Nhà họ Cố hôm nay rất náo nhiệt, người làm trong nhà tất bật chuẩn bị thêm một số món ăn, trưởng bối hai nhà Hoắc - Cố có mặt đầy đủ, bọn họ đang chờ Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên đi học về.
Ai nấy cũng đang thấp thỏm lo âu vì không biết bữa cơm này có biến thành "Hồng Môn Yến" vì Hoắc Kiêu không.
Con người của Hoắc Kiêu thế nào đâu phải bọn họ không biết, hắn rất ghét hôn ước với Cố Nhược Yên và càng ghét sự đeo bám không buông của cô ấy.
Trời đang về chiều, mặt trời dần khuất dạng để nhường chỗ cho ánh trăng chiếu sáng, ánh tà dương cuối ngày mang theo hơi nóng cuối cùng tan biến, bầu trời màu cam đỏ rực rỡ, lúc này từng đàn chim đang vỗ cánh bay về tổ, phố thị lên đèn làm cho thành phố càng thêm rực rỡ.
Vốn dĩ Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu về nhà từ sớm nhưng không hiểu sao trên đường đi lại kẹt xe, làm cho bọn họ đến giờ này vẫn còn ở ngoài đường, không về nhà được.
Hoắc Kiêu ở trên xe ngồi ở ghế sau cứ ôm ấp Cố Nhược Yên, không biết cả hai nói chuyện gì với nhau nhưng thỉnh thoảng quản gia của nhà họ Cố lại thấy Hoắc Kiêu hôn Cố Nhược Yên. Đôi trẻ này khiến quản gia phải ngượng mặt.
Lúc trước thái độ của Hoắc Kiêu đối với Lâm Ngọc Yên không phải như vậy, hôm nay khi biết hắn sẽ đến nhà ăn cơm ông liền đích thân đi đón, bình thường Cố Nhược Yên có tài xế riêng đưa rước, ít khi làm phiền đến quản gia như ông.
Quản gia vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ, lâu lâu ông lại nhìn Hoắc Kiêu qua gương chiếu hậu, ông không rõ hắn đang tốt với Cố Nhược Yên thật lòng hay là đang diễn kịch. Ông rất sợ cô chủ nhà mình vì Hoắc Kiêu đau lòng đến chết đi sống lại.
Chiếc xe cuối cùng cũng về đến trước cửa nhà họ Cố. Hai hàng người hầu đã đứng chờ sẵn, Hoắc Kiêu xuống xe trước sau đó đưa tay đỡ Cố Nhược Yên rồi lại nắm chặt tay cô đi vào nhà, người hầu nhìn thấy cảnh này khó tránh kinh ngạc, cậu Hoắc đổi tính rồi nên mới tốt với cô chủ của họ sao?
Trưởng bối hai nhà Hoắc - Cố ngồi ở đại sảnh, khi Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên vừa bước vào, bọn họ giật mình khi trông thấy hắn nắm chặt tay Cố Nhược Yên, anh trai của Cố Nhược Yên - Cố Thiên Kỳ vì chuyện này thất thố đánh rơi điện thoại xuống đất.
Âm thanh đó khiến Hoắc Kiêu nhíu mày, không phải hắn chỉ đến ăn cơm thôi sao? Sao lại bày trận lớn như vậy tiếp đón hắn chứ? Mọi người đang nghĩ hắn chuẩn bị "Hồng Môn Yến" cho nhà họ Cố à?
"Ông nội, bố, mẹ, ông nội Hoắc, bác Hoắc con đi học về rồi."
Cố Nhược Yên lễ phép chào hỏi trước.
Mặc dù không hiểu tại sao trưởng bối hai bên có mặt đầy đủ nhưng lễ nghĩa căn bản là không thể không có.
"Ông nội Cố, bác Cố, ông nội, bố, mẹ con đi học về rồi."
Hoắc Kiêu cũng giống Cố Nhược Yên lên tiếng chào tất cả trưởng bối.
"Ừm, cả hai đứa mau vào rửa mặt rồi ra đây cùng nhau ăn cơm."
Cố lão gia tử - Cố Thu Sinh mở miệng.
Thái độ của Hoắc Kiêu đối với nhà họ Cố thay đổi rồi, hắn không hề tỏ ra khó chịu như lúc trước nữa.
"Vâng!"
Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu ngoan ngoãn làm theo. Cả hai vừa đi khỏi, phóng khách lập tức nhốn nháo như ông vỡ tổ.
"Ông bạn già, vừa rồi tôi có hoa mắt không? Đó là Hoắc Kiêu nhà ông thật đấy à? Chắc chắn không phải giả mạo chứ?" .
||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||
Cố Thu Sinh vuốt râu kinh ngạc hỏi.
"Đó là cháu trai của tôi thật đấy! Không phải người giả mạo đâu." Hoắc lão gia tử - Hoắc Dung nói tiếp: "Chắc nó trúng tà rồi, ăn xong bữa cơm này tôi phải đưa nó đi tìm người giải bùa ngãi."
"Mặc dù nhìn thấy Hoắc Kiêu tốt với Yên Yên khiến con rất thích nhưng chắc đúng như bác Hoắc nói, Hoắc Kiêu trúng tà rồi, bằng không tại sao lại đột nhiên thân mật với Yên Yên như vậy?"
Lâm Ngọc Anh thở dài.
"Biết đâu A Kiêu nghĩ thông rồi thì sao? Mọi người đừng nghĩ theo hướng tiêu cực nữa, con tin con trai của mình đã thay đổi."
Mẹ của Hoắc Kiêu - Trần Di Ái nói.
"Tôi không muốn tạt nước lạnh cho bà nhưng mấy hôm trước thằng nghịch tử đó không phải đã nói muốn hủy hôn để đến với cô gái khác sao? Làm sao mới mấy ngày ngắn ngủi nó lại thay đổi được?"
Hoắc Nghị phản bác.
"Chuyện này có lẽ nên hỏi Hoắc Kiêu, chúng ta đừng ở đây suy đoán bậy bạ nữa."
Cố Thành Minh can ngăn.
Cuộc nghị luận càng nói càng sôi nổi đến độ Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên đã quay lại nhưng không ai hay biết.
Hoắc Kiêu: "..."
Trong mắt mọi người, hắn không đáng tin đến vậy à? Cái gì mà trúng tà chứ? Hắn được trời cho cơ hội sống lại được không?
Ông nội và bố hắn có còn là người nhà của hắn không vậy?
"Khụ!"
Cố Nhược Yên ho nhẹ, bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lắng, những tiếng xì xầm nghị luận chấm dứt, tất cả mọi người cố làm ra vẻ không có gì, Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên cũng hùa theo bọn họ.
Vạch mặt người lớn hình như không phải là chuyện tiểu bối nên làm đâu nhỉ?
"Hai đứa rửa mặt xong rồi thì ăn cơm thôi."
Lâm Ngọc Anh là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, cười nói.
"Vâng!"
Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên lại đồng thanh trả lời.
Tất cả mọi người cùng ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm, Hoắc Kiêu vô cùng tự nhiên kéo ghế cho Cố Nhược Yên sau đó bản thân cũng ngồi ngay bên cạnh.
Nếu là bình thường hắn chắc chắn đã ngồi cạnh Cố Thiên Kỳ hoặc cách xa Cố Nhược Yên mấy cái ghế.
"Trước khi ăn cơm, con có chuyện muốn nói."
Hoắc Kiêu đột nhiên lên tiếng khiến người lớn hai nhà bỗng cảm thấy bất an.
Không đợi bất kỳ ai trong hai nhà có cơ hội lên tiếng, Hoắc Kiêu nói tiếp: "Vốn dĩ con chỉ muốn đến nhà họ Cố ăn cơm để tỏ rõ thành ý, nhưng bây giờ có đông đủ mọi người ở đây, con xin phép được nói về chuyện hôn ước..."
Hoắc Kiêu dừng lại một chút, hắn quan sát sắc mặt của tất cả mọi người đang không tốt lắm khi nghe đến hai chữ "hôn ước", trong lòng Hoắc Kiêu bỗng thấy buồn cười, tất cả người lớn đang cho rằng hắn muốn nói thẳng sẽ từ hôn với Cố Nhược Yên sao?
Nếu là lúc trước thì có thể lắm chứ!
"Có chuyện gì đợi ăn xong rồi hãy nói!"
Hoắc Nghị lạnh lùng lên tiếng.
Ông biết ngay thằng nghịch tử nhà ông sẽ nói chuyện hôn ước mà, ông còn không ngăn cản thì sau này còn mặt mũi nào gặp nhà họ Cố?
"Con cũng định vậy nhưng nhìn mọi người căng thẳng, con nghĩ con nên nói rõ bây giờ luôn sẽ tốt hơn." Hoắc Kiêu lại nói khi thấy Hoắc Nghị muốn ngăn cản: "Bố, bố nghe con nói trước đã."
Hoắc Kiêu lại không chờ Hoắc Nghị có đồng ý hay không tiếp tục chuyện hắn định nói: "Con muốn làm lễ đính hôn với Yên Yên!"