Dục Tu Ký

Chương 210: Khó Lường



Hai nữ tử này nhan sắc có thể cùng sánh với Tuyết Nhi và Hà Dạ Tư. Nếu Tuyết Nhi là vẻ đẹp độc đáo, nghịch ngợm. Hà Dạ Tư thì một đoá hoa mọc trong u cốc yên tĩnh thì hai nữ tử này…

Người khiển trận khuôn mặt thì ánh lên vẻ sắc sảo thông tuệ hệt như một pho tượng nữ thần đặt giữa các thành thị. Kẻ cầm đàn thì khuôn mặt lại xinh đẹp nhu mì giống như một tiên tử không màng đến thế sự.

Nhưng trái ngược với vẻ ngoài, động tác khiêu vũ của cả hai lại vô cùng lả lơi.

Chỉ thấy nữ tử đánh đàn khẽ nghiêng đầu, ưỡn ngực lên, ngọc thủ điểm đếm mộc cầm giai điệu vô cùng khiêu khích. Nữ tử khiển trận thì kề sát môi lên mặt nàng ta, vừa vung tay vừa khiêu vũ, hôn hít lên khuôn mặt.

Sau đó tiến đến bờ môi, nữ tử còn lại ánh mắt có chút mê ly, cũng hôn hít phối hợp với nữ tử còn lại. Tràng cảnh xuân sắc trước mắt bất giác khiến Lý Quý cũng phải nóng ran, cả người rạo rực không yên.

Trong bóng đêm, chỉ thấy khuôn mặt hắn có chút đê tiện, xoa xoa hai tay. Ánh mắt chợt đanh lại, sử ra hắc nhãn.

Qua chừng mấy cái hô hấp, Lý Quý dụi mắt liên tục, khuôn mặt vô cùng khó hiểu. Cứ như vậy... mấy lần đanh lại sau đó dụi mắt, khuôn mặt càng lúc càng khó hiểu nồng đậm.

Bởi hắn lúc này Hắc Nhãn phá cực hạn…

.

.

…. đã thất thủ.

.

Từ lúc ở Vô Không Am đến bây giờ, trải qua mười mấy năm trời, đây là lần đầu tiên Hắc Nhãn không thể nhìn thấu được y phục đối phương. Hắn có chút lo lắng, nghĩ thầm hai nữ tử này có gì đó kì quái không thể nhìn thấu, liền vận dụng Hắc Nhãn đảo một vòng.

Bất giác khuôn mặt Lý Quý trợn tròn, còn cả kinh hoang mang hơn nữa, bởi lúc này hắn cũng không còn thấy được gì nữa, ánh mắt không dấu nổi lo lắng.

“ Con mẹ nó. Chẳng lẽ mắt ta có vấn đề ? “

“Hay là hắc nhãn phá cực hạn này thật sự dùng nhiều sẽ….”

“….mất tác dụng ?. Vô lý, ta luôn biết giới hạn của mình, làm sao có thể xảy ra vấn đề này được”

.

.

Lý Quý chẳng còn tâm tư đâu xem màn xuân sắc trước mắt, khuôn mặt vô cùng khó coi.

“Khốn kiếp, mất đi hắc nhãn… khác nào mất đi tiểu huynh đệ a. Rốt cuộc là vì sao lại không thi triển được ?”

.

.

Chợt hắn giật mình.

“Có khi nào ở nơi này có gì đó khiến ta…

…. Không thể thi triển được ?”

“Làm gì có thể…ngay cả trận pháp lẫn ảo cảnh đều có thể nhìn thấu, làm gì có thể có thứ gì ngăn ta thi triển được a…”

“Nãi nãi nó. Thật là có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ có ngày Lý Quý ta mất đi Hắc Nhãn a…”

“Khoan…”

“Mơ…????”

Nghĩ đến đây, Lý Quý ánh mắt trợn tròn. Sống lưng chợt lạnh ngắt, liếc sang Hà Dạ Tư cùng Du Tần. Chỉ thấy cả hai đang say sưa ngắm nhìn một màn xuân sắc phía trước, dường như chẳng để ý gì đến hắn. Lý Quý vội định thần, thúc thúc tay Hà Dạ Tư.

Nàng ta ngoảnh mặt ra sau có chút khó hiểu. Lý Quý liền kề sát vào tai Hà Dạ Tư.

- Này, tối nay nàng…

…. có muốn cùng ta hoan ái một phen ?

Hà Dạ Tư nghe vậy khuôn mặt chợt ửng đỏ.

- Huynh thật là… sao bỗng nhiên lại đi nói chuyện này a. Chút nữa hãy nói có được không a.

Khuôn mặt Lý Quý cười hí hửng nháy mắt, cũng không hỏi nữa. Chợt quay về phía Du Tần, kề vào tai ông ta.

- Du huynh, lần tới trở về Thượng Vân Ngục, huynh muốn ăn nhất món gì ? Ta sẽ đãi huynh một phen a !

Du Tần chợt khựng lại, khuôn mặt có chút suy ngẫm. Mỉm cười lắc đầu.

- Ái dà, món gì chẳng được. Ngươi im lặng một chút, không thấy ta đang chăm chú xem à ?

Nghe đến đây, Lý Quý gật gù mỉm cười với Du Tần.

Quay sang nhìn về phía trước, nhưng sắc mặt lại vô cùng âm trầm.

"Khốn kiếp, Hà Dạ Tư ban nãy đã trả lời ta câu hỏi này... hơn nữa cũng đã biết ta thọ thương.... cũng không thể trả lời như vậy được"

"Còn Du Tần lộ liễu hơn nữa, Du Tần thích nhất chính là thịt tu sĩ Phi Nhiên Tông... làm gì có chuyện đề cập đến ăn uống mà lại ngó lơ như vậy a"

"Con mẹ nó... không lẽ ta lại phải...."

Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý sợ sệt vô cùng khó coi, qua mấy hô hấp vội định thần chợt đanh lại.

.

.

“Phập !”

.

.

Bất giác trong màn đêm, Lý Quý không chút báo trước chụp lấy tiểu đao cắt thịt trên bàn, đâm xuống đùi mình. Thấy biểu hiện của hắn, Du Tần cùng Hà Dạ Tư đồng loạt xông tới ngăn lại giữ hai tay hắn.

- Ngươi bị cái gì vậy ?

- Ngươi điên à ?

Lý Quý lúc này hệt như dã thú phát điên, vì bị Du Tần cùng Hà Dạ Tư ghìm chặt, hắn nhíu mày dứt khoát....



....cắn đứt cả đầu lưỡi mình.

Từ trong cơn đau đớn choàng tỉnh, nháy mắt liên hồi. Tràng cảnh lúc này hiện ra khiến Lý Quý chấn kinh tột độ.

Hắn lúc này đang gục đầu trên bàn, nhưng đã có chuẩn bị trước, sợ đối phương phát hiện, hắn nháy mắt mấy cái sau đó liền nhắm nghiền, âm thầm phóng thần thức một trượng xung quanh mình.

Vẫn là bên trong căn lều ấy, nhưng toàn bộ các khách nhân lúc này đều đã gục đầu xuống, bất tỉnh nhân sự chẳng biết từ lúc nàom chẳng nghe thấy tiếng động gì. Du Tần lẫn Hà Dạ Tư cũng không ngoại lệ.

Chợt nghe tiếng nói chuyện của một trung niên nhân và nữ tử ngay sau lưng mình.

“Gần xong chưa ?”

“Dường như vẫn còn thi pháp, để hai tỷ ấy yên tĩnh một chút, nơi này có tổng cộng bốn Thiên Cảnh, cũng không dễ dàng chút nào !”

“Quả thật tà môn, đây là lần đầu tiên ta thấy các ngươi thi pháp a. Nếu trưởng lão không mở lời, ta cũng chẳng thể tin được, một Địa Cảnh đại thành cùng một Thiên Cảnh sơ kì lại có thể trấn áp toàn trường vô thanh vô thức như vậy”

“Tiền bối không biết đó thôi, Hạ Như Ảnh cùng Hàn Kỳ Siêu sư tỷ trước đây còn bài bố cả cựu tông chủ của chúng ta nữa đấy a !”

“Thiên Ma đại thành cũng thất thế ?”

“….”

“Công kích thật đáng sợ….”

“Tiền bối, ta thật sự không hiểu, chỉ là giết tiểu tử này, cần gì phải bài bố phức tạp như vậy a ?”

“Đây cũng là phân phó của trưởng lão, ta cũng không rõ lắm. Hà Dạ Tư này chính là đồng môn của các ngươi, hiển nhiên trưởng lão đã phân phó giữ mạng nàng ta lại. Còn trung niên nhân bên cạnh gần đây mới phát hiện chính là Du Tần, là thiếu chủ của Băng Cung, người này tuyệt không được đụng đến, phải đảm bảo an toàn cho hắn. Ngặt nỗi cả ba lại cùng đồng hành, nếu hạ sát tiểu tử này, ít nhiều cũng liên luỵ đến Hà Dạ Tư cùng Du Tần, bọn hắn sống chết sẽ bảo vệ tiểu tử này a…”

“Tên tóc bạc này rốt cuộc là ai mà Hà Dạ Tư sư tỷ lại cùng đồng hành trở về Kim Sa giới a ?”

“Việc này ta thật sự cũng không rõ, ta cũng chỉ làm theo phân phó của Trưởng lão mà thôi. Ngươi sao lại không gặp trực tiếp Tiêu Mộ Đình mà hỏi a ?”

“Tiền bối không biết đó thôi, trưởng lão gần đây mới tìm được mấy hạt giống mới. Tâm lực đều đặt vào việc rèn luyện các vị thiếu chủ này a, muốn gặp bà ấy cũng vô cùng khó khăn“

Chợt cách đó không xa nghe tiếng hai nữ tử vọng về phía này.

“Được rồi…. thi pháp coi như đã xong"

"Xuống tay đi, giải quyết xong xuôi trước khi bọn hắn thức giấc a !”

Lý Quý sống lưng lạnh toát, hắn cảm thấy sau lưng có một nhân ảnh đang tiến về phía mình, lúc này tình thế đã nguy hiểm, hắn không chút suy nghĩ nhanh như chớp cắn răng niệm pháp quyết.

.

.

“Vù…vù….”

.

.

Một thông đạo bên dưới chỗ hắn ngồi bỗng hiện ra khiến Lý Quý bất giác rơi tự do xuống bên dưới. Hắn chỉ kịp liếc ra sau nhìn nhân ảnh cách mình chừng 6 bước chân.

Thấy chính là lão giả chủ trì thương hội ban nãy, khuôn mặt hắn nhăn húm vô cùng khó coi…

Bởi điều lo lắng nhất đã thành sự thật. Thiên Ma Hậu kì phản ứng vô cùng mau lẹ, dù thấy Lý Quý đang rơi tự do xuống hắc đạo bên dưới gần hai tấc nhưng lão chỉ thất thần trong sát na. Thấy đối Lý Quý hắn vừa quay đầu nhìn sang, lão ta ánh mắt chợt loé.

“Vèo”

Lão ta không chút suy nghĩ thuấn di đến như sấm chớp, chẳng biết vì vì không kịp niệm pháp quyết, hay tình huống có chút bất ngờ, chỉ thấy lão tung một cước thôi sơn vào mạn sườn Lý Quý. Nhất thời chấn hắn rơi ra ngoài, lăn lộn liên tiếp mấy vòng.

Dù cả người vô cùng đau đớn, miệng phun ra một búng máu nhưng Lý Quý không dám nghĩ ngợi một giây nào, nhanh như chớp vội thi triển Không Thư một lần nữa hòng trốn thoát. Nhưng vẫn chậm hơn một nhịp so với thuấn di của đối phương.

“Bốp”

Lần này thì lại một đấm thôi sơn vào dưới ngực.

“Rắc”

Lý Quý bị chấn văng mấy trượng, nghe rõ tiếng xương mình bị gãy bên trong, lại nhưng cũng không dám nhăn mặt nhíu mày một cái. Vội lợi dụng quán tính của đối phương thi triển Không Thư lần thứ ba. Nhưng lại một lần nữa như cũ lại trúng thêm một cước cực mạnh trên vai.

Lần này còn thảm hơn, xương cốt cả cánh tay như vỡ vụn ra, liếc sang thấy mấy nữ tử sau lưng đang niệm pháp quyết, nhưng chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý đanh lại, dường như trong lúc sinh tử trong gang tấc.

Hắn lại trở nên vô cùng tỉnh táo, chưa rơi xuống đất nhưng đã thấy từ trong tay hắn, lẫn cả trong các hắc đạo nhỏ ở bốn phương tám hướng bên trên, đang có vô số bảo khí lao đi nhanh như chớp.

Số lượng lên đến mấy chục đủ mọi hình dạng, nhưng không nhắm vào lão giả kia….

….cũng không nhắm vào mấy nữ tử sau lưng.

Mà kì quái lại nhắm vào….

.

.

……Du Tần.

.

Lão giả kia thấy binh khí lũ lượt sượt qua mình thì cười gằn, chợt giật mình sắc mặt đại biến.

Hệt như Lý Quý nghĩ, nơi này chỉ có duy nhất một lão giả có thể thuấn di, các nữ tử kia đang chăm chú niệm pháp quyết. Hiển nhiên chỉ có một mình lão mới có thể cứu Du Tần. Qua lời nói ban nãy của lão, hắn cũng biết Du Tần là đối tượng mà đám người này phải bảo hộ tuyệt đối tính mạng. Vì vậy hắn mới đánh liều cược một phen.

Quả nhiên lúc lão vừa thuấn di đến bên cạnh Hà Dạ Tư cùng Du Tần đón đỡ vô số các binh khí kia, cũng là lúc Lý Quý….

.

.

….đã hoàn toàn biến mất.

.

Mọi việc nói thì lâu, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Ngay cả các nữ tử kia thậm chí vừa mới niệm pháp quyết xong mà thôi.

Chỉ vọng lại giọng chửi bới.

“Khốn kiếp, tiểu tử xảo quyệt ”

.



.

.

.

.

.

.

Chẳng biết qua bao lâu.

Lý Quý lúc này mơ màng chỉ cảm giác khoan khoái khó tả.

Đang miên man vô định bỗng nhiên cảm thấy cỗ khoái cảm này kì quái khiến hắn trong cơn mụ mị có chút khó hiểu.

“Rốt cuộc đã thoát chưa a?”

“Sao lại khoan khoái như thế này ?”

“Khốn kiếp. Ta…còn sống…”

“Hay đã chết ?”

“Con bà nó… nếu chết rồi sao ta lại… có cảm giác quen thuộc vậy a ?”

.

.

.

- Đã làm đúng chưa ?

- Không thể sai được, rõ ràng trước đây lão dữ tợn kia đã nói như vậy a.

- Có đau không ?

- A…ư….Ngươi còn hỏi nữa, đau chết đi được. Đáng ra ngươi phải là người thử trước a.

- Vậy sao ban nãy ta thử, tỷ lại nhất quyết không chịu ?

- Nếu chẳng may thất bại…ư…thật là đau a…

- Ấy, máu…máu…nhiều quá…. tỷ tỷ….hay là thôi đi a

- Ư….ưm…ngươi… bây giờ….có muốn thoái lui cũng đã trễ rồi a…

- Tỷ, cố gắng nén đau, chớ có vận động mạnh, vận dụng linh lực du chuyển đi a.

Lý Quý trong cơn mê man lại nghe giọng nói của hai nữ tử vô cùng gần, nhất thời khiến hắn vô cùng khó hiểu.

- Nữ tử ?

- Khốn kiếp, giọng nói của ai sao lại quen vậy a ?

Hắn nghĩ gì đó, vô cùng lo sợ vội choàng tỉnh.

Tràng cảnh trước mắt thậm chí còn khiến hắn sợ hãi hơn cả khoảnh khắc trước đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv