“Anh Kiêu, em không sao, chỉ bị trặc chân nhẹ thôi, nghỉ ngơi chút là hết mà.”
Cố Nhược Yên vui vẻ ngồi trên giường bệnh an ủi Hoắc Kiêu. Rõ ràng người đang bị thương là cô, cần được au ủi lúc này cũng là cô, vậy mà bây giờ lại đổi ngược lại thành hắn.
“Yên Yên, em có biết lúc nãy em liều lĩnh lắm không? Tại sao lại phải lấy bản thân ra để trả đũa Lệ Nhã Ly chứ? Nếu như ban nãy em bị thương nặng hơn thì sao? Em không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho anh, cho gia đình em chứ?”
Hoắc Kiêu không vui chất vấn.
Lúc nãy khi thấy Cố Nhược Yên ngã xuống, trái tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài, nếu hắn đến sớm một chút, chắc là cũng đã nhảy theo cô.
“Uầy… bị anh phát hiện rồi à? Em còn định giả vờ đáng thương, khóc lóc với anh đó.” Cố Nhược Yên nửa đùa nửa thật: “Mặc dù là em tự ngã, nhưng nếu cô ta không cố ý muốn vu vạ cho em, thì em cũng không làm liều vậy đâu. Anh Kiêu, có phải anh đang trách em đã khiến Lệ Nhã Ly bị oan không? Nếu thật sự anh không thích nhìn thấy cô ta bị oan, thì em sẽ lập tức đi xin lỗi, giải thích mọi chuyện.”
Nói xong câu cuối, đôi mât của Cố Nhược Yên rũ xuống, buồn bã.
“Anh mắng em không phải vì cô ta. Cô ta không xứng khiến anh để tâm nhiều vậy.” Hoắc Kiêu thở dài: “Yên Yên, những chuyện nguy hiểm liên quan đến tính mạng không thể mang ra đùa cợt được. Nếu cô ta có ý vu oan em, thì em cứ việc thẳng tay đẩy cô ta thật luôn. Sau đó, dù có xảy ra chuyện gì cũng có anh thu xếp cho em biết không?”
“… Anh muốn em đẩy cô ta luôn hả? Anh không đau xót cho cô ra sao?”
Cố Nhược Yên nghi hoặc hỏi.
“Anh đau xót em là đủ rồi, không có thời gian đau cho người khác.”
“Nhưng mà khi nãy cô ta nói với em, anh chỉ đang lợi dụng em đả kích cô ta. Còn nói trên đời này cũng chỉ có cô ta mới xứng đứng cùng một chỗ với anh…”
Cố Nhược Yên buồn bã.
“Anh nói chuyện này nhiều lần rồi, anh không dùng em đả kích ai cả. Cô ta nghĩ mình là ai, lại cho rằng anh sẽ vì cô ta, ừa gạt em? Yên Yên, trên đời này, người xứng với anh chỉ coa em thôi. Em đừng vì lời nói của người khác mà nghĩ lung tung, lộn xộn nữa.”
Hoắc Kiêu xoa đầu đáp.
“Anh… không gạt em đúng không?”
Cố Nhược Yên dè dặt.
“Anh sẽ không gạt em đâu. Yên Yên, lúc trước anh sai trái, nhưng bây giờ anh nghĩ thông nhiều chuyện lắm rồi, anh tuyệt đối chỉ hướng về mình em, yêu thương em, che chở em thôi.”
Trước lời khẳng định của Hoắc Kiêu, khóe mắt Cố Nhược Yên cay xè, nước mắt cũng bắt đầu rơi ngay sau đó. Cô nhoài người ôm Hoắc Kiêu thật chặt, tuy rằng cô đã hỏi chuyện này rất nhiều lần, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hắn đối với cô thương hại nhiều hơn. Thật ra bất kể tình cảm hắn dành cho cô là gì cũng được, chỉ cần hắn luôn ở bên cạnh là đủ rồi.
Thậy sự Cố Nhược Yên vô cùng sợ hãi nếu có một ngày hắn đột ngột rời bỏ cô. Lúc đó, chắc chắn cô sẽ sống không bằng chết.
“Yên Yên, tin anh được không? Anh thật sự yêu em, có tình cảm với em, chứ không hề lợi dụng gì em cả. Anh cũng sẽ không rời bỏ em đâu.”
Hoắc Kiêu dỗ dành.
Cố Nhược Yên vùi mặt vào hõm vai của hắn im lặng không đáp, cô luôn tin tưởng Hoắc Kiêu vô điều kiện, nhưng điều đó không có nghĩa là cô chấp nhận bị hắn gạt gẫm, bất kể cô có vạch trần lời nói dối đoa hay không.
Lệ Nhã Ly vẫn như cái gai tồn tại giữa hai người họ.
“Xin lỗi, mặc dù biết chúng tôi không đến đúng lúc, nhưng mà có thể xho chúng tôi vài phút không? Tiểu Ly muốn xin lỗi Nhược Yên vì chuyện ở cầu thang ban nãy.”
Sự xuất hiện của Lạc Dương lamd gián đoạn suy nghĩ của Cố Nhược Yên.
Hắn cùng Lệ Nhã Ly và mấy người nữa đang tụ tập ở phòng y tế, xem như thăm bệnh.
“Xin lỗi? Cô ta nghĩ xin lỗi là được rồi sao? Lúc nãy cô ta đẩy vợ chưa cưới của tôi ngã, mặc dù vợ chưa cưới của tôi không sao, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi phải bỏ qua cho cô ta.”
Hoắc Kiêu lạnh giọng.
“Kiêu, mình không có đẩy Nhược Yên, cô ta… là cô ta tự ngã đó!”
Lệ Nhã Ly khóc lóc nói.
Ban nãy nhờ có Lạc Dương ra mặt giải vây, nên tạm thời chuyện này được bỏ qua, nhưng với điều kiện là Lệ Nhã Ly phải xin lỗi Cố Nhược Yên.
“Tự ngã? Chị Ly, chị nói gì vậy, lúc nãy chị chặn đường, muốn em rút khỏi lần thử vai này. Em không đồng ý thì chị động tay động chân với em, rồi còn đẩy em ngã nữa. Bây giờ chị lại nói là em tự ngã… chị Ly, sao chị lại có thể nói dối trắng trợn vậy?”
Cố Nhược Yên làm ra vẻ ấm ức.
Nếu đổi lại tình hình bây giờ là Lệ Nhã Ly đang nằm trên giường bệnh, chắc chắn cô ta sẽ không chỉ diễn thế này đâu.
“Cô… rõ ràng là cô vì ghen tị nên mới muốn đẩy tôi ngã…”
Lệ Nhã Ly nóng nảy phản bác.
“Em ghen tị với chị? Em ghen tị chuyện gì với chị mới được? Chính chị nói với em chị mới xứng đóng vai chính, mới xứng đứng bên cạnh anh Kiêu, lẽ nào chị quên rồi hả?”
Cố Nhược Yên thút thít.
Vừa nói cô vừa nhìn qua Lạc Dương đang nổi giận, có vẻ tên đàn anh này cũng đoán được cô và Lệ Nhã Ly tranh chấp chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không biết. Loại đàn ông sắp bị câm sừng đến nơi còn cam chịu, thật không biết rốt cuộ hắn yêu Lệ Nhã Ly mù quáng đến mức nào mới thành ra như vậy.
“Tôi không có, cô đừng vu khống tôi!”
Lệ Nhã Ly hét lớn.
Cố Nhược Yên không vội đáp trả, cô cầm điện thoại, từ từ ấn vào mục ghi âm rồi phát lại đoạn đối thoại giữa cô và cô ta ban nãy.