Dứt lời, ông ta quay ra sau nhìn hai người Lý Quý đang loã lồ thâm ý.
“Chẳng phải các ngươi cũng bất chấp môn quy mà….. ha ha ha ha….. ha ha ha ha…”
Lý Quý như nghĩ gì đó, nuốt nước miếng mấy cái.
- Tiền bối, có việc này vãn bối cần nói…
Chỉ thấy nhân ảnh kia phất tay.
“Ngươi thật sự lắm lời, có gì sau hẵng nói, tia tàn hồn này tồn tại không được lâu, phải tranh thủ đi thôi”
“Nghe cho kỹ đây !!! ”
“Nguyên nhân đầu tiên ta thi triển được, chính là bị trúng Hạ Cốt Công, nhưng xâu xa hơn, chính là có một vết thương nằm trên xương cốt, khiến cho linh lực quỷ dị tích tụ dẫn vào xương tuỷ tuỷ, sau đó tán khắp cơ thể thay đổi bản chất của người ngự băng.”
“Cả hai ngươi mau ngưng thần, dùng linh lực khắc một vết dài chừng một thốn vào xương sườn bên trái thứ 3 từ dưới lên. Và đốt sống dưới cổ thứ 7 từ trên xuống theo pháp quyết sau”
"Hạp tịch ứng Kiền Khôn
Tư vi Huyền Tẫn Môn
Tự tòng vô xuất nhập
Tam giới diệc xưng tôn"
Thấy Lý Quý cùng Hà Dạ Tư nhìn nhau khó xử, ông ta có chút nhăn nhó.
“ Này, hai người các ngươi nhanh lên một chút. Ta không có nhiều thời gian đâu a !”
“ Nếu không hiểu thì để ta giải thích rõ ràng, trước tiên là vận linh khí đến Huyệt Tẫn Môn, nhưng hãy vận khí đóng mở như lúc linh khí đi qua huyệt Kiền Khôn, nhớ không để linh khí ở các huyệt khác xuất nhập, làm 3 chu thiên, sau đó mới khắc vào hai vị trí trên xương kia”
Nhìn bộ dạng quyết liệt của ông ta, Lý Quý cùng Hà Dạ Tư nhìn nhau cười khổ, chẳng biết nghĩ gì, cũng đành ngậm miệng mà làm theo.
.
.
.
Qua chừng mấy chục cái hô hấp, thấy cả hai gật đầu. Khuôn mặt của Đường Hạ Quân mới giãn ra, nói tiếp.
“Được rồi, nguyên nhân thứ hai ta thi triển được là trong lúc giao hoan, phu nhân đã âm thầm chuyển linh lực sang cho ta.”
“Vì vậy bây giờ, hai ngươi lúc này nhớ là hạ thân không được rút ra khỏi nhau. Sau đó du chuyển linh lực cho nhau hệt như trước đây phu nhân đã truyền linh lực cho ta”
Nghe đến đây, Lý Quý nhìn sang Hà Dạ Tư cười khổ. Thấy vật bên trong cơ thể mình không biết từ lúc nào đã mềm nhũn ra, Hà Dạ Tư bất giác nhịn cười đỏ cả mặt.
“Khốn kiếp, nhận truyền thừa của ta, mà hai tên oắt con ngươi còn cười cợt được, thật chẳng ra thể thống gì. Ta không còn nhiều thời gian đâu a, chú ý một chút….”
Nghe vậy, Hà Dạ Tư cùng Lý Quý mới giật mình, quay sang gật đầu.
“Đây là vòng di chuyển đầu tiên mà Tố Tố đã truyền cho ta"
"Linh lực từ trong đan điền, đi ra theo đường Dị Mạch, Tam Phi, Chỉ Ngư tiến tới Khu Trung đi xuống hạ thân xâm nhập vào cơ thể đối phương, sao đó từ hạ thân tiến vào đan điền đối phương theo hướng ngược lại là Khu Trung, nhưng bỏ qua Chỉ Ngư và Tam Phi mà đi thẳng đến Dị Mạch”
.
.
Không lâu sau, thấy cả hai gật đầu, Đường Hạ Quân mới nói tiếp.
“Vòng di chuyển thứ hai là từ Đan Điền đi một đường dài lên huyệt Đoạt Thế trước ngực, sau đó tiến lên Thô Lạc dưới cổ, sau đó tiến lên Thốn Trung bên má trái. Rồi tiến vào hai huyệt Ngọc Dịch và Kinh Tân bên dưới lưỡi. Từ đây du chuyển sang cho đối phương theo hướng ngược lại như lúc bắt đầu”
Nghe đến đây, Lý Quý ánh mắt nhìn Hà Dạ Tư thoáng qua tiếu ý, từ từ cúi xuống hôn lấy nàng ta. Đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi của Hà Dạ Tư. Bắt đầu du chuyển linh lực như Đường Hạ Quân chỉ dẫn. Hà Dạ Tư hiển nhiên cũng đang phối hợp làm hệt như hắn.
Chừng 30 cái hô hấp. Thấy cả hai rút miệng ra nhìn sang mỉm cười, Đường Hạ Quân mới nói tiếp.
“Nhanh lên một chút, ta cảm thấy tia tàn hồn đã không còn cầm cự được lâu nữa, mau chóng một tay đặt tay lên lưng đối phương, một tay đặt lên cổ đối phương”
Thấy cả hai làm theo, ông ta mới có chút nôn nóng nói tiếp.
“Đây là vòng du chuyển cuối cùng, tay đặt lên cổ đối phương thì vận thẳng linh lực sang đan điền đối phương theo hai huyệt Trụ Cột và Ung Hương"
"Tay đặt trên lưng thì vận linh lực vào đan điền đối phương theo hai huyệt Túc Lý, Tam Kha. Nhớ là phải phân bổ vào hai huyệt bằng nhau”
Nhìn cả hai chăm chú ngưng thần làm theo. Chợt Đường Hạ Quân thấy nhân ảnh mình càng lúc càng mờ nhạt, mặt không dấu nổi lo lắng.
“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút… ta chỉ còn thời gian vài chục cái hô hấp nữa thôi !!!”
Qua chừng chục cái hô hấp, cả hai liền quay sang gật đầu.
- Tiền bối, đã xong a !
Khuôn mặt Đường Hạ Quân dù vui mừng nhưng vẫn vô cùng nôn nóng.
- Được rồi, được rồi… hai ngươi có thể mang y phục rồi rồi a. À không, thời gian cấp bách. Ngươi, ngươi mau thi triển cho ta xem !
Thấy khuôn mặt của đối phương đầy chờ mong và hi vọng chỉ vào hắn, Lý Quý lời đang định nói tới miệng đành nuốt xuống.
Hắn khuôn mặt méo mó, bắt chước bộ dạng của Du Phụng, run rẩy đưa tay về trước mặt, trước ánh mắt mắt chờ mong của Đường Hạ Quân.
1 cái hô hấp.
2 cái hô hấp.
3 cái hô hấp.
5 cái hô hấp.
Chẳng có gì xảy ra cả. Đường Hạ Quân ánh mắt trợn tròn khó hiểu, nhất thời động nộ.
“Ngươi cái tên ngu ngốc này… thật khiến ta tức chết a. Có vậy cũng không thi triển được, khốn kiếp, ta sao lại có hậu nhân đầu đất như….”
Dường như cảm thấy thời gian của mình không còn bao nhiêu, miệng định chửi bới Lý Quý nhưng cũng đành kiềm chế, hấp tấp nói.
“Hắn không được thì ngươi… nữ tử ngươi mau thi triển cho ta xem !”
Hà Dạ Tư thấy Đường Hạ Quân chỉ mình, nhất thời giật thót, ánh mắt vô cùng khó xử. Đang định đưa tay lên giống như Lý Quý thì đã nghe hắn mở lời.
- Tiền bối, chẳng dấu gì tiền bối, thật sự hai chúng ta…
....không phải người Băng Cung a !
Vừa nghe đến đây, Đường Hạ Quân ánh mắt mở lớn, miệng cũng không khép lại được, bất giác động nộ.
“Vô lý, rõ ràng lúc nãy hai ngươi giao hoan, ta thấy là pháp môn thải dương bổ âm a !”
Ông ta chỉ sang hai chiếc đèn ngay cửa động khó hiểu.
“Còn nữa, Đề Đăng Lung rõ ràng ta đã nhờ người mang đến Bách Băng giới chia ra cho hai nhà Đường Du bảo quản, làm sao có thể có ngoại nhân sở hữu được ?”
Lý Quý khuôn mặt có chút khó xử.
- Thật ra, chúng ta… là người Hợp Hoan Tông a. Còn Đề Đăng Lung thì…
Hà Dạ Tư lúc này liền thay hắn mở lời.
- Tiền bối, Đề Đăng Lung đã bị Đường Gia thu thập được đủ hai cái từ tay Du Gia, tình huống đẩy đưa mới rơi vào tay hai người vãn bối.
Nghe đến đây, Đường Hạ Quân triệt để trợn tròn, không còn cố kị thân phận mà chửi đống.
“Con mẹ nó, sao hai ngươi không nói sớm ?”
Chỉ thấy Lý Quý gãi gãi đầu.
- Tiền bối, thật sự ta định nói ban nãy nhưng ngươi….
....không cho ta cơ hội nói ra a !!
Đường Hạ Quân lúc này như rơi xuống hố băng, vô cùng thất vọng.
“Hết rồi, hết thật rồi, bao nhiêu tâm tư của ta… bao nhiêu tâm tư của ta…”
Thấy bộ dạng vò đầu bức tai của ông ta, Lý Quý vội nói.
- Tiền bối chớ lo lắng, ta đã hoàn toàn nắm rõ truyền thừa của người, ta cũng là hảo bằng hữu của Tả sứ Băng Cung.
- Ta có thể hứa với tiền bối, chắc chắc khi rời nơi này, sẽ tận tay trao lại tất cả truyền thừa của người cho vị Tả Sứ kia a !
Nghe đến đây, ánh mắt Đường Hạ Quân mở lớn.
“Ngươi nói thật ???”
Nhìn bộ dạng của ông ta, Lý Quý gật đầu không chút suy nghĩ.
- Tiền bối yên tâm.
Dường như thấy hắn không có vẻ nói dối, mà thật ra hắn cũng chẳng có lý do gì để nói dối cả, Đường Hạ Quân khuôn mặt mới giãn ra. Dần dần mỉm cười.
- Tiểu tử, đa tạ !
Bất chợt nhìn xuống, thấy nhân ảnh mình đã càng lúc càng mờ nhạt, đôi chân lúc này cũng đã biến mất, khuôn mặt Đường Hạ Quân mới ngước lên nhìn Lý Quý gật đầu.
- Hi vọng ngươi không nuốt lời !
Lý Quý lúc này đã rút hạ thân ra khỏi cơ thể Hà Dạ Tư, cả hai đã nhanh chóng mang y phục vào. Chỉ thấy hắn gật đầu chắp tay.
- Tiền bối hãy an nghỉ. Mọi việc còn lại... cứ để ta !
Nhân ảnh của ông ta lúc này từ phần thắt lưng trở xuống đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ thấy khuôn mặt Đường Hạ Quân mỉm cười gật đầu, quay ra sau nhìn phu nhân mình lần cuối cùng vô cùng mãn nguyện. Miệng lẩm bẩm.
- Tố Tố…. ta… ta đi đây !
- Từ giờ, ta và nàng sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau cho đến vạn kiếp, trường tồn với thời không dưới mộ huyệt này, không còn ai làm phiền chúng ta nữa !
Nói đến đây, dường như chợt nhớ ra gì đó, ánh mắt Đường Hạ Quân vô cùng kinh hoảng, quay phắt lại hét lớn.
- Mau ! Mau !… mau chóng rời khỏi đây !
- Khi tàn hồn ta biến mất hoàn toàn, cũng là lúc nơi này sụp đổ, trở thành nơi an nghỉ của phu phụ ta đấy.
Nhất thời ông ta phất tay, điểm liên tiếp về cửa động.
“Cót két… cót… két….”
Kì quái là bên trong động phủ này vô cùng im ắng, chẳng có động tĩnh gì, nhưng khi cửa đá kia vừa mở ra.
“Ầm ầm ầm….”
“Rầm rầm rầm…”
Chỉ thấy bên ngoài huyệt động nhỏ kia là một mảng hỗn loạn, đang rung chấn dữ dội hệt như động đất, đất đá rơi vỡ khắp nơi.
“Mau ! Mau ! Mau chóng chạy đi…”
Lý Quý lẫn Hà Dạ Tư nhìn nhau ánh mắt chấn kinh, tay cầm lên Đề Đăng Lung, vội hấp tấp thu lấy Huyết Châu Hàn Trượng, Cực Phẩm linh thạch cùng chiếc mặt nạ da kia.
Thấy cả hai rời đi, Đường Hạ Quân chấn kinh quát lớn.
“Còn nữa.. còn nữa…Vạn Niên Thạch Sàng”
Lý Quý thất thố vội vàng quay lại thu lấy Vạn Niên Thạch Sàng kia vào trữ giới chỉ, quay sang chắp tay với Đường Hạ Quân sau đó mới nhanh chóng bỏ chạy.
Thấy bóng dáng cả hai nhân ảnh dần khuất xa.
Cánh cửa động bất giác đóng trở lại, lúc này cả nhân ảnh của ông ta cũng dần biến mất hoàn toàn, chỉ còn vọng lại giọng nói bên trong động phủ.
“Khốn kiếp thật. Đường Hạ Quân ta quả là số khổ mà !
“Đã chết rồi….
…..mà vẫn lo lắng a !”