"Yên Yên!"
Dưới tán cây to lớn đang xòe ra những nhành cây sum sê, mát rượi, Hoắc Kiêu vẫy tay với Cố Nhược Yên, đây là lần đầu tiên sau khi tan học cô không phải đi tìm hắn, ngược lại hắn còn chủ động tìm cô. Bình thường, mỗi khi hết giờ lên lớp, Cố Nhược Yên đều đến lớp của Hoắc Kiêu để chờ đợi, nếu hôm nào hắn hết tiết sớm, cô sẽ lủi thủi về một mình, sau đó sang nhà hắn để bám lấy.
Cả ngày hôm nay đối với Cố Nhược Yên giống như giấc mộng.
"Anh Kiêu!"
Cố Nhược Yên vui vẻ chạy đến lao vào lòng của Hoắc Kiêu, nếu đây thực sự là một giấc mộng, Cố Nhược Yên tình nguyện mãi mãi sống trong mộng đẹp.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Hoắc Kiêu dịu dàng vuốt tóc của Cố Nhược Yên, rất nhiều người đang chụp ảnh hai người bọn họ, hôm nay hình ảnh của bọn họ đã lan truyền rất nhiều trên diễn đàn, nhưng Hoắc Kiêu không để bụng chuyện này, hắn còn cảm thấy bao nhiêu đó là chưa đủ để hắn công khai với cả thế giới Cố Nhược Yên là của hắn
"Được, nhưng mà... trước khi về nhà em muốn... ăn kem có được không?"
Cố Nhược Yên thăm dò hỏi.
Cô nhớ Hoắc Kiêu đã nói sau này sẽ cùng cô đi ăn, đi học, về nhà, cùng đi hẹn hò... nhất định mấy lời này không phải chỉ nói cho vui đâu. . Đam Mỹ Hài
Lúc trước, Cố Nhược Yên luôn ao ước được hẹn hò với Hoắc Kiêu sau giờ học, rất nhiều lần cô mời hắn cùng đi ăn kem hay uống nước đều bị hắn từ chối.
"Không được!"
Cố Nhược Yên hơi thất vọng, quả nhiên Hoắc Kiêu và Lệ Nhã Ly cãi nhau nên mới tốt với cô, có lẽ hắn bắt đầu không kiên nhẫn với cô nữa.
"Có muốn ăn kem cũng phải đợi ngày mai, anh đã nói với bố mẹ em tan học sẽ đưa em về rồi cùng ăn cơm, bây giờ có lẽ bố mẹ em đang đợi chúng ta đó!"
Hoắc Kiêu chậm rãi giải thích.
Sắc mặt đang trầm xuống của Cố Nhược Yên bỗng sáng lên, nếu cô không nghe lầm thì Hoắc Kiêu vừa nói sẽ cùng cô về nhà, cùng ăn cơm với cô và bố mẹ cô. Không biết đã bao lâu Hoắc Kiêu không đến nhà họ Cố rồi.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Cố là bạn bè lâu năm trên thương trường, mấy đời thân thiết với nhau và không ít lần kết chặt thâm tình bằng chuyện kết hôn, đến đời của Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, từ trước đến nay đối với chuyện này Hoắc Kiêu vẫn luôn kháng cự khiến cho quan hệ hai nhà có phần lạnh nhạt.
Cố Nhược Yên đoán khi bố mẹ cô nghe Hoắc Kiêu sẽ cũng cô về nhà ăn cơm chắc đang bất ngờ lắm. Cô còn không tin được nói gì là hai người họ.
"Sao vậy? Không thích anh đến nhà em sao?"
Hoắc Kiêu đùa cợt hỏi khi thấy vẻ mặt kinh ngạc nói không nên lời của Cố Nhược Yên.
Tại sao lúc trước hắn lại không để ý thấy Cố Nhược Yên đáng yêu như vậy?
"Không có, em rất thích anh Kiêu đến nhà em ăn cơm!"
Cố Nhược Yên khôi phục trạng thái ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu nói.
"Vậy thì đi thôi, đừng để bác Cố phải đợi chúng ta!"
Một lần nữa Hoắc Kiêu lại dùng thái độ dịu dàng chưa từng có đối xử với Cố Nhược Yên, dù là lúc trước có tốt với Lệ Nhã Ly thế nào, hắn cũng chưa từng bày tỏ thái độ mềm mỏng như thế này, nếu đây là diễn thì trình độ của hắn có thể ẵm được giải ảnh đế quốc tế.
Cố Nhược Yên không muốn suy nghĩ nhiều, cô vui vẻ nắm tay Hoắc Kiêu rời khỏi trường học, hình ảnh hai người thân mật được quay chụp rất rõ ràng, chưa đến hai phút sau khi cả hai lên xe rời khỏi, diễn đàn trường học bùng nổ hình ảnh ngọt ngào này.
Lệ Nhã Ly cũng tận mắt chứng kiến.
(...)
Nhà họ Cố nằm ở trung tâm thành phố, cách trường học không xa lắm. Đây là một ngôi nhà kiểu cổ, từ cổng cho đến đại sảnh, phòng ốc và cách bày trí trong nhà đều mang hơi hướng cổ đại, người hầu trong nhà cũng mặc những bộ trang phục truyền thống cách tân, cái này là quy định mấy đời truyền lại.
Mẹ của Cố Nhược Yên - Lâm Ngọc Anh thấp thỏm đứng ngồi không yên ở đại sảnh, từ lúc biết Hoắc Kiêu sẽ cùng con gái về nhà ăn cơm, bà đã vội gọi điện cho chồng - Cố Thành Minh để ông sắp xếp về sớm. Lâu nay Hoắc Kiêu không hề xem trọng con gái của họ, bây giờ cùng về ăn cơm, chắc là sẽ không nói chuyện từ hôn đâu nhỉ? Giả như đúng là vậy, bữa cơm này sẽ rất khó ăn.
Lâm Ngọc Anh thuộc kiểu phụ nữ truyền thống, từ khi con gái được đính ước với con trai nhà họ Hoắc, bà đã sớm xem Hoắc Kiêu là con rể và chuẩn bị rất nhiều hồi môn để Cố Nhược Yên gả đi. Tuy nhiên mấy lần đối mặt với thái độ của Hoắc Kiêu, bà vô cùng lo sợ con gái sẽ không có hôn nhân hạnh phúc.
Mặc dù nói bà tôn trọng chuyện đính hôn từ bé nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Cố Nhược Yên, có người mẹ nào vui vẻ khi thấy con gái mình bị bắt nạt chứ? Càng nghĩ, Lâm Ngọc Anh càng thêm lo sợ.
Nhà họ Cố có người làm rất đông nên chẳng mấy chốc bữa tối đã được dọn, Cố Thành Minh cũng vừa về tới, đi cùng còn có bố của Hoắc Kiêu - Hoắc Nghị. Lâm Ngọc Anh đoán chồng bà đã mời Hoắc Nghị đến để trấn áp Hoắc Kiêu.
Trong nhà họ Hoắc, Hoắc Kiêu vẫn rất sợ Hoắc Nghị nhất.
"Chào anh Hoắc!"
Lâm Ngọc Anh cười gượng nói.
"Chào chị dâu, tôi nghe anh Minh nói thằng nghịch tử nhà tôi chủ động muốn đến nhà họ Cố ăn cơm, nên tôi đến xem nó định giở trò gì, chị dâu sẽ không phiền nếu có thêm một người nữa cùng ăn cơm chứ?"
Hoắc Nghị cười đáp.
Đừng nói là vợ chồng Cố Thành Minh, lúc Hoắc Nghị nghe nói trong điện thoại cũng sợ hết hồn, ông còn tưởng bản thân nghe lầm nên hỏi lại ông bạn già này mấy lần, xác định Hoắc Kiêu thật sự chủ động nói sẽ đến nhà họ Cố dùng cơm, ông vội vã từ chối mọi cuộc hẹn đến Cố Thị cùng Cố Thành Minh về nhà xem hư thực.
"Không phiền không phiền, anh Hoắc và chồng tôi cứ ngồi chơi ở phòng khách, Hoắc Kiêu và Yên Nhi về thì chúng ta sẽ cùng ăn cơm."
Lâm Ngọc Anh mời Hoắc Nghị ngồi xuống sofa, sau đó tự tay rót trà mời khách.
Cố Thành Minh cởi áo vest, nới lỏng cà vạt, ông ngồi đối diện với Hoắc Nghị để dễ dàng trò chuyện. Chưa nói được mấy câu thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, là hại vị trưởng bối của hai nhà Hoắc - Cố đến.
Chuyện Hoắc Kiêu chủ động đến đúng là khiến ai nấy nghe xong đều bị sợ hãi một trận.