“Cố Thiên Kỳ, tên khốn nhà anh còn có lương tâm không? Anh không biết phá rối buổi tối của người khác là thất đức lắm à?”
Cố Nhược Yên tìm một chỗ vắng vẻ chất vấn Cố Thiên Kỳ về chuyện tối qua. Vốn dĩ cô và Hoắc Kiêu đã có một buổi tối vui vẻ với nhau, nhưng tên anh trai chết tiệt này lại phá đám. Cứ cách năm phút gõ cửa một lần, đến tận hai giờ sáng mới để cô yên ổn đi ngủ.
“Anh làm vậy còn không phải vì lo cho em à? Con gái con đứa ngủ cùng với đàn ông có biết nguy hiểm lắm không?”
Cố Thiên Kỳ quát lại.
Hắn chỉ có một cô em gái, tuy rằng ngày nào hắn cũng gây chuyện với cô, nhưng tình cảm anh em hắn dành cho Cố Nhược Yên vô cùng to lớn, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là người dám bắt nạt em gái thì hắn đều không bỏ qua hay buông tha cho ai cả.
“Em và anh ấy sắp kết hôn, bọn em có làm gì cũng là hợp tình hợp lý hết!”
Cố Nhược Yên cãi lại.
“Em là con gái mà dễ dãi như vậy không thấy mình bị mất giá? Đừng tưởng anh đây không biết em và tên đó đã làm gì. Chẳng qua những lúc đó anh không có cơ hội để ngăn cản thôi. Nếu anh biết sớm, anh không để em bị con cún đó dụ dỗ dễ vậy đâu.”
Cố Thiên Kỳ nghiến răng, trợn mắt.
Mối quan hệ giữa Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêi từ khi có chuyển biến tốt, thì số lần em gái hắn ở lại nhà họ Hoắc qua đêm cũng tăng lên, ban đầu Cố Nhược Yên còn ở cùng Hoắc Viên, nhưng sau đó, chẳng rõ là từ khi nào em gái hắn lại cùng phòng với Hoắc Kiêu nữa.
Chuyện gì cần xảy ra tất nhiên là cũng đã xảy ra.
“Người có não yêu đương như anh mà cũng dám nói ra câu này à? So với em thì anh còn hơn gấp mấy trăm lần đấy!”
Cố Nhược Yên tỏ ra xem thường đáp.
Chuyện tình cảm của anh trai cô chỉ biết lờ mờ, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để cô quật lại hắn.
“Chuyện của anh đã là quá khứ rồi. Anh cũng không nhớ nữa. Nhưng em là hiện tại đó, em giữ gìn mình một chút đi. Ít nhất lúc kết hôn rồi Hoắc Kiêu cũng không xem rẻ em.”
“Em không thích đó thì sao? Em thích ngủ cùng anh Kiêu thì sao nào? Để em xem anh có thể phá rối bọn em đến khi nào nhé!”
Cố Nhược Yên hừ lạnh.
Nói xong, cô mặc kệ Cố Thiên Kỳ còn định nói thêm mấy câu nữa, liền đẩy hắn qua một bên tức giận bỏ đi, nói thêm vài lời nữa e là cô sẽ đánh nhau với anh trai của mình mất.
Nơi hai anh em nhà họ Cố nói chuyện rất hoang vu, đây là bãi đất trống đoàn phim không sử dụng đến. Tuy nhiên, bởi vì sức hút của Cố Thiên Kỳ nên có vài tay săn ảnh đã chờ sẵn ở đây, tất nhiên là hành động của hai anh em nhà họ đã bị chụp lại. Cũng bởi vì khoảng cách quá xa nên không nghe được đối thoại, nhưng vậy thì sao chứ? Bọn họ thêm thắt là được rồi. Tin tức ảnh đế dây dưa với nữ sinh viên chắc chắn sẽ hot lắm cho xem.
(…)
Đoàn phim hết giờ nghỉ trưa, khi Cố Nhược Yên quay lại nhìn thấy Lệ Nhã Ly xuất hiện bên cạnh nữ chính Trương Thể Loan thì chau mày lại. Không biết bằng cách nào mà cô ta lại trở thành trợ lý của cô nữ chính kia, mặc kệ đó là gì thì chắc chắn việc có mặt ở đây cũng liên quan đến cô và Hoắc Kiêu.
Đột nhiên Cố Nhược Yên tò mò muốn biết Lệ Nhã Ly lại giở trò gì để khiến cô phải khốn đốn.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Hoắc Kiêu áp ly nước mát lên má của Cố Nhược Yên, hiện giờ hắn vừa đảm nhiệm vai trò quản lý, cũng kiêm luôn trợ lý của cô. Dĩ nhiên là nếu sau này cô có thể hoạt động ở giới giải trí thì sẽ có trợ ly và quản lý riêng. Hoắc Kiêu còn phải làm việc của mình, cô không nỡ để hắn suốt ngày quay quanh cô được.
“Em đang nhìn đàn chị. Anh xem, chị ta làm trợ lý cho nữ chính kìa.”
Cố Nhược Yên chỉ tay về phía Lệ Nhã Ly thấp giọng.
“Vậy à, mặc kệ cô ta đi.”
Hoắc Kiêu hờ hững đáp.
“Anh không tò mò tại sao đàn chị lại ở đây à? Anh không sợ chị ấy dùng thủ đoạn với anh hay em hả?”
Cố Nhược Yên cười hỏi.
“Thủ đoạn hạ tiện của cô ta thì làm được gì chúng ta chứ? Cho dù cô ta có giở trò gì thì anh vẫn tin em.”
“Lỡ chị ta gài bẫy khiến em hiểu lầm anh thì sao? Anh không sợ em bỏ rơi anh hả?”
“Không sợ, trước đây anh từng nói rồi, nếu có một ngày như vậy, thì đó là quả báo của anh. Anh tuyệt đối không trách hay hận em.”
Hoắc Kiêu cam đoan nói.
Mặc dù khômg phải nghe lời này của hắn, nhưng trái tim của Cố Nhược Yên vẫn rung rinh, cô biết hắn vẫn luôn để chuyện cũ trong lòng, và luôn cảm thấy hắn có lỗi với cô.
“Em chỉ nói đùa thôi. Sẽ không bao giờ có chuyện em bỏ rơi anh đâu. Em cũng sẽ không hiểu lầm anh, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa. Anh tin em, thì em cũng tin anh mà. Thật ra thì em đang chờ xem chị ta có dự tính gì đây. Mấy lần bị vả mặt hình như không làm chị ta trở nên ngoan ngoãn.”
Cố Nhược Yên thở dài chán nản.
“Có vài người không ăn cơm tù sẽ không biết hối hận. Nếu cô ta còn không biết điều, anh sẽ tiễn cô ra đi thẳng vào nhà đá!”