Ngược lại, bên dưới tấm màn che mặt kia.
Khuôn mặt Tuyết Nhi lại đang thầm cả kinh.
Lão già đang nhàn nhã ngồi kia..tu vi...
Sâu không lường được.
Nhưng nghĩ lại, nàng cũng không thiếu thủ đoạn bảo mệnh, vì vậy cũng dần dần lấy lại tự tin.
Cả hai đang miên man, đã nghe lão già kia mí mắt cũng không mở, nói khẽ.
- Lệnh bài đâu ?
Nàng không trả lời, chỉ phất tay, lệnh bài nhanh chóng bay đến bàn trà bên cạnh.
Lão ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, tay trái khẽ điểm vào đối diện mấy cái.
Bất ngờ.
Phía đối diện lão ta xuất hiện một luồng xoáy đường kính hơn 1 trượng
( *1 trượng: 2,3m)
Dị biến kia làm Lý Quý cả kinh.
Luồng xoáy kia xuất hiện đột ngột xé rách không gian.
Bên trong đen nghịt chẳng thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của không khí phát ra có chút đáng sợ.
ù…ù…ù… ù…ù…ù…
Tuyết Nhi không nói không rằng, nhanh chóng kéo tay hắn đi đến, biến mất vào bên trong.
Nhất thời không gian trở lại như cũ. Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Lão già vẫn khoan thai nhịp chân, bộ dạng nhàn nhã.
Phía bên kia thì ngược lại.
Lý Quý bộ dạng đầy chật vật, đầu óc choáng váng.
Vừa định thần đã thấy bản thân xuất hiện bên trong một trang viên rộng lớn.
Xung quanh tiếng kẻ qua người lại cười nói ồn ã, đầy náo nhiệt.
Một vài người thấy hai nhân ảnh kia đột ngột xuất hiện chỉ khẽ đảo mắt, sau đó đều không chú ý nữa.
Hẳn là đã quen với việc vừa rồi.
Lý Quý nhìn một vòng, chỉ thấy bầu trời bên trong này đỏ rực.
Cảnh vật phía xa xa thoắt ẩn thoắt hiện, đang định hỏi đã nghe Tuyết Nhi nói.
- Chúng ta đang ở bên trong một pháp bảo không gian.
- Thứ này giống như nhẫn trữ vật, nhưng khác ở chỗ có thể chứa đựng vật sống, không gian bên trong cũng lớn hơn nhiều.
Nói đoạn, khuôn mặt nàng ta hiện lên vẻ tham lam.
- Thứ này bình thường rất hiếm thấy, do các đại sư đỉnh cấp tế luyện, tốn không biết bao nhiêu công sức mới làm ra được.
Tuyết Nhi liếm môi.
- Chà chà..Bảo Các Hội hệt như tên gọi, quả thật là giàu có a.
Nghe nàng ta nói vậy, Lý Quý ánh mắt cũng sáng rỡ.
- Đúng là một bảo bối tốt.
Tuyết Nhi nhìn sang khuôn mặt thèm thuồng muốn chảy dãi bên cạnh, chợt tạt một gáo nước lạnh.
- Ngươi chớ mơ mộng, thứ này dù nằm trong các môn phái nhất lưu tuyệt đối cũng là bảo vật trấn phái a.
Chợt giọng nói có chút khó hiểu.
- Ở phương Bắc xa xôi hẻo lánh này…rốt cuộc điều gì khiến Bảo Các hội phải nhọc công tổ chức một cuộc mua bán đấu giá ở đây a?
Suy nghĩ tới lui chẳng tìm ra được manh mối nào, đành kéo tay Lý Quý đi xem một vòng.
Xung quanh trang viên có bày bán vô số đồ vật.
Hắn đảo mắt thấy người bày bán ở đây đa số đều mang hắc y, trên ngực có thêu một chữ Bảo màu vàng đậm.
Hẳn là người của Bảo Các hội.
Một số khác thì y phục không ai giống ai, hẳn là các khách nhân đến đây muốn tranh thủ cơ hội kiếm chác một chút.
Tuyết Nhi ánh mắt chợt loé, khuôn mặt sáng rỡ, liền kéo hắn đến hướng trong góc trang viên.
Lúc này nàng ta là tìm thấy một gian hàng có bày bán vô số linh dược kì lạ.
Trên bàn, một số cây nhỏ hình thù đầy gai góc đang khẽ chuyển động, một số cây lại đen nhẻm như than, thậm chí còn có cả các mảnh xương động vật đủ mọi kích thước.
Người đứng bày bán kia bộ dạng cũng là nữ nhân, bên trên cũng có một tấm lụa mỏng che khuất đi khuôn mặt.
Giọng nói nữ tử thánh thót giới thiệu.
- Đạo hữu, thương hội này lâu lắm mới thấy một lần, những dược liệu này....cũng vậy a.
Trong ngữ điệu có chút đắc ý.
- Toàn bộ những thứ này đảm bảo ngươi tìm kiếm khắp phương Bắc này không có.
Tuyết Nhi thầm giấu khuôn mặt thích thú sau chiếc mũ rộng vành, khẽ gật đầu.
- Đúng vậy, nguyên liệu của Đan Tông, ở phương Bắc này đúng là hiếm có khó tìm a.
Lý Quý ánh mắt chợt động.
Nữ tử kia nghe Tuyết Nhi nói vậy liền giật mình thất thố.
Hắn đảo mắt qua Tuyết Nhi thầm gật gù.
- Yêu nữ này thật sự phải nói là rất có kiến thức về dược liệu a.
- Chỉ liếc nhìn đã biết cả nguồn gốc lẫn cả người bán.
Đối diện, nữ tử kia ánh mắt chăm chú quan sát Tuyết Nhi mấy lần, trong đầu cũng suy nghĩ hệt như Lý Quý.
Nàng ta giọng điệu chợt nhẹ lại.
- Đạo hữu ánh mắt thật tinh tường a. Hẳn là người đồng đạo.
Rồi có chút chần chừ.
- Vậy đi, đạo hữu nếu vừa mắt được món nào, ta sẽ bớt cho ngươi 2 phần a.
- Xem như ta thay mặt Đan tông kết một mối thiện duyên.
Tuyết Nhi ưỡn ngực, thầm đắc ý. Nhưng bên ngoài chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó nhanh chóng cúi gằm mặt, chăm chú kiểm tra đống dược liệu bên dưới.
Lý Quý vốn chẳng biết gì về đan dược nên hiển nhiên hắn không thích thú lắm.
Nhưng qua các điển tịch cổ, hắn biết Đan Tông lựa chọn đệ tử rất kì lạ.
Tuyển chọn tuy rất khó mà cũng rất dễ.
Chỉ có một yêu cầu duy nhất.
Đó là.
Phải có Hỏa Linh căn.
Tư chất Hỏa Linh căn càng cao thì càng được ưu ái.
Tỷ như người có Hoả Viêm Linh Thể, Huyền Hoả Linh thể….chắc chắn sẽ được Đan Tông trọng điểm bồi dưỡng.
Người của Đan Tông cả đời chỉ dùng đan điền của mình uẩn dưỡng hỏa thuộc tính.
Tu vi càng cao, hoả thuộc tính càng theo đó mà tinh thuần mạnh mẽ hơn.
Lúc luyện đan, người Đan tông không dùng lửa bên ngoài như Tuyết Nhi, mà dùng chính hỏa diễm tinh thuần trong đan điền để luyện.
Nghĩ vậy, Lý Quý không khỏi tò mò.
Không biết bên trong đan điền của nữ tử kia có phải là một mảng hỏa diễm không a.
Bất chợt hắn giật mình, đầy thích thú.
- Ta thật là ngu ngốc.....cần quái gì tò mò a.
- Lão tử muốn nhìn, con mẹ nó.....
….tất cả các ngươi đều trần trụi a.
Lúc này Lý Quý ánh mắt mở to, hắc linh lực âm thầm chảy vào nhãn cầu.
Hắc Nhãn như ngựa quen đường cũ, điều động không chút khó khăn.
Tấm màn che mặt phía trước của nữ tử kia dần trở nên vô hình.
Đây là một cô nương trạc 30 tuổi, khuôn mặt có chút ngăm đen, miệng đỏ như son, sống mũi kết hợp với khuôn mặt không thanh thoát cho lắm.
Hắn gật gù.
- Khuôn mặt này, lão tử chấm…..
....6 điểm.
Bộ mặt ẩn sau lớp vải kia cười đầy thích thú.
Ánh mắt đảo xuống.
Nữ tử này cơ thể này cũng săn chắc, chỉ tiếc là hai bầu ngực không căng cứng mà có chút chảy xuống bên dưới.
Đầu nhũ hoa đỏ hồng to như đầu ngón tay, bên cạnh đầu nhũ hoa còn có một nốt ruồi nhỏ.
Âm thầm liếc xuống bên dưới.
Lý Quý chợt giật mình.
- Ôi nãi nãi của ta ơi…một mảng lông lá đen nhánh, xoăn tít rậm rạp hệt như một khu rừng già a.
Khuôn mặt hắn có chút nhăn nhăn, nghĩ thầm.
- Đoán chừng có một vài côn trùng nhỏ nào vô tình lạc vào hẳn sẽ không thể nào kiếm được đường ra.
- Cô nương a, dù gì cũng nên chăm sóc tỉa tót cây cối một chút a. Khiến lão tử giật cả mình.
Hắn khoái chí, cả người khẽ rung lên.
- Cơ thể …lão tử chấm..
... 4 điểm a.
Nữ tử đối diện chỉ đang chăm chú nhìn vào Tuyết Nhi, cũng không hề để ý bên cạnh, đang có một người đang âm thầm soi mói cơ thể mình.
Nếu nàng ta mà biết được, không chừng một kiếm chém chết Lý Quý tại đương trường.
Hắn âm thầm thúc dục hắc linh lực vào mắt nhiều hơn.
Bên trong cơ thể nàng ta hiện ra rõ rành rành.
Đan Điền nữ tử này như có một vùng hoả diễm đỏ rực, bên trong có một viên châu màu đỏ chi chít gai.
Hắn âm thầm gật đầu.
- Đúng là người của Đan Tông….
…mà tu vi còn là Địa Tiên.
Lý Quý gật gù.
Từ khi nghiên cứu các ngọc giản kia, kiến thức đã trau dồi không hề uổng phí.
Tuy hiện tại hắn chưa thể phóng xuất thần thức, nhưng chỉ dùng Hắc Nhãn cũng đã nhận biết được tu vi đối phương.
Trong đầu thầm tính toán.
Hôm qua chỉ mới nghiên cứu được một số ít ngọc giản, vẫn còn nhiều cái chưa kịp xem qua. Lần tới trở về Vô Không Am nhất định phải dốc sức nghiên cứu hết a.
Ánh mắt Lý Quý chợt trợn lên khó hiểu.
- Bên trong đan điền nữ tử kia có gì đó kì quái.
Theo như hắn biết, những lúc bình thường không hấp thu linh khí.
Linh lực trong cơ thể không ngừng luân chuyển, mà lấy Đan Điền làm vị trí trung chuyển.
Cơ thể một tu sĩ khoẻ mạnh bình thường, dòng linh lực từ Đan Điền thoát ra sẽ bằng với dòng linh lực đi vào, tạo ra cân bằng.
Tu sĩ nào cũng vậy…không có ngoại lệ.
Nhưng cô nương kia, dòng khí đi ra thì nhiều mà đi vào thì ít hơn một chút. Thỉnh thoảng còn thấy hoả linh lực kia chầm chậm tán ra ngoài.
Hắn thầm kết luận.
- Nếu ta đoán không lầm, cô nương này tăng trưởng tu vi sẽ….
….cực kì khó.
- Nếu không muốn nói là đang tụt lùi.
Hắn chăm chú quan sát, có 1 số kinh mạch dẫn linh lực vào Đan Điền như có gì đó chặn lại.
Vô số những đốm đen hệt như hạt bụi đã cô đọng lại, chặn dòng hoả linh lực tiến vào bên trong.
Khuôn mặt cực kì tập trung, ánh mắt đảo đảo mấy vòng, còn phát hiện cả bên trong dạ dày cũng có các hạt bụi đen kia.
Thậm chí ngay cả trong phân lẫn nước tiểu của nàng ta cũng có vô số chấm đen đang lơ lửng.
Lý Quý cau mày…thứ kia rốt cuộc là gì ?…ngay cả trong tiêu hoá cũng có…
Không lâu sau.
Ánh mắt loé sáng. Hắn như phát hiện gì đó.
- Đúng rồi !
Nếu như những ngọc giản kia nói không sai, hẳn là...
- Các tạp chất trong đan dược !.
Lý Quý lúc này đã đoán đúng. Đan dược dù tài nghệ người luyện có cao thâm đến mấy, cũng không tránh khỏi có lẫn tạp chất.
Phục dụng quá nhiều đan dược lâu ngày sẽ tích tụ tạp chất, khiến cơ thể dần tích tụ các hạt bụi đen kia.
Hậu quả khiến cho việc dùng đan dược càng lúc càng kém hiệu quả, nhất là các đan dược đề cao tu vi.
Hắn lúc này mới vô tình nhận thức được lời Liễu Thanh nói lúc trước.
Quả thật Hắc Nhãn phá cực hạn nếu biết vận dụng, hiệu quả thực sự không thể đong đếm được.
Tỷ như vừa rồi, chỉ chăm chú nhìn qua một chút, đã thấy rõ vấn đề của nữ tu sĩ kia.
Dù vậy, vẫn muốn xác nhận thêm dự đoán của mình.
Lý Quý liền mở miệng, bạo gan hỏi.
- Cô nương, gần đây phải chăng ngươi cảm giác bên trong cơ thể hoả linh lực bị thất thoát, tu vi chậm tăng tiến, thậm chí có dấu hiệu thoái lui ?
Lúc này, cả vị nữ tu sĩ Đan Tông kia lẫn Tuyết Nhi đều giật mình.
Vị nữ tu sĩ Đan Tông kia cơ thể chợt run rẩy, ánh mắt nhìn hắn đầy kinh hãi.
Miệng lắp bắp.
- N...ngươi…ngươi…làm sao ngươi biết ?