Dục Tu Ký

Chương 194: Sụp Đổ




Lúc này không cần nói cũng biết, Lý Quý hắn là chạy chối chết như thế nào.

“Ầm ầm ầm ầm”

“Ầm…. ầm”

Bên trong động huyệt, đất đá cả lớn cả nhỏ rơi vãi khắp nơi. Hắn cùng Hà Dạ Tư vừa chạy, lại vừa phải vừa né tránh các tảng đá rơi xuống, cả hai bộ dạng vô cùng chật vật.

“Cẩn thận !”

“Uỳnh…”

Lý Quý nghe giọng của Hà Dạ Tư thất thố thì bỗng giật mình, một tảng đá lớn gần một trượng chỉ còn cách đầu hắn mấy tấc thì bỗng đổi phương hướng rơi sang bên cạnh. Hắn quay ra sau, cũng biết là Hà Dạ Tư vừa dùng Cách Không Khống Pháp cứu mình.

Nhưng hắn cước bộ cũng không chút đình chỉ, chỉ nghe Lý Quý giọng nói vô cùng nôn nóng vọng lại.

- Dạ Tư… nhanh một chút ! Không khéo bị chôn thây nơi đây thật đấy a !

Chỉ thấy Hà Dạ Tư lo lắng gật đầu, vội vã chạy theo ở phía sau.

- Sao không bóp nát ngọc giản của Tống gia ?

Trong huyệt động tăm tối, chỉ nghe tiếng hắn vọng lại.

- Chẳng biết bên ngoài Tống gia có bài bố gì, trước cứ đến cự động xem Du Phụng đã rời đi chưa, nếu chưa thì cùng nhau ra bên ngoài. truyền thừa này với Du Phụng vô cùng quan trọng, nếu ta và ngươi biến mất, sợ Du Phụng vẫn còn đợi bên ngoài a !

- Ngươi thật là quan tâm vị Tả Sứ kia a ?

- Quân cảnh không đến lượt ta quản đâu. Một nguyên nhân nữa là, nếu hiện tại ta và ngươi xuất hiện chung với nhau ở bên ngoài… rất khó giải thích a !

“Ầm….Ầmmm”

Vừa dứt lời, phía trước đã hoàn toàn sụp đổ.

- Khốn kiếp !

Hà Dạ Tư đầy lo lắng chạy đến, dù mắt không thấy gì nhưng phóng thần thức ra dễ dàng nhận biết phía trước lối đi đã hoàn toàn bịt kín.

- Làm… làm sao đây ?

Lý Quý khuôn mặt đanh lại, không chút suy nghĩ sử ra Hắc Nhãn. Chỉ thấy phía trước mặt mình, hơn 20 trượng đã hoàn toàn bị bịt kín.

Chỉ thấy hắn sắc mặt vô cùng khó coi, bỗng ánh mắt chợt loé, vội vã chạy đến nhấc bổng Hà Dạ Tư lên.

- Này.. ngươi làm gì đấy ?

Hắn cũng không có trả lời, vội vã bế Hà Dạ Tư chạy thẳng đến đống loạn thạch bịt kín phía trước, trong mắt Hà Dạ Tư, hành động này hệt như đâm đầu vào tường vậy, miệng lắp bắp.

- Ngươi… ngươi….

Chỉ thấy bộ dạng Lý Quý nôn nóng cũng không có trả lời, cước bộ không đình chỉ, mà càng lúc càng nhanh hơn. Lúc này cả hai chỉ còn cách đống đá đang vùi lấp trước mặt chừng mấy bước chân.

“Ù ù…ù ù….”

Bất ngờ một hắc đạo hình tròn rộng vừa đủ một người đi qua, không chút báo trước hiện ra trong nháy mắt.

Lý Quý bế Hà Dạ Tư chui lọt vào hắc đạo kia, trong nháy mắt, cả hai người hắn và thông đạo đều biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Không gian nơi đó cũng sụp đổ hoàn toàn, triệt để lâm vào yên ắng.

.

.

.

.

.

Ở đầu bên kia.



Lý Quý cùng Hà Dạ Tư vô thanh vô thức từ trong một thông đạo khác chạy ra.

Hà Dạ Tư giật thót nhìn về hắc đạo biến mất sau lưng mình ánh mắt mở lớn, chẳng biết nghĩ gì.

- Được rồi ! Thả ta xuống được rồi. Ta tự đi được a !

Chỉ thấy hắn cước bộ không chút đình chỉ, thậm chí còn nôn nóng hơn, khuôn mặt vừa vội vã vừa lo lắng.

- Ngươi lo giúp ta phía trên đầu. Ta không phân tâm được, phía trước 40 trượng, 180 trượng và 500 trượng vẫn còn ba chỗ đã bị vùi lấp mất nữa.

Nàng ta ánh mắt chợt loé.

- Chỉ mới Địa Cảnh, làm sao thần thức có thể…?

Thấy hắn khuôn mặt lo lắng, nàng ta cũng chợt im bặt. Bần thần nhìn về phía sau, nơi hắc đạo lúc nãy biến mất, sau đó liếc sang khuôn mặt vội vã của Lý Quý, bất giác lâm vào trầm tư, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

.

.

.

.

.

Không lâu sau.

Bên ngoài cự động, lúc này chỉ thấy một mảng tăm tối, chẳng còn ánh sáng mập mờ của các dây leo phát sáng nữa. Đất đá cùng thạch nhũ cũng rơi vãi khắp nơi, nhưng lại không rơi xuống đất, mà lại rơi lên một mái vòm băng khổng lồ cách mặt đất chừng hơn năm trượng.

Toàn bộ đều bị mái vòm băng bán cầu này chắn lại.

Du Phụng khuôn mặt có chút tái, vô cùng tập trung duy trì linh lực lên bán cầu bên trên. Đầy lo lắng nhìn về huyệt động thí luyện. Bên cạnh, Tống Thanh Thư cũng không còn bất tỉnh nữa mà đang ngồi bên cạnh, chẳng còn vẻ thư thái thường thấy, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Bất ngờ, từ trong động huyệt nhỏ kia, Lý Quý đột ngột xuất hiện. Du Phụng lúc này ánh mắt chợt loé lên tiếu ý, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trầm xuống. Bởi sau lưng hắn, chính là Hà Dạ Tư.

- Tiểu Kê, tại sao ả kia còn chưa….?

Chỉ thấy Lý Quý hốt hoảng chạy đến.

- Phu nhân, một lời khó giải thích. Trước mắt rời khỏi đây đã !

Bên cạnh, thấy ánh mắt của Du Phụng cùng Tống Thanh Thư, Hà Dạ Tư cũng chỉ cười khổ, cúi gằm né tránh. Du Phụng chẳng biết nghĩ gì, liền thở dài nhìn sang Lý Quý gật đầu.

Cả bốn người đều lấy ra ngọc giản huyết sắc của Tống gia, mạnh mẽ bóp nát.

“Xoẹt…. xoẹt…”

Bất ngờ, nghe hai tiếng động nhỏ phát ra, nhân ảnh Hà Dạ Tư cùng Tống Thanh Thư đều vô thanh vô thức biến mất.

Chỉ còn lại Lý Quý và Du Phụng.

Du Phụng ánh mắt chợt loé. Hắn thấy vậy liền cười khổ, khuôn mặt vô cùng đặc sắc.

- Ta thật sự khâm phục phu nhân sát đất rồi a. Tống gia quả thật muốn đưa chúng ta vào miệng sói mà.

Du Phụng chẳng biết nghĩ gì, liền nheo lại.

- Được rồi, chuyện đó tính sau, mau lấy ra ngọc giản của đám Lư Gia nhanh !

Lý Quý vội vã lấy ra mấy ngọc giản trước đây cướp được của đám người Giản Gia, Lư Gia. Hắn thậm chí còn sợ Tống gia bài bố hai nhà này, còn cẩn thận chia đều một nửa ngọc giản của Lư Gia lẫn Giản gia cho Du Phụng.

Lúc này mỗi người cầm một lúc bốn ngọc giản huyết sắc trên tay, chỉ thấy Lý Quý cùng Du Phụng, cả hai nhìn nhau gật đầu.

Bóp nát tất cả !

.

.

.

.

.

Lúc này, bên ngoài Tống gia.

Lũ lượt từng tốp truyền tống ra ngoài.

Cũng không ít tu sĩ nhận ra bất thường, vừa thoát ra đã vội chắp tay, liền cáo từ. Cũng có nhiều tu sĩ chẳng biết vì chờ đợi đồng bạn, hay xem náo nhiệt mà cũng chưa rời đi.



Cao tầng Tống gia lúc này cũng đang đứng cạnh miệng giếng, vô cùng lo lắng. Cũng chẳng phải lo lắng cho an nguy đám tu sĩ kia, mà thật sự là lo lắng vì đến thời điểm này, Tống Thanh Thư vẫn chưa có xuất hiện.

- Gia gia à, có khi nào đệ đệ….

Tống Diêu vừa dứt lời, Tống Lượng đã quát.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Chỉ thấy Tống Diêu giật thót, khuôn mặt nhăn nhó.

- Ta cũng chưa có nói hết câu, phụ thân ngươi cần gì….

…A…. đệ đệ !

Vừa quay phắt lên đã thấy Tống Thanh Thư cùng Hà Dạ Tư xuất hiện. Tống Diêu vừa thấy liền chạy đến ôm chầm lấy Tống Thanh Thư, khuôn mặt vô cùng xúc động.

- Đệ có làm sao không ?

Không chỉ Tống Diêu mà lúc này, người của Tống gia, ai nấy khuôn mặt cũng đều thở phào giãn ra cả. Thấy ai nấy cũng đều lo lắng cho mình, Tống Thanh Thư bất giác cũng dâng lên cảm động.

- Đại ca, đệ không sao a !

Bỗng Tống Thanh Thư ánh mắt đảo một vòng, chợt lo lắng.

- Còn Trang chủ lẫn Tiểu Kê của Vạn Nhẫn Trang đâu ? Rõ ràng lúc nãy cả bốn chúng ta đều bóp nát ngọc giản cùng lúc mà a ?

Cũng chẳng biết lúc nãy bên trong cự động, Du Phụng nói gì với hắn mà khi Tống Thanh Thư lúc quay sang Hà Dạ Tư, hắn vô thức bước ra mấy bước giữ khoảng cách, khuôn mặt vô cùng đề phòng.

Nhưng Hà Dạ Tư nào có tâm tư để ý việc này, thấy Lý Quý chưa xuất hiện, nàng ta lúc này khuôn mặt cũng vô cùng lo lắng.

Chỉ thấy Tống Lượng lúc nghe Tống Thanh Thư nói cả bốn cùng truyền tống mà hai người kia chưa xuất hiện, ông ta ánh mắt mới thoáng qua dị sắc.

“Vì sao Du Phụng lại đồng hành cùng Thanh Thư ?”

“Giản gia Lư gia phải chăng….đã thất bại ? Vô lý, một đám người thế kia tại sao lại thất thủ trước hai tên Địa Cảnh ?”

“Hay phải chăng vì Du Phụng lúc vào Sâm Lâm đã cùng đồng hành với Thanh Thư, đám người kia không dám ra tay ?”

“Kì quái, cho dù vậy đi nữa, tại sao đến bây giờ vì sao đám người Lư gia, Giản gia vẫn chưa thấy xuất hiện….”

“Mà thôi. Đằng nào Du Phụng cũng đã chết, coi như kế hoạch cũng không đến nỗi….”

.

.

.

- Trang chủ ???

Tiếng của Tống Thanh Thư bất giác khiến ông ta giật mình thất thố, vội đảo mắt sang. Chỉ thấy đối diện, Du Phụng cùng một nam tử bộ dạng có chút chật vật xuất hiện.

- Sao bây giờ ngươi mới truyền tống ra ?

Thấy Tống Thanh Thư bộ dạng lo lắng, Du Phụng ánh mắt vội đảo một vòng, sau đó mỉm cười.

- Khiến công tử lo lắng rồi ! Cũng may là vẫn rời kịp a !

Nhìn khuôn mặt quan tâm khác thường của Tống Thanh Thư, Lý Quý ánh mắt chợt loé, bất giác liếc sang Tống Lượng chẳng biết nghĩ gì, liền phục hồi như thường.

Bên cạnh Hà Dạ Tư vui mừng đi tới, hắn giật mình ánh mắt vội trợn lên.

Thấy vậy, nàng ta khuôn mặt chợt động như hiểu ý, cả người vội khựng lại, chỉ nhìn hắn mỉm cười gật đầu.

Bất ngờ Tống Lượng đi tới, vỗ vai Tống Thanh Thư, khuôn mặt tươi cười.

- An toàn là được, an toàn là được rồi !

Dứt lời, nhìn sang Du Phụng.

- Ai da, trang chủ xuất hiện thật khiến ta vô cùng vui mừng a, nếu ngươi có mệnh hệ gì, quả thật là dải lụa xám ta tổn thất nặng nề a !

Lý Quý ánh mắt chợt động, liếc sang âm trầm.

“Quả thật là lão cáo già….”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv