Nghe vậy, chỉ thấy Lý Quý giật thót liếc trái liếc phải, sau đó nheo mắt lại có chút đê tiện kề vào tai nàng ta.
- Ai dà… mấy ngày qua ai bảo nàng bỏ đói ta a.
Hà Dạ Tư trố mắt, bất giác che miệng bật cười, ngọc thủ đẩy đầu hắn ra sau.
- Ngươi thật là…. mấy ngày qua chúng ta ai cũng phải trị thương cả a.
Lý Quý dù bị đẩy ra sau, nhưng khuôn mặt đỏ bừng xoa xoa tay lấn tới, nháy mắt mỉm cười.
- Dạ Tư cô nương dường như cũng đã bình phục, không biết tối nay có thể giúp tại hạ chữa trị một chút được không ? Bệnh tình của ta càng lúc càng trở nặng rồi a !
Thấy biểu tình của hắn, Hà Dạ Tư cười như không cười.
- Thật không ?
Nghe vậy hắn liền rụt cổ lại im bặt, thật ra Lý Quý hắn cũng chỉ là trêu đùa với nàng ta mà thôi.
Bởi trong cả ba người, hắn cũng là người thương thế nặng nhất. Công kích của Thiên Cảnh cũng chẳng phải giỡn chơi, dù vết thương đã lành da nhưng mỗi lần cử động vẫn còn ê ẩm không thôi.
Nhìn sang thấy Lý Quý tặc lưỡi, Hà Dạ Tư chỉ mỉm cười.
- Miệng cọp gan thỏ.
Lý Quý chỉ nhướng vai cười hì hì, cắm mặt vào đống đồ ăn bên dưới.
.
.
“Chư vị !”
.
.
Bất giác có một tiếng nói vang vọng cả gian phòng, khiến tất cả mọi người nhất tề đình chỉ, đều liếc lên phía trên.
Các kỹ nữ đàn hát nhảy múa cũng đã thoái lui không biết từ lúc nào. Lý Quý đảo mắt chỉ thấy đó là một trung niên nhân làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm. Cả người đã cao lớn, mang một bộ áo khoác lông thú trắng tinh.
- Linh Tức Hội tổ chức thường kỳ lần này vô cùng vinh hạnh lại được các vị đạo hữu Hậu Sa thành tham gia a.
Dứt lời, có vô số tiếng xì xầm bàn tán.
“Đến rồi đến rồi !”
“Đây là tiết mục mà ngươi nói ?”
“Đúng vậy, ta bỏ linh thạch tham gia thương hội lần này cũng để xem tiết mục kia a, nghe nói là có hai vị tài nữ kia xuất hiện đấy !”
Lý Quý hiển nhiên thính giác vô cùng tốt, liếc sang Hà Dạ Tư. Nhìn biểu hiện của hắn, Hà Dạ Tư chỉ bật cười.
- Đừng nhìn ta, ta cũng như ngươi thôi. Ngoại trừ biết thương hội này tổ chức nửa tháng một lần ra, mấy thứ khác ta cũng không biết đâu.
Chỉ thấy hắn đảo mắt một vòng.
- Dường như tất cả các tu sĩ xung quanh đều vô cùng phấn khích.
Du Tần dường như cũng không quan tâm lắm, vừa liếc lên trung niên nhân bên trên vừa gật gù.
- Có một Thiên Cảnh hậu kì chưởng quản, coi bộ cái gì gì Linh Tức Hội này cũng không phải hạng xoàng.
Lý Quý cùng Hà Dạ Tư gật gù, nhất thời nghe tiếp giọng nói vang vọng.
- Không để chư vị chờ lâu nữa, trước khi thương hội bắt đầu, hãy để hai vị tài nữ Hồ Nhi Phí Nhi nổi danh của Kim Sa giới này giải rượu cho chư vị a !
Ông ta vừa dứt lời, vô số tu sĩ bên dưới đều ồn ã, Lý Quý thậm chí còn thấy, ngay cả các nữ tu sĩ cũng không dấu nổi chờ mong, nhất thời khiến hắn tò mò không thôi.
Đang ngơ ngác đã thấy nam tử trung niên kia phất tay, nhất thời tất cả các ánh lửa bên trong bên trong gian phòng đều tắt ngúm. Chỉ còn một mảng yên ắng tối mịt, chẳng có ai lên tiếng cả.
.
.
“Tịch tình… tịch… tanggggg….”
.
.
Bốn tiếng đàn réo rắt trong trẻo vang lên. Cả ba người Lý Quý, Hà Dạ Tư cùng Du Tần trong đêm đều giật thót, cũng không phải vì cả ba sợ hãi. Mà thật sự khi tiếng đàn kia ngân lên, cả ba người đều cảm thấy cơ thể khoan khoái dễ chịu vô cùng khó hiểu, như gột rửa tâm can của từng người vậy.
Hà Dạ Tư bất ngờ thì không nói, Lý Quý cùng Du Tần còn chấn kinh hơn, vì thật sự như lời lão giả kia nói….
Tiếng đàn khiến cả hai đang ngà ngà say bất giác tỉnh táo trở lại, hệt như chưa từng uống giọt linh tửu nào vậy. Không chỉ cả hai người Lý Quý mà tình cảnh như vậy, đều phát sinh với tất cả các khách nhân bên trong gian phòng.
Hắn phóng thần thức gần mình cũng nhận thấy không ít tu sĩ đôi mắt nhắm nghiền, ngửa cổ lên vô cùng hưởng thụ. Bất giác nuốt nước miếng mấy cái, nói khẽ sang Du Tần.
- Con mẹ nó, thật tà môn !
Trong bóng đêm, cũng nghe tiếng nuốt nước miếng của Du Tần, đồ ăn đang cầm trên tay bất giác cũng thả xuống. Gật đầu liên tục.
“Xuỵt !”
Dường như vì bên trong vô cùng yên tĩnh, Lý Quý có nói vô cùng nhỏ nhưng cũng khiến không ít tu sĩ xung quanh có chút khó chịu mà lên tiếng. Hắn cùng Du Tần thấy vậy trong màn đêm liền chắp tay về phía sau mấy cái, sau đó im bặt. Tập trung chú ý về phía trước.
“Tịch… Tình…. Tang….”
Tiếng đàn tiếp theo vừa vang lên, bất giác phía trên xuất hiện hai đốm lửa đang nhảy múa. Lý Quý thấy rõ ràng hai đốm lửa kia nằm trên hai bàn tay của một nữ tử. Kì quái ở chỗ nữ tử này dù lửa đang cháy rực trên hai bàn tay mình, nhưng lại vô cùng bình thản di chuyển.
Nữ tử này dáng người cao ráo, ăn vận có chút gợi cảm. Bên dưới là một chiếc quần rộng mềm mại, phía trên lại chỉ mang một chiếc áo che đi phần ngực, lộ ra bờ vai cùng chiếc eo thon gọn.
Khuôn mặt của nữ tử này cũng có một lớp vải che kín, chỉ thấy qua ánh lửa mập mờ, một đôi mắt sắc sảo hiện ra. Nữ tử này biễu diễn những vũ đạo vô cùng nhẹ nhàng đẹp mắt, vừa múa vừa đi thành vòng tròn bên trên.
Lúc này mới nhìn ra là nữ tử kia đang đi múa xung quanh một nữ tử khác ở giữa. Nữ tử ngồi giữa kia ăn vận cũng y hệt, dáng vẻ ngồi đàn vô cùng vưu vật. Dường như đang nhìn xuống mộc cầm bên dưới, cũng không thấy rõ ánh mắt.
Lý Quý gặp qua không ít nữ tữ xinh đẹp, nhưng lúc này nhìn sang vóc dáng vưu vật của hai nữ tử kia cũng phải gật gù mấy cái.
Tiếng đàn trong màn đêm lúc trầm lúc bổng, réo rắt vang vọng. Giai điệu vô cùng kì lạ nhưng lại rất êm tai. Khiến ai nghe thấy cũng phải đắm chìm trong đó.
Bất ngờ, nữ tử đang nhảy múa kia phất tay, hai đốm lửa như có linh tính, cũng nhảy múa giữa khoảng không, sau đó nhảy phắt vào hai chảo lửa.
“Phừng…. Phừng…”
Chỉ nghe hai tiếng động phát ra. Phía trên chợt sáng rực lên, thu hút toàn bộ chú ý của quan khách bên dưới. Lý Quý lúc này mới thấy rõ hai nhân ảnh nữ tử bên trên, ngoại trừ vóc dáng ra, cả hai làn da trắng như tuyết.
Nữ tử đang ngồi đàn kia bất ngờ đứng dậy, nhưng tiếng đàn không chút ngắt quãng. Chỉ thấy bàn tay nữ tử này điểm tới, phát ra những tiếng đàn tương ứng. Nhưng không chỉ có vậy, nữ tử này còn đứng dậy khiêu vũ với nữ tử cầm hai đốm lửa kia. Nhưng nhịp điệu của tiếng đàn vẫn không hề ngắt quãng.
Không chỉ nữ tử cầm đàn kia, mà nữ tử đang có hai đốm lửa trên tay kia cũng quỷ dị không kém. Các đốm lửa trên tay chợt tắt. Chỉ thấy nàng ta quấn quít bên nữ tử còn lại, hai tay điểm xuống dưới. Nhất thời nhân ảnh cả hai bất ngờ bay lên không chừng hơn năm tấc.
Đến đây, Lý Quý lại cả kinh không thôi. Bởi dù có là tu sĩ đi nữa, việc tu sĩ có thể đằng không rất hiếm khi xảy ra. Hắn cũng chỉ nghe qua các tu sĩ vượt qua Thiên Cảnh tiến vào Quân Cảnh mới có khả năng này.
Nhưng có đánh chết hắn cũng không tin hai nữ tử này tu vi là Quân Cảnh. Bởi tiến vào cảnh giới này tu vi đã có thể đứng đầu tứ cấp tu chân giới, ai không là kiêu hùng một phương, mắt đặt trên đỉnh đầu. Chẳng có hai hạ mình mà làm những việc như thế này cả.
Nghĩ đến nghĩ lui, rốt cuộc hắn chỉ có thể một lý giải duy nhất. Chính là..
….trận pháp.
Có thể nói trận pháp bát đại tinh thâm, muôn hình vạn trạng, có nhiều chủng loại, trận pháp nhỏ nếu khéo léo có thể dễ dàng khiển hoả như hai đốm lửa lúc nãy, lớn hơn một chút có thể khiến tu sĩ có thể đằng không cũng không có gì khó hiểu.
Khi đã giải đáp được nghi hoặc của mình, Lý Quý lúc này khuôn mặt cũng thả lỏng. Tận hưởng màn trình diễn trước mắt.
Hai nữ tử này cách không khiêu vũ, lúc cao lúc thấp, hệt như tiên nữ giáng trần mà phàm nhân thường hay kể tai nhau.
Cả hai quấn quít lấy nhau, các động tác vô cùng đẹp mắt, tiếng đàn bên dưới du dương phát ra không chút ngắt quãng. Phải nói là với Lý Quý, hắn cũng chưa từng thấy qua một màn độc đáo như vậy, ánh mắt dán chặt phía trước vô cùng si mê.
Chẳng biết qua bao lâu, hai nữ tử này biểu diễn vô số các động tác khác nhau, lúc thì ở bên trên, lúc thì cùng quấn quít đằng không xuống bên dưới, khiêu vũ trước mắt Lý Quý cùng các quan khách khác.
Lúc này chỉ thấy cả hai động tác càng lúc càng bạo dạn hơn. Khiến không ít nữ tử lần đầu đến khuôn mặt đỏ ran lên. Nhưng vẫn chăm chú không rời mắt chút nào. Các nữ tử đã như vậy, các nam tử khác thì khỏi phải nói. Ai nấy đều như nghệch ra, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ.
Hai nữ tử này vừa uốn éo, vừa áp sát người vào nhau. Bất giác cả hai đều giật phăng khăn che mặt của nhau ra. Lý Quý lúc này ánh mắt triệt để mở lớn....
....bởi hai nữ tử này không chỉ vóc dáng, mà khuôn mặt cả hai đều hoa nhan nguyệt mạo, mỗi người một vẻ đặc biệt, khiến hắn cũng phải hô hấp có chút bất thường.
(*Hoa nhan nguyệt mạo: Đẹp như hoa như trăng )