“Không phai mọi chuyện không phải là như vậy! Dương, anh nghe em giải thích…”
Lệ Nhã Ly hoảng loạn sau khi nghe đoạn ghi âm được Cố Nhược Yên phát lại. Điều này nằm ngoài dự liệu của cô ta, Lệ Nhã Ly hoàn toàn không nghĩ đến Cố Nhược Yên còn có chiêu này, chỉ trong một khoảnh khắc đã khiến cô ta chìm xuống đáy biển.
“Chị muốn giải thích gì với đàn anh thì ra ngoài, những lời ngụy biện của chị, cũng chỉ có anh ấy thích nghe thôi.”
Cố Nhược Yên lạnh giọng.
Cô để lại điện thoại lên đầu giường, để đề phòng bất trắc, cô còn chuyển dữ liệu sang máy tính ở nhà.
“Cố Nhược Yên, tại sao cô phải hãm hại tôi như vậy? Cô đã có được Kiêu rồi, sao cô còn không buông tha cho tôi?”
Lệ Nhã Ly xảo biện.
“Người không buông tay là cô chứ không phải tôi, lời nói là từ miệng của cô, không ai bắt ép cô nói mấy lời đó cả. Lệ Nhã Ly, làm người biết điểm dừng, nếu cứ cố chấp làm thiêu thân lao vào lửa, thì người gặp bất hạnh cuối cùng chỉ có cô thôi!”
Cố Nhược Yên từ tốn đáp.
Vốn dĩ Lệ Nhã Ly còn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng mắt thấy Lạc Dương xoay người bỏ đi, cô ta vội vàng, luống cuống chạy theo, Lạc Dương là phao cứu sinh hiện tại của cô ta, dĩ nhiên cô ta sẽ không để hắn hiểu lầm, hay là cảm thấy thất vọng rồi chia tay.
Phòng y tế cũng trở về trạn thái vắng lặng, thư ký hội học sinh và mấy người đi cùng Lệ Nhã Ly ban nãy hỏi thăm Cố Nhược Yên mấy câu, rồi cũng bỏ đi.
Thời gian tham gia thử vai còn hơn mười phút nữa, tuy rằng đang bị thương không tiện di chuyển, nhưng Cố Nhược Yên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cũng như làm Hoắc Kiêu thất vọng.
“Anh Kiêu, anh đỡ em lên phòng họp được không? Em phải đi thử vai rồi!”
Cố Nhược Yên cười hỏi.
“Dĩ nhiên là được, nhưng anh muốn em ở lại nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Hoắc Kiêu quan tâm đáp.
“Không sao mà, chỉ cần không chọn trúng đoạn nhảy múa, thì em có thể diễn tốt mà. Anh phải cổ vũ cho em hết mình đó!”
Cố Nhược Yên nháy mắt tinh nghịch.
Hoắc Kiêu là nam chính, lại có quan hệ với Cố Nhược Yên, nên hắn đã chủ động rút khỏi vị trí giám khảo. Những người có mặt để chọn vai chính lần này, ngoài thành viên của hội học sinh, còn có đạo diễn nổi tiếng do thư ký mời đến.
Vị đạo diễn này chính là người chọn hắn làm diễn viên ở kiếp trước.
Kiếp này, Hoắc Kiêu phải nhườn toàn bộ hào quang lại cho Cố Nhược Yên.
(…)
Lúc Lệ Nhã Ly xuất hiện thì đã qua hơn một nửa người thử vai. Sắc mặt của cô ta tái nhợt, chứng tỏ Lạc Dương đã nói gì đó khiến Lệ Nhã Ly đau lòng căm phẫn.
Cô ta nhìn qua chỗ Cố Nhược Yên đang ngồi xem kịch bản, đột nhiên bị người ta nhìn chằm chằm, Cố Nhược Yên ngẩng mặt lên nhìn, và cố ý trêu chọc Lệ Nhã Ly.
Hành lang đang có nhiều người, Lệ Nhã Ly không thể xông đến tát Cố Nhược Yên mấy cái cho hả giận.
Vì đoạn ghi âm kia đã khiến Lạc Dương tức giận thực sự, mặc dù vẫn chưa nói chia tay, nhưng thái độ của hắn cũng không khác đã nói ra miệng là mấy. Lệ Nhã Ly vô cùng chật vật, khó khăn lắm cô ta mới thuyết phục bản thân chấp nhận Lạc Dương, vậy mà…
Hận thù giữa cô ta và Cố Nhược Yên ngày càng lớn.
“Người kế tiếp: Lệ Nhã Ly!”
Nghe đến tên mình, Lệ Nhã Ly cố gắng điều chỉnh trạng thái trở về lúc bình thường, gương mặt mới mấy phút trước còn méo mó tức giận, đã hoàn toàn biến mất.
Về điểm này thì Cố Nhược Yên khá khâm phục cô ta.
Phòng họp tĩnh lặng. Lạc Dương ngồi ở vị trí kế vị đạo diễn nổi tiếng, ánh mắt hắn lạnh lùng khi nhìn thấy cô ta, điều này càng làm Lệ Nhã Ly tức tối.
Lớp diễn Lệ Nhã Ly chọn cho lần thử vai này là đoạn biểu diễn nhảy múa, vì từng học múa nên cơ thể cô ta vô cùng uyển chuyển, từng bước nhảy tinh tế lay động lòng người, sau đó, Lệ Nhã Ly còn ca hát… khiến đạo diễn nổi tiếng kia phải chú ý đến.
So với mấy người trước, Lệ Nhã Ly xem như vượt trội.
“Tốt lắm, cô diễn rất tốt. Bạn học, cô là sinh viên năm mấy? Tên là gì thế?”
Đạo diễn nổi tiếng hỏi.
“Dạ, cháu tên Lệ Nhã Ly, đang là sinh viên năm ba ạ.”
Cô ta ngoan ngoãn, lễ phép trả lời.
Thái độ này của Lệ Nhã Ly đối với sinh viên của trường không có gì xa lạ.
“Cô từng học vũ đạo phải không?”
Đạo diễn nổi tiếng lại hỏi tiếp.
“Vâng, cháu học múa từ lúc năm tuổi, ngoài ra cháu còn biết vài bài múa truyền thống, cổ điển nữa ạ.”
Lệ Nhã Ly phấn khởi đáp.
“Cũng giỏi đấy. Tôi xem qua kịch bản rồi, cô rất phù hợp với vai nữ chính!”