn đâu, chỉ có thể gửi tin nhắn sang.
[Cyan: Dung lão sư, anh đang ở đâu đó? (〃\'▽\'〃)]
Dung Tự đang đứng ngoài ban công phòng nghỉ tầng ít người lui tới để hút thuốc.
… Cơ mà người này là thánh dưỡng sinh, làm gì mà hút thuốc thật, hắn chỉ ngậm que chocolate ưu sầu nhìn cảnh đêm bên ngoài tòa cao ốc.
Lúc Đậu Trạc tới tìm, trông thấy dáng vẻ này của hắn thì lại suýt trợn trắng: Nhưng mà quả thật hôm nay Dung Tự thảm lắm rồi, y chỉ có thể miễn cưỡng nhịn lại ham muốn cà khịa phun trào mà ho khan.
“Làm gì đó? Nhanh tẩy trang về nhà nè.”
Dung Tự nhả ra hơi thở mang mùi chocolate, âm u đáp: “Tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ đây.”
Chủ yếu là hắn không cần tẩy trang, chờ Lộ Thức Thanh thay đồ xong là có thể lái xe đi.
Đậu Trạc chậc một tiếng, y đi tới rút một que chocolate ra nhai, lười nhác nói: “Sắp xếp suy nghĩ cái vẹo gì? Là ngộ ra mình thích người ta thích hết thuốc chữa rồi chứ gì?”
Y còn tưởng Dung Tự sẽ giống trước kia, con vịt chết cái miệng vẫn còn cứng, ai ngờ hắn lại gật đầu: “Đúng vậy.”
Đậu Trạc: “Khụ khụ!”
Suýt nữa Đậu Trạc đã bị sặc nước miếng, y không dám tin mà nhìn hắn: “Rốt cuộc ông cũng thủng rồi à?”
Nhưng mà nghĩ thì cũng đúng, ban nãy lúc Lộ Thức Thanh chơi violin trên sân khấu, trai thẳng tưng như đứa nhỏ Mục Bạch Ái còn dựng đứng mắt thì nói chi tới gay cứng như Dung Tự.
Dung Tự không hó hé.
Đậu Trạc hỏi toạc móng heo: “Vậy ông có dự định gì?”
Dung Tự nhai hai thanh chocolate nghe rốp rốp, nhai xong hắn đứng dậy phủi tay: “Cầu hôn?”
Đậu Trạc: “...”
Tiến độ phát triển thế này thì nhanh quá đấy nhở?!
“Đùa đó.” Dung Tự vươn vai, “Chuyện tình cảm cứ từ từ tính, dù sao em ấy cũng thích tôi…”
Đậu Trạc cất tiếng ho: “Khoan đã.”
“Gì?”
Đậu Trạc thấy bây giờ Dung Tự đã không còn tự luyến nữa thì hỏi ra linh hồn của vấn đề mà mình vẫn luôn thắc mắc: “Sao ông vẫn luôn chắc kèo Thức Thanh thích ông thế?”
“Ông nói gì đấy?” Dung Tự không vui, “Không phải tôi đã nói lý do cho ông nghe rồi sao, mà bảo Thức Thanh thích tôi còn cần lý do nữa à?”
Lời giải thích tốt nhất, đó chính là tình cảm dành cho thần tượng đã biến chất.
Đậu Trạc tung đòn trí mạng: “Vậy hả? Vậy sao hôm nay cậu ấy không đáp đúng câu nào hết vậy?”
Dung Tự: “...’
Dung Tự lặng lẽ ôm ngực mình.
Hắn đã muốn né tránh vấn đề này, không ngờ Đậu Trạc không báo trước đã chỉ ra vấn đề một cách sắc bén, không chừa cho hắn chút thời gian để ổn định lại.
“Cũng…. Cũng có thể là vì tôi chưa từng nhắc đến với em ấy.” Dung Tự nhanh chóng tìm ra lời giải, “Tối đối đãi với ai cũng giống nhau hết, tình yêu lớn lao. Mấy sở thích nhắc đến trong lúc trả lời phỏng vấn cũng toàn là do tôi bịa cả, chắc chắn em ấy không biết đâu. Như tôi với ông quen nhau bao nhiêu năm rồi mà cũng phải mấy tháng trước ông mới biết tôi sợ độ cao đó thôi.”
Đậu Trạc ngẫm nghĩ.
Đúng là như vậy.
Thoạt trông Dung Tự có thể trò chuyện với tất cả mọi người nhưng thật ra hắn lại rất ít khi trải lòng với ai.
Nhưng mà Lộ Thức Thanh không trả lời đúng lấy một câu thì…
Lúc này, Lộ Thức Thanh gửi tin đến.
Dung Tự mở ra nhìn rồi nói ngay cho Đậu Trạc hay: “Em ấy có gửi mấy cái icon bằng kí tự dễ thương cho ông không?”
Đậu Trạc ngó vào: “Không gửi đâu.”
Rốt cuộc Dung Tự đã có thể thở phào một hơi dài: “Thế không phải được rồi sao?”
Hắn cúi đầu trả lời tin nhắn của Lộ Thức Thanh.
[T: Đang đứng ngoài ban công nói chuyện với Đậu Trạc đây. Em thay đồ tẩy trang xong chưa? Tụi tôi sắp ra rồi.]
Dung Tự tiêu sái trả lời tin nhắn thì cất “điếu thuốc”, định rời đi.
Đậu Trạc trầm tư rồi nói: “Nhưng mà tôi vẫn cứ có cảm giác không đúng.”
Dung Tự vòng ngược lại, mắt sắp trừng y tới nơi.
“Ông có thôi đi không hả?”
Đậu Trạc sờ cằm: “Hay ông để ý thêm nữa xem sao. Lỡ đâu Thức Thanh thích ông kiểu yêu thích idol thì sao? Ông nhún nhảy như con công xòe đuôi thế, tới chừng đó là ông tự đa tình thì mất mặt lắm.”
Dung Tự không dễ gì mới tìm lại được sự tự tin thì suýt nữa lại bị Đậu Trạc đánh cho tan nát.
Lần này hắn giữ vững lập trường, lạnh lùng nói: “Chắc chắn em ấy thích tôi, ông đừng làm dao động lòng quân nữa có được không?!”
Đậu Trạc cười tươi: “Thế thôi đã nóng rồi? Coi ra ông yêu sâu đậm lắm rồi.”
“Ai nóng chứ?” Dung Tự liếc y, “Tôi nổi tiếng là người tốt tính, ông thấy tôi có nóng nảy khi nào chưa?”
Cũng đã muộn rồi, lái xe từ đài Dâu Tây về vịnh Tinh Thần cũng mất hơn cả giờ đồng hồ. Dung Tự không nghe Đậu Trạc nói lời yêu ngôn hoặc chúng nữa. Hắn vừa định kéo cửa ban công đi ra thì chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc vang lên trong phòng nghỉ bên cạnh.
Phòng nghỉ của đài Dâu Tây ở cùng một tầng, hình như là minh tinh khác đang ghi hình tiết mục.
— Đang thì thầm bàn luận về Lộ Thức Thanh.
“.... Phòng ghi hình kế bên chỗ chúng ta đông vui nha. Nghe đâu là Lộ Thức Thanh được Truyền thông Tinh Trần push có phần ghi hình cá nhân đó. Tới Dung Tự còn chẳng có được đãi ngộ này đâu.”
“Anh Hứa, chúng ta vẫn là không nên đàm luận về người khác đâu. Quản lý của anh nhắc anh nhiều lần rồi, nhắc anh để ý cái này đó.”
“Anh đây chỉ nói thế thôi, không lẽ bọn họ báo cảnh sát bắt anh được chắc. Lộ Thức Thanh đó mới vào giới có hơn năm đã quay hai IP đại bạo là “Cửu Trùng truyện” với “Trường An Ý”, chắc chắn phía trên có người che chở. Nếu để anh nói à, tám phần mười là nằm xuống để đứng lên.”
“Anh… đừng ăn nói khó nghe như vậy.”
“Nó dám làm ra chuyện đó lại không cho anh nói à? Nước ở giới giải trí sâu như vậy, nó chỉ có… cái mặt, tám phần mười cao tầng của Tinh Trần đều đã ngủ với nó một lượt…”
“Đừng… anh…”
Đậu Trạc nghe mà cau mày.
Trong cái giới giải trí này, muốn hot mạnh thì phải dựa vào số mệnh và tiền. Kẻ ghen tỵ người ngưỡng mộ đâu đâu cũng có cả, chỉ cần ngồi riêng với nhau đều sẽ thầm nhắc đến. Song loại người khua môi múa mép ngay chỗ tổ tiết mục của người ta ghi hình thế này thì đúng là mới gặp phải lần đầu.
Người đó ăn nói cực kỳ khó nghe, Đậu Trạc đang định đi qua đó thì liếc thấy bàn tay nắm tay nắm cửa của Dung Tự đã siết chặt, cánh tay run run như đang cố gắng kiềm chế gì đấy.
Đậu Trạc giật mình: “Dung Tự?”
Dung Tự dằn lại hơi thở run rẩy của mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên. Hắn kéo mạnh cửa thủy tinh của ban công ra, sầm mặt đi tới cửa phòng nghỉ khép hờ bên cạnh.
Hành lang đầy người qua kẻ lại.
Đậu Trạc chưa từng thấy Dung Tự như lúc này bao giờ, y nhảy dựng, cuống cuồng muốn cảm lại: “Dung…”
Rầm!
Dung Tự giơ chân đá văng cửa phòng nghỉ, cơn giận dữ đè nén nơi lồng ngực ầm một tiếng thiêu đốt khắp tứ chi, suýt nữa vùi lấp lý trí của hắn.
Tiếng động lớn tới vậy dọa hết mấy người ở ngoài hành lang mà mấy người trong phòng nghỉ cũng suýt nhảy dựng, hai người trong đấy ngạc nhiên ngoái đầu nhìn ra.
Cánh cửa đâm vào bức tường dội mạnh trở ra, khép hờ lại, ngăn trở cảnh tượng trong phòng.
Dung Tự lạnh lùng, khuôn mặt gặp người luôn mang theo ba phần cười giờ đây nặng nề như sắp nhỏ nước. Hắn lạnh lùng nhìn kẻ vừa nãy nói năng thiếu lịch sự không rời mắt.
Nghệ sĩ ngôi sao trong giới giải trí có không ít, Dung Tự có tài hơn nữa cũng không thể nhớ mặt từng người. Song khi ánh mắt lạnh lùng liếc tới thì hắn nhận ra ngay gã này là “người quen”.
Hơn một năm trước, trong bữa tiệc tối của lễ trao giải điện ảnh Hoa ngữ, lần đầu tiên Dung Tự và Lộ Thức Thanh chạm mặt nhau chính là nhờ gã này diss Dung Tự cầm giải nước nôi bị Lộ Thức Thanh mắng một trận.
Hình như tên là… Hứa Tri Minh.
Cũng không biết tên Hứa Tri Minh này nghĩ gì trong đầu nữa, lăn lê bò trườn bao năm ở giới giải trí cũng không có thành tựu gì nhưng cứ nghĩ ảnh đế cũng chỉ có thế thôi, đỉnh lưu thì toàn ngủ mới nổi danh, hợm hĩnh lại kiêu căng.
Nhưng gã cũng chỉ dám nói xấu sau lưng người khác, gặp người cứng rắn hơn mình thì rén ngay tức thì.
Hứa Tri Minh lúng túng: “Dung lão sư.”
Dung Tự nhìn gã với ánh mắt lạnh lùng, hắn sải đôi chân dài đi mấy bước, hờ hững đứng trước mặt Hứa Tri Minh.
Năm nó hắn tốt tính, không tính toán với Hứa Tri Minh, không ngờ gã chết cũng không biết hối cải, còn dám nói tới trên đầu Lộ Thức Thanh.
Hứa Tri Minh thấp hơn Dung Tự nửa cái đầu lại thêm khí thế áp bức lạnh căm của hắn, gã sợ tới nỗi vô thức lùi ra phía sau, cố gắng nở nụ cười lấy lòng: “Dung lão sư đừng tức giận, tụi em… chỉ nói đùa thôi.”
Lúc Dung Tự không nói chuyện, gương mặt sắc bén lạnh lùng hơn thấy rõ. Hắn hững hờ nói: “Vậy mày thấy vui không?”
Hứa Tri Minh không hiểu sao Dung Tự lại tức giận đến vậy, gã cười gượng, vẫn còn muốn giãy giụa: “Dung lão sư…”
Dung Tự lười nhác vỗ gói chocolate mình cầm trong tay vào một bên mặt của Hứa Tri Minh, lơ đễnh nói: “Cho mày ba ngày, hoặc là xin lỗi công khai, hoặc là…”
Hứa Tri Minh cứng đờ.
Người quản lý cho gã đi hình tượng thanh đạm như cúc, không tranh không giành, nếu thật sự xin lỗi công khai thì tiền đồ của gã sẽ bị hủy hết.
Dung Tự nhìn vào ánh mắt sợ hãi của gã, khóe môi mấp máy.
“Hoặc là sẽ giống như lời Lộ Thức Thanh nói năm ngoái.”
Hứa Tri Minh bàng hoàng, gã còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong câu nói này thì thấy Dung Tự đột nhiên cười nhạt: “Nếu mày đã không học được cách câm mồm thì tao sẽ giúp mày câm mồm.”
Bên đầy ầm ĩ lớn như vậy, đã có nhân viên công tác chạy tới xem thử, cả đống người chen chúc trên hành lang hóng chuyện.
Đậu Trạc sốt ruột muốn chết, y nhỏ giọng nhắc nhở: “Dung Tự…”
Dung Tự không nhúc nhích, hắn đứng trong tư thế trên cao nhìn xuống.
“Mày chọn cái nào?”
Hai chân Hứa Tri Minh đã mềm nhũn, mặt mày gã nhợt nhạt như tờ giấy. Gã biết mình lần này đã thật sự đá phải tấm ván sắt, chốc sau gã nới run rẩy đáp: “Em, em xin lỗi.”
Dung Tự lại mỉm cười, giọng nói trầm thấp, đuôi mắt hơi rủ xuống như nhìn thấy rác rưởi vậy. Hắn cất giọng ôn hòa, thậm chí còn hững hờ khen một câu.
“Người thông minh.”
Nói xong, hắn lười nhác tuỳ tiện ném gói đồ ăn vặt trong tay vào sọt rác, cất bước rời đi.
Trình Nhất Chiêu đứng cạnh suýt nữa đã sợ ngu người phản ứng cực nhanh, cậu ta luống cuống mở cửa cho Dung Tự.
Lửa giận của Dung Tự đã đốt cháy cả căn phòng, thế mà lúc đi ngang qua hắn vẫn lễ độ nói tiếng cám ơn với cậu ta.
Bên ngoài có nhiều người đang vây xem, sau khi Dung Tự đi ra thì làm như không có gì mà híp mắt cười nói: “Sao mọi người tập trung ở đây cả vậy? Có gì vui thế, dẫn tôi đi xem với.”
Dù cho Dung Tự nổi giận cũng không lớn tiếng la hét, người ở ngoài hành lang không nghe thấy hai người bên trong nói gì, chỉ có thể pha trò với hắn rồi nhanh chóng giải tán.
Đậu Trạc thấy vậy thì nơm nớp lo sợ, sợ Dung Tự bị chụp lại.
Hai người đi về phía phòng nghỉ của Lộ Thức Thanh, Đậu Trạc nhìn bên mặt của Dung Tự, y không nhịn được nữa mới hỏi: “Gã xin lỗi thì ông sẽ bỏ qua à?”
Dung Tự định trả lời thì thấy Lộ Thức Thanh đứng trên hành lang cách đó không xa đợi mình.
Sau khi nhìn thấy nhau, mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ, cậu vui vẻ vẫy tay với hắn.
“Dung lão sư.”
Dung Tự khẽ híp mắt, hắn nở nụ cười như gió gió xuân hiền hòa với cậu nhưng kẽ môi khẽ mấp máy phun ra mấy chữ trả lời câu hỏi của Đậu Trạc.
“Không chỉnh chết gã thì tôi không phải họ Dung.”
—Đánh bảng: Vote cho idol ở các bảng số liệu nhằm tìm phúc lợi (cho idol) hoặc nâng cao các chỉ số cá nhân (như chỉ số truyền thông…)