Tuyết Nhi liếc lên thấy biểu tình của nàng ta, liền biết Lý Quý hắn nói không sai.
Khuôn mặt đầy kinh nghi lẫn khó hiểu.
Tiểu tử này….vậy mà nói đúng a.
Rốt cuộc làm sao hắn biết ?
Nữ tu sĩ Đan Tông kia vừa khiếp sợ vừa kinh hỉ. Miệng lắp bắp.
- Nói mau…làm sao ngươi biết…rốt cuộc là ta bị gì ?
Lý Quý thấy bộ dạng kia chợt đứng thẳng lưng, đưa tay lên che miệng.
- E hèm….
Khẽ nhìn qua rất có phong phạm.
Nữ tử kia nghe vậy chợt nhận ra mình có chút thất thố. Hai tay chắp lại, khẽ cúi người.
- Xin đạo hữu thứ lỗi ! Đây là nỗi khổ của ta bấy lâu nay. Nay chợt có người nhận ra, nhất thời không tránh khỏi thất thố.
Lý Quý khẽ phất tay, tỏ vẻ không cần để ý.
Lúc này tu sĩ Đan Tông kia cũng không dám phóng xuất thần thức dò xét.
Bởi lẽ, nếu dò xét người có tu vi thấp hơn thì không nói.
Nhưng nếu tu vi đối phương cao hơn thì lại khó xử.
Trong tu chân giới, việc một tiền bối bị một tiểu bối phóng xuất thần thức dò xét chính là bất lịch sự, thế nào cũng ăn trái đắng.
Nàng ta bộ dạng cực kì cẩn thận.
- Thỉnh đạo hữu chỉ giáo !
Lý Quý cũng không dám làm cao, dù sao hắn đã đạt được mục đích.
Đó là những gì hắn đoán ban nãy…hoàn toàn chính xác.
Nói đi cũng nói lại, lúc trước nàng ta có nói giảm giá hai phần cho Tuyết Nhi để kết thiện duyên.
Lý Quý cũng không ngại ngần báo đáp.
- Có 3 nhánh kinh mạch phía trên, bên phải, cách đan điền hai thốn, bị tắc nghẽn. Ngươi nên kiếm một vị tiền bối có hoả linh lực thâm hậu đả thông vào vị trí ấy.
- Còn nữa, ngươi cũng phải dừng việc lạm dụng đan dược kia a.
Vị nữ tu sĩ Đan Tông kia sắc mặt đại biến.
- Vì sao hắn lại biết ?.
Càng khó hiểu, khuôn mặt nàng ta lại càng kinh hỉ.
Điều đó chứng tỏ hắn ta biết rõ tình trạng cơ thể của mình.
Nhất thời, nàng ta chắp tay, khẽ cúi người.
- Đa tạ đạo hữu !
- Không dấu gì ngươi, việc này cứ như một cái gai trong lòng. Nay đã có hướng giải quyết.
- Ta cực kì cảm kích, không biết lấy gì để báo đáp.
Lý Quý nhìn bộ dạng cảm kích của nàng ta trong lòng cực kì đắc ý, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì, chỉ nói.
- Ta với cô nương bèo nước gặp nhau, chỉ là tiện tay, không cần để ý, không cần để ý a.
Nói xong còn phất tay mấy cái, sau đó đứng lại gần sau lưng Tuyết Nhi.
Nữ tu sĩ Đan Tông kia nhìn thấy vậy, ánh mắt chợt động, như hiểu ra vấn đề gì đó.
.
.
.
Không lâu sau.
Ở một vị trí khác gần trang viên.
Bên trong một toà nhà hình nan quạt cực kì rộng lớn, phải nói là giống một sân khấu được bố trí hoa lệ thì đúng hơn.
Bên trên không có trần, chỉ thấy từng đám mây đủ màu sắc đang bay lượn vô cùng thần kì.
Khán đài là hàng loạt 60 chòi nhỏ, sắp xếp đều tăm tắp, cách nhau khoảng hai trượng.
Từ dưới nhìn lên có 6 dãy chòi hàng ngang, 10 dãy chòi hàng dọc.
Càng về sau các dãy chòi càng cao hơn phía trước.
Bên trong mỗi căn chòi cực kì rộng rãi, băng ghế dài còn có hẳn chỗ tựa vô cùng thoải mái, trên bàn còn có mấy dĩa linh thực được bày biện xoa hoa.
Ba góc bên trong được bao bọc bởi 3 tấm lụa trắng buông rũ xuống,
Riêng phía trước tấm lụa mỏng hơn, có thể nhìn xuyên qua.
Nhưng cả 3 tấm lụa trắng lẫn tấm lụa mỏng kia chỉ có một tác dụng duy nhất.
Đó là…
Ngăn chặn thần thức. Bảo mật danh tính người đấu giá bên trong.
Phía đối diện là một đài cao, có một nam tử cùng vài nữ nhân bộ dáng mỹ lệ qua lại.
Tất cả đang chăm chú bày biện 10 chiếc bàn bằng vàng ròng được trạm trổ tinh xảo.
Nhưng chẳng có ai chú ý đến mấy chiếc bàn kia.
Toàn bộ khách nhân đều tập trung vào các vật trên bàn, nhưng chẳng có ai thấy được hình dạng bên trong.
Tất cả đều bị phủ một tấm lụa đỏ, phát ra ánh sáng lập loè bên trên, cũng có tác dụng ngăn chặn thần thức.
Chỉ sơ bộ như vậy, cũng đủ thấy Bảo Các hội chu đáo và giàu có như thế nào.
Một căn chòi nhỏ nằm gần cuối, bên trên có một tấm bảng gỗ, ghi số 54.
Lý Quý ngồi gù gật, có chút buồn chán.
- Rốt cuộc đến khi nào mới bắt đầu a.
- Đúng vậy, bổn cô nương cũng chán chết đi được.
Bất chợt Tuyết Nhi vỗ vỗ vai hắn mấy cái, khuôn mặt tinh nghịch.
- Ngươi nhìn xem, ngồi hàng đầu kia toàn những lão già Thiên Tiên, Thiên Ma.
- Ai nấy cũng đều toạ thiền, chẳng có động tĩnh gì, nếu có ẩu đả một chút có phải là hay không a?
Lý Quý nghe vậy chợt giật mình.
Yêu nữ này cũng thật là điên a.
Hắn từng xem qua các ngọc giản kia cũng không lạ gì, cảnh giới Thiên Cảnh như Thiên Ma, Thiên Tiên đã bước đầu huy động được lực lượng thiên địa.
Công kích vay mượn lực lượng thiên địa sẽ vô cùng có uy lực, khác hẳn với dùng linh khí trong đan điền để phát lực.
Nghĩ đến cảnh mấy người kia mà động nộ giao thủ, không biết cái toà nhà này có vỡ tan tành không a.
Dù vậy Lý Quý cũng không tránh khỏi tò mò đảo mắt xuống.
6 căn chòi rộng rãi ở hàng đầu, 4 tấm màn mỏng cũng không thèm buông xuống. Lý Quý có thể thấy rõ bóng lưng của 4 nam tử, 2 nữ tử đang ngồi xếp bằng kia.
Bất chợt khuôn mặt hắn tái đi, tim đập như muốn rớt ra ngoài.
Có một thân ảnh đang ngồi quay lưng cực kì quen thuộc, Lý Quý không thể không nhận ra được.
Hắn rùng mình, nút nước miếng mấy cái, miệng nói khẽ.
- Chính là Mặc Long.
- Không ngờ ông ta cũng tham gia đấu giá hội này a.
Bên cạnh, Tuyết Nhi nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Mặc Long chưởng giáo Thần Kiếm tông ? Nguỵ phu quân của xú bà bà kia ?
Khuôn mặt suy nghĩ gì đó, chợt nàng ta phì cười.
- Ngươi…cái tên nhát gan này. Có gì phải lo lắng a. Bảo Các hội bố trí chu đáo như thế này. Hẳn là không thể nào nhận ra ngươi được a.
Lý Quý đầu óc nhảy loạn.
Mấy ngày trước đây, Mặc Long đi Bạch Thành để giúp đỡ phàm nhân đối phó bão tuyết như thường lệ.
Bây giờ bất ngờ xuất hiện ở đây, hẳn là hội đấu giá này có đồ vật gì đó…không tầm thường.
Nhưng Tuyết Nhi nói cũng không sai.
Cho dù Bảo Các hội không bố trí chu toàn như vậy đi chăng nữa, bộ dạng lẫn tu vi ta bây giờ cũng…
…rất khó phát hiện.
Hắn hít sâu một cái, điều tức hô hấp, nhanh chóng định thần.
.
.
.
Vẫn còn nhiều khách nhân chưa có mặt.
Tiếng nói chuyện xì xầm, tiếng cười nói qua lại vẫn chưa dứt.
Bên cạnh. Tuyết Nhi không biết nghĩ gì, nhu miệng nhăn nhó.
- Ta cũng không nghĩ ngươi lại kén cá chọn canh vậy a, ban nãy đi cả canh giờ chẳng có gì vừa ý.
Lý Quý lúc này đã không còn lo lắng chuyện Mặc Long. Thỉnh thoảng mới liếc xuống bên dưới.
Tâm lý hắn thoải mái, nhìn sang bên cạnh cười khổ.
- Không phải không vừa ý, mà ngược lại...
…Thứ nào cũng là đồ tốt a, chỉ là ….ta......ta…
Tuyết Nhi nghe hắn nói vậy như chợt hiểu ra gì đó.
Nhớ lại lời hắn nói ban nãy, liền ôm bụng cười một tràng.
- Tên tiểu tử ngươi không có linh thạch thì nói không có, bổn tiểu thư sẽ cho mượn….cần gì phải nói…
…Nào là…bổn thiếu chủ không vừa ý, nào là không hợp với bộ dáng anh tuấn tiêu sái…
Hắn nghe vậy gãi gãi đầu. Cũng không có giải thích.
Thật ra không phải hắn không có.
Lý Quý trong nhẫn trữ vật cũng có hơn 1000 Trung Phẩm linh thạch, tương ứng với một vạn hạ phẩm linh thạch.
Chỉ là Tuyết Nhi ánh mắt quá cao.
Những thứ hắn chọn là vừa túi linh thạch của mình…đều bị nàng phất tay, kèm theo một tiếng.
“Rác rưởi”.
Ngược lại, những thứ Tuyết Nhi vừa ý, chọn cho hắn đều khiến hắn liên tục biến sắc, toát cả mồ hôi hột.
Tỷ như.
Vạn Thanh Hạng Liên do một lão bà bày bán. Đó là môt pháp bảo hình dạng dây chuyền, có thể phòng thủ các công kích thần thức Địa Cảnh Trung kì trở xuống.
Giá…..2 vạn rưỡi hạ phẩm linh thạch.
Một thứ khác đó là một cặp bao tay tên là Lân Đồng Hộ Uyển, mang vào có thể tay không đỡ phi kiếm của tu sĩ dưới Địa cảnh. Giá cũng gần 2 vạn hạ phẩm linh thạch.
Còn mấy thứ khác nữa…. Nhưng thứ nào hắn cũng với không tới .
Qua chuyến đi này, Lý Quý mới biết hắn thực sự nghèo như thế nào.
Cho dù tu luyện pháp môn Hợp Hoan tông thuộc tà phái, không thể hấp thu linh thạch.
Nhưng có thể thấy, tham gia các thương hội hoặc đấu giá như thế này, linh thạch hẳn là…
….có bao nhiêu cũng thấy ít.
Nói sao đi nữa, linh thạch vẫn là tiền tệ cơ bản của tu chân giới.
Bất chợt bên cạnh, Tuyết Nhi ghé sát vào tai Lý Quý, bộ dạng đầy tò mò.
- Này, rốt cuộc làm sao ngươi có thể biết được cơ thể nàng ta có vấn đề ?
Lý Quý nhếch mép, khuôn mặt đắc ý.
- Thiên cơ bất khả lộ…
Bỗng hắn liếc sang Tuyết Nhi.
- Này…nhắc mới nhớ. Nhờ ta mà ngươi chiếm được tiện nghi của nàng ta, không biết lấy gì để báo đáp bổn thiếu chủ đây a.
Trở lại lúc nãy.
Vì Lý Quý giúp đỡ vị tu sĩ Đan Tông kia, những thứ Tuyết Nhi chọn trúng, nàng ta đều tặng không.
Khuôn nữ tu sĩ Đan Tông kia đầy kiên định, nhất quyết không lấy một viên linh thạch nào.
Khỏi phải nói Tuyết Nhi cao hứng như thế nào, thậm chí còn có chút vô sỉ lấy thêm một ít xương thú kì lạ kia.
Lúc này Tuyết Nhi nghe Lý Quý đòi báo đáp, nàng ta khuôn mặt nghĩ nghĩ gì đó. Chợt có chút ai oán, mỉm cười kề sát tai hắn.
- Bổn cô nương….sẽ lấy thân báo đáp được chưa ?
Chưa kịp trả lời.
Tuyết Nhi nhanh như chớp kéo hạ khố của hắn xuống.
Lý Quý vẫn còn đang ngơ ngác đã thấy nàng ta cúi xuống.
Ngọc thủ nhanh chóng cầm lấy hạ thân lông lá của hắn cho vào miệng.
Khuôn mặt còn liếc lên nháy mắt một cái ngịch ngợm.
Lý Quý ho khan đầy xấu hổ. Nhất thời không biết làm gì cho phải.
Bên dưới Tuyết Nhi miệng ngậm chặt, đầu lưỡi như yêu xà quấn quanh mấy vòng rồi chợt buông ra.
Khuôn mặt nhăn nhó.
- Ngươi làm gì phải căng thẳng gồng mình như vậy a.