“Nhược Yên, lâu rồi không gặp, tôi nhớ em quá!”
Lôi Phong mừng rỡ muốn ôm chầm lấy Cố Nhược Yên, tuy nhiên cô đã vội vàng tránh né, trốn sau lưng của Hoắc Kiêu. Kể từ cái hôm hắn mời mẹ con cô ăn tối đến nay, Lôi Phong giống như bốc hơi không xuất hiện nữa, làm Cố Nhược Yên xém chút quên mất sự tồn tại của người này.
Hôm nay gặp lại, hắn vẫn không thay đổi gì, vẫn không biết thế nào là chừng mực.
“Nhược Yên, em làm tôi đau lòng đấy! Mỗi ngày tôi đều nhớ em, nhưng vì công việc bận rộn nên mới không đến thành phố Vân gặp em, có phải vì vậy mà em giận tôi không? Tôi xin lỗi, em đừng ngó lơ tôi mà!”
Lôi Phong lải nhải, tự luyến.
“Dừng, anh Lôi, chúng ta không thân, anh không cần diễn lố như vậy. Tôi có chồng sắp cưới rồi, làm ơn đừng si tâm vọng tưởng với tôi.”
Cố Nhược Yên ló đầu từ sau lưng Hoắc Kiêu khó chịu nói.
Tất cả người trong đoàn phim đều đang chú ý đến cô và Lôi Phong, trước khi đến đây, Hoắc Kiêu đã có nói nơi này là địa bàn của nhà họ Lôi, rất có thể cô sẽ gặp lại Lôi Phong, chỉ là không ngờ chuyện này diễn ra sớm như vậy.
“Nhược Yên, em và cậu ba Hoắc vẫn chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội.”
Lôi Phong dịu giọng.
Ánh mắt hắn khi nhìn Cố Nhược Yên rất thâm tình, biểu hiện này khiến Cố Thiên Kỳ đứng một bên cau mày khó chịu. Hắn từng nghe Lâm Ngọc Anh nói về Lôi Phong, hắn cũng từng điều tra về người này, biết được hắn đang điều hành tập đoàn Lôi Thị, biết hắn rất tài giỏi, nhưng Lôi Phong cũng giống công tử con nhà giàu khác, hắn ăn chơi đàn điếm, thường xuyên qua lại với các nữ minh tinh, điều này so với Hoắc Kiêu, thì chắc chắn là không thể nào bằng tên em sắp trở thành em vợ của hắn được.
“Anh Lôi vẫn nên giữ thể diện cho mình thì hơn, nhà họ Lôi làm chính trị, chắc anh không muốn vì tai tiếng của mình mà ảnh hưởng đến phó thị trưởng và nghị viên Lôi đâu nhỉ? Hơn nữa, sắp tới Hoắc Thị và Lôi Thị có hợp tác, chắc anh cũng sẽ không muốn phá vỡ hợp tác lần này của chúng ta đâu phải không?”
Hoắc Kiêu cười hỏi.
Tuy là cười, nhưng nụ cười đó của hắn vô cùng lạnh lẽo, thậm chí ngay cả lời nói cũng đầy tính uy hiếp với Lôi Phong.
Hoặc Thị và Lôi Thị sắp tới đâu chỉ có hợp tác làm ăn, mà còn có một mối hôn sự liên hôn giữa Hoắc Viên và phó thị trưởng thành phố Hoa Lôi Kiêu. Dù Lôi Phong có cố tỏ ra không hiểu biết cách mấy cũng không dám phá hoại quan hệ giữa hai nhà.
Một phần cũng là vì phải dựa vào thế lực nhà họ Hoắc để củng cố địa vị. Nhà họ Lôi đấu đá rất lớn giữa dòng chính và dòng thứ, bên nào có thể tạo mối quan hệ với các gia tộc lớn càng nhiều, càng được ủng hộ trên đấu trường chính trị.
“Cậu ba Hoắc biết uy hiếp người khác nữa à? Tôi cứ tưởng cậu sẽ giả mù trước sự theo đuổi của tôi chứ?”
Lôi Phong cười mỉa.
“Tôi để anh theo đuổi cô ấy không phải là tôi rộng lượng, chẳng qua là tôi không muốn Yên Yên bị quản lý quá nhiều, ngay đến quyền tự do kết bạn cũng không có. Nhưng mà nếu tôi vẫn tiếp tục phớt lờ thì mất cô ấy lúc nào lại không hay.”
Hoắc Kiêu lạnh nhạt đáp.
Đây là lần đầu tiên hắn công khai đối chọi lại với Lôi Phong, nên Cố Nhược Yên vừa bất ngờ, vừa sung sướng, bây giờ Hoắc Kiêu đã biết chứng minh chủ quyền với cô rồi.
“Vậy sao, nhưng mà tôi sẽ không từ bỏ Nhược Yên dễ dàng vậy đâu. Cậu ba Hoắc nên cẩn thận với tôi đó!”
Lôi Phong tươi cười.
“Anh có vấn đề về nghe hiểu phải không? Cho dù anh Kiêu không nói, tôi cũng không chấp nhận anh đâu. Tôi nói nhiều lần rồi, làm ơn đừng đeo bám tôi nữa!”
Cố Nhược Yên bực dọc.
“Lần nào em cũng làm tôi đau lòng đó Nhược Yên, em không thể lựa lời nhẹ nhàng nói với tôi hả?”
Lôi Phong giả vờ ôm ngực.
“Không thể. Nếu anh còn bám lấy tôi, tôi sẽ không cho anh mặt mũi nữa đâu.”
Cố Nhược Yên nói rồi cùng Hoắc Kiêu đi ra chỗ khác, đoàn phim này có sự đầu tư của Lôi Thị, nhân viên trong đoàn, kể cả đạo diễn đối với Lôi Phong cũng có mấy phần kính nể, nhìn thấy hắn có ý với Cố Nhược Yên, đôi mắt của Lệ Nhã Ly lóe lên dụng ý.
(…)
Nửa đêm, trên mạng xuất hiện tin tức Cố Thiên Kỳ lén lút yêu đương vụng trộm với nữ sinh viên đã có chồng chưa cưới.
Tin này rất nhanh lọt vào top 1 tìm kiếm, toàn mạng sôi nổi thảo luận, có nhiều fan quá khích của Cố Thiên Kỳ tràn qua trang cá nhân của Cố Nhược Yên mắng chửi không ngớt.
Đây là lần thứ hai cô bị phá giấc ngủ vào lúc nửa đêm bởi tiếng gõ cửa, cả ngày mệt mỏi, Cố Nhược Yên chỉ muốn được một giấc ngủ ngon.
“Em ngủ tiếp đi, để anh ra mở cửa, có chuyện anh sẽ giải quyết thay em.”
Hoắc Kiêu ôn tồn hôn lên trán của Cố Nhược Yên một cái. Hắn cầm lấy áo ngủ mặc vào, sau đó đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài là Cố Thiên Kỳ đang nổi giận đến độ hai mắt đỏ ngầu như sắp giết người đến nơi.
“Mẹ kiếp, xảy ra chuyện lớn mà hai người còn ngủ được à? Ông đây vừa hay tin đã vội vàng chạy sang báo cho hai người đó!”
Hắn nghiến răng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoâc Kiêu nhườn đường để Cố Thiên Kỳ đi vào, sau đó hắn nhìn vào phòng ngủ hạ giọng: “Dù có chuyện gì thì anh cũng nhỏ tiếng chút, Yên Yên đang ngủ đó!”
“Cmn, giờ này rồi mà vẫn còn ngủ được à? Có người tung tin lên mạng nói tôi với Yên Yên đang yêu nhau, cậu mau vào đánh thức nó dậy cùng tôi đính chính, bằng không tôi phát điên cho hai người xem. Ông đây đã có người trong lòng, dám xuyên tạc bịa đặt, làm bẩn mối quan hệ anh em của ông, ông đây phải vả mặt bọn săn tin này ngay lặp tức!”