Lý Quý vô cùng thực tế, nghe đến đây, cho dù vô cùng ham muốn truyền thừa kia, nhưng cũng triệt để chết tâm. Hắn đã là Địa Ma sơ kỳ, hiển nhiên không đáp ứng được yêu cầu này.
Chỉ thấy hắn suy nghĩ gì đó, ánh mắt khó hiểu.
- Sao các thế lực kia không chọn mấy tiểu bối nhân cảnh tiến vào… vậy là giải quyết được vấn đề rồi !
.
Du Phụng nghe đến đây bật cười, ngón tay nhấn vào trán hắn.
- Tiểu Kê ơi là Tiểu Kê… tất nhiên là trước đây không thiếu thế lực chọn phương pháp này rồi. Nhưng toàn bộ đều thất bại.
.
Thấy Lý Quý trố mắt… Du Phụng mới thở dài.
- Toàn bộ tiểu bối nhân cảnh tiến vào đều bỏ mạng, bởi bên trong không chỉ có vô số bẫy rập, mà còn có không ít yêu thú sinh sống. Vì vậy tu vi Nhân Cảnh…. chẳng có chút cơ may nào sống sót…
.
Nghe đến đây, khuôn mặt hắn cười khổ.
- Ai da… truyền thừa này.. không dễ nuốt chút nào a !
.
Đối diện, Du Phụng khuôn mặt có chút đăm chiêu.
- Hiển nhiên bài bố của các vị đại năng, cũng đâu có gì là đơn giản.
- Mà đâu chỉ có như vậy, muốn tiến vào động phủ này. Ải đầu tiên…
… phải có hai người… một nam một nữ… mới có thể thông quan. Nhiều hơn cũng không được, ít hơn cũng không được.
- Chính vì vậy, mỗi một thế lực lớn ở Thất Thải giới này chỉ được cử ra hai người thử vận may mà thôi.
.
Dứt lời, Lý Quý khuôn mặt trợn tròn.
- Yêu cầu này có phần… kỳ lạ a !
.
Chợt nghĩ gì đó, khuôn mặt hắn chợt loé.
- Phải chăng truyền thừa chính là….
.
Chưa nói hết câu, Du Phụng đã ngắt lời.
- Chẳng ai biết được… nhưng ta nghi ngờ, bên trong là một bí pháp song tu hoặc công pháp gì đó đòi hỏi phải có hai người nam nữ mới thi triển được.
.
Lý Quý gật gù.
- Hoàn toàn có thể. Dù sao đây cũng là mộ huyệt của một đôi phu thê a.
.
Bỗng nghĩ đến vấn đề gì đó, ánh mắt hắn cau lại, từ từ xoay đầu nhìn về phía Du Phụng.
- Khoan đã… phải chăng phu nhân muốn ta….
.
.
- Đúng vậy !
Du Phụng liền cắt lời hắn, cười một tràng.
Sau đó tiến đến ngồi lên đùi Lý Quý, mặc cho khuôn mặt đề phòng của hắn. Bàn tay nàng ta như yêu xà luồn vào bên trong hạ khố. Tiến xuống hạ thân lông lá bên dưới. Ánh mắt đầy dụ hoặc.
- Tiểu Kê thông minh lắm. Đã nhìn ra vấn đề rồi !
- Đích xác như ngươi nghĩ. Ta mấy năm qua luôn suy tính vấn đề này, rốt cuộc tìm ra phương thức lưỡng toàn kỳ mỹ nhất.
- Muốn lấy được truyền thừa… phải có một nam một nữ, hơn nữa trong hai người phải một người tu vi cao, một người tu vi thấp.
- Người tu vi cao sẽ bảo vệ người tu vi thấp khỏi địch nhân lẫn yêu thú tiến vào. Cho đến lúc áp chế càng lúc càng lớn, người tu vi cao không thể tiến vào thêm được nữa.
- Chưa biết có lấy được truyền thừa không, nhưng chỉ có phương thức này, mới có thể tiến vào sâu nhất được.
.
Mặc cho Du Phụng mân mê bên dưới mao côn mình, Lý Quý ánh mắt cau lại.
- Tại sao phu nhân lại không chọn nhân thủ khác mà lại là ta ?
.
Nàng ta nghe vậy khuôn mặt lại đầy tiếu ý.
- Nhân cảnh thì quá yếu ớt, dường như bất khả thi. Ngược lại Địa Cảnh thì cấm chế trói buộc quá lớn. Vào sâu bên trong, nửa bước cũng khó đi. Nhưng….
.
Du Phụng chợt rút hẳn tay ra, bất ngờ quay lại ngồi lên đùi hắn. Mặt đối mặt áp tới cười yêu mị.
- Dường như cấm chế lẫn trận pháp… không có tác dụng với ngươi a !
.
Lý Quý dường như cũng đã đoán trước câu trả lời này. Hắn thở dài khuôn mặt chợt giãn ra. Hai tay vươn tới vuốt ve thượng đồn của Du Phụng. Cười như không cười.
- Ta có cảm giác... truyền thừa này không phải là mục đích chính của phu nhân a.
.
Dứt lời, Du Phụng đầu gật gật mấy cái, vòng tay qua cổ hắn.
- Tinh ý lắm. Thứ ta nhắm đến, không phải là truyền thừa mà chính là…
.
Nàng ta nhấn mạnh từng chữ.
… Tống
… Thanh
… Thư.
Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Lý Quý. Du Phụng chầm chậm nói.
- Ta không quan tâm truyền thừa, nhưng Tống gia thì lại khác. Lần nào cổ mộ này mở ra, cũng đều là Tống Lượng cắt cử hai nhi tử của mình thay phiên nhau đi. Mười lăm năm trước, người tham gia chính là Tống Diêu, lần này chắc chắn sẽ là…
… Tống Thanh Thư.
Nghe đến đây, chợt Lý Quý khuôn mặt cười cợt, giả vờ u oán.
- Ái dà…Thì ra phu nhân thuyết phục ta đi chỉ là cho đủ người thôi, truyền thừa lấy cũng được mà không lấy cũng được. Nguyên nhân chân chính lại là tình lang trong mộng a !
Du Phụng chợt véo mũi hắn.
- Ngươi nói sai rồi. Truyền thừa của đại năng, ai lại không tham lam. Chỉ là ta muốn tận dụng dịp hiếm hoi này. Một công đôi việc, nhất tiễn hạ song điêu thôi !
- Mặt khác, Tống Lượng đã có dấu hiệu nôn nóng thúc ép Tống Thanh Thư kế vị, cơ hội không còn nhiều, bên trong cổ mộ rộng lớn này, có thể tự do hành sự, không có tai mắt Tống gia. Chính vì vậy lần này nhất định ta phải đoạt được Tống Thanh Thư…
Lý Quý bật cười trêu chọc.
- Phu nhân tính thật khéo !
- Vừa nắm thiếu chủ Tống gia, vừa thu được tiểu tình lang, lại còn đánh chủ ý đến truyền thừa. Phải nói là nhất tiễn hạ tam điêu mới đúng !
.
Chợt hắn lắc đầu.
- Tống Thanh Thư quả thật là kì tài, dù không ham hư vi quyền lực, không chú tâm tu luyện, nhưng dù sao cũng đã là Thiên Cảnh sơ kỳ. Xung quanh bao vây không biết bao nhiêu mỹ nữ. Phu nhân dù có kiều mị đi nữa, nhưng muốn thu thập cũng chẳng đơn giản đâu !
Du Phụng nghe đến đây liền nhướng mày lắc đầu.
- Tiểu Kê ngươi đã từng nói qua, Băng Cung nổi danh là dùng các nữ tử, nam tử để điều khiển thế cục nhưng sao bây giờ lại chóng quên vậy ?
Nàng ta chợt kề sát vào tai hắn như thủ thỉ.
- Nếu Tiểu Kê nghĩ chúng ta chỉ dùng nhan sắc hay mị lực để mê hoặc người khác thì lần này nhầm lớn rồi. Băng Cung chúng ta có một pháp môn truyền thừa độc bộ.
- Chỉ cần không chênh lệch cảnh giới quá lớn, người mà Du Phụng ta đánh chủ ý tới, đã trúng chớ trú rồi, tuyệt đối không thể nào thoát khỏi tay ta đâu.
.
Nghe đến đây, Lý Quý liền cả kinh.
“Con bà nó… thì ra có pháp môn độc bộ… chả trách tại sao thế lực của Băng Cung lại khuếch trương đáng sợ như vậy…”
“Dường như chỉ cần thi triển lên kẻ nào… kẻ đó sẽ….”
.
.
Dường như thấy biểu hiện thất thố của Lý Quý, Du Phụng liền nói.
- Ngươi cũng chớ lo lắng. Trớ chú này, tuy khiến đối phương điên thần bát đảo, nhưng cũng có hạn chế rõ ràng đó là...
- Mỗi một tu sĩ, chỉ có thể thi triển duy nhất một lần trong đời thôi.
Nhưng cho dù Du Phụng có giải thích như vậy, Lý Quý cũng không tránh khỏi thất thần, nuốt nước miếng mấy cái.
.
“Một lần duy nhất… nhưng biết trân quý cơ hội, chọn đúng đối tượng… chỉ một lần là đã đủ rồi…”
.
“Nếu đám nữ đệ tử Hợp Hoan Tông nắm được pháp môn này… thế lực bản tông sẽ khuếch trương đến mức nào ?”
.
.
Nhìn vẻ mặt có chút tham lam của Lý Quý, Du Phụng liền bật cười tạt một gáo nước lạnh.
- Ngươi bỏ ý định đó đi. Pháp môn này chỉ nội bộ cao tầng Băng Cung mới được truyền thừa thôi.
.
Đạo lý này rất rõ ràng, đây là bí thuật của Băng Cung nên Lý Quý dù có luyến tiếc đến mấy, cũng đành bỏ qua một bên. Chỉ thấy hắn thở dài.
- Khi nào mộ huyệt kia mở ra ?
.
.
- Một năm 8 tháng nữa.
Nghe đến đây, Lý Quý liền có chút kinh ngạc, bởi Du Phụng bàn bạc việc này có hơi sớm so với tưởng tượng của hắn.
Lúc này, đang định mở miệng đã thấy Du Phụng ánh mắt loé lên, nhìn về phía cửa đầy cảnh giác.
.
.
- Dường như người của Tống gia vẫn chưa bỏ cuộc a !
.
.
Nàng ta chợt quay sang, có chút lo lắng.
- Chúng ta gặp nhau nhiều tất sinh nghi. Đến lúc ngươi phải trở về rồi.
.
Lý Quý gật đầu, khuôn mặt lo lắng khó dấu. Vừa đứng dậy định cáo từ đã nghe Du Phụng dặn dò.
- Từ giờ đến lúc đó tuy còn gần 2 năm, nhưng ngươi phải chuẩn bị thật chu toàn. Đằng nào ngươi cũng không ngại các cấm chế lẫn trận pháp, cố gắng tăng tiến tu vi càng nhanh càng tốt.
- Hiện tại Tống gia đang ráo riết tìm kiếm hung thủ, phòng ngừa vạn nhất, thời gian tới Tiểu Kê ngươi cũng nên lánh mặt một chút.
.
Ánh mắt nàng ta như suy xét gì đó.
.
- Vậy đi, thời gian tới tạm thời đình chỉ luyện khí, ta sẽ thu xếp để ngươi nhận mấy đơn hàng ở gần Hướng gia, tránh tai mắt của Tống gia ở đây trước.
- Bên phía Thượng Vân Ngục ta cũng đã đánh tiếng. Cứ gặp Viên Tam, hắn sẽ giải thích cặn kẽ hơn.
.
Hắn nghe vậy liền chắp tay, trước khi đi chợt ngoảnh mặt mỉm cười thâm ý.
- Phu nhân, điều kiện mà ban nãy ngươi nói qua…
.
Du Phụng gật đầu, khuôn mặt đanh lại.
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
.
Lý Quý lúc này mới mỉm cười, âm thầm đi ra lối sau hậu viên rồi chẳng biết từ lúc nào biến mất. Du Phụng vẫn âm thầm phóng thần thức dò xét theo hắn.
Trong màn đêm, khi thấy dao động linh lực của Lý Quý vô thanh vô thức biến mất, nàng ta dù đã biết trước nhưng vẫn không tránh khỏi khó hiểu. Miệng lẩm bẩm.
- Không phải pháp bảo không gian, không phải trận pháp, cũng không phải ẩn tàng… thật sự là biến mất a… chẳng lẽ có công pháp tà môn như vậy ?
- Tiểu tử này… cũng không ít bí mật a !
.
Chợt Du Phụng ngả người ra. Nhìn lên trần thở dài.
- Đường Tổ…Du Tổ… không chừng truyền thừa của hai người… hậu bối Băng Cung thực sự có thể đoạt lại được, vật hồi nguyên chủ a…
.
.
.
Lúc này, nếu Lý Quý nghe được hẳn sẽ vô cùng cả kinh. Bởi hai vị đại năng kia, cũng chẳng phải ai xa lạ, mà lại có họ Đường và họ Du. Cũng chính là…
…hai vị lão tổ khai phái của Băng Cung.
.
.
.
Bên kia, trong màn đêm, Lý Quý vô thanh vô thức xuất hiện ở bên trong một gian nhà gỗ.
Gian nhà này cũng chẳng có cảnh sắc đặc biệt gì, cứ cách đó mấy chục trượng lại có một gian nhà tương tự như của hắn.
Đây là nơi mà các Luyện Khí sư của Vạn Nhẫn Trang định cư, đa phần các Luyện Khí ở chung với đạo lữ hoặc huynh đệ bằng hữu của mình. Tất cả chi phí đều được Vạn Nhẫn Trang chi trả.
Chỉ riêng Lý Quý là ở căn nhà của hắn một mình.
Bên trong vô cùng đơn sơ. Chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế, cũng chẳng có gì khác. Ở giữa có một ngọn đèn dầu dập dìu, chỉ thấy hắn đang ngồi xếp bằng. Ánh mắt suy tư, đầu khẽ gật gù.
- Du Phụng thực sự có thành ý muốn hợp tác với Hợp Hoan Tông, hỗ trợ ta đánh chiếm phương bắc Mãn Hoang hay không thì chưa biết. Nhưng chỉ cần biết tung tích của Tiêu Mộ Đình, chuyện này rất đáng để ta mạo hiểm rồi a…
- Phục hưng Hợp Hoan Tông, cứu Liễu Thanh, dù lý do nào đi nữa, cũng không thể thiếu Tiêu Mộ Đình được...
- Trước mắt Du Phụng nói cũng không sai, ta phải nhanh chóng gia tăng thực lực trước đã.
.
Dứt lời, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi. Nhắm nghiền mắt, cũng chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Đèn dầu chợt tắt, cả gian nhà như hoà một thể chìm vào màn đêm u tĩnh.
Chỉ còn nghe tiếng gió về đêm xào xạc càng lúc càng lớn. Dường như trời như muốn đổ mưa.
Thỉnh thoảng, còn có mấy toán nhân thủ của Tống gia qua lại như tìm kiếm điều tra gì đó.
.
.
.
.