Du Phụng nghe vậy chỉ gật đầu, uống một ngụm trà, mỉm cười.
- Chẳng dấu gì Tiểu Kê… Ta từ khi đặt chân đến Thất Thải giới, ta đã tương tư hắn. Cả đời Du Phụng ta, chưa từng gặp qua nam tử nào mị lực như vậy. Ta đã từng thề, cho dù là cách nào đi nữa ta… cũng phải chiếm Tống Thanh Thư cho bằng được.
.
Nghe đến đây, Lý Quý liền bật cười khoái chí.
- Phu nhân đã động lòng xuân, bị hắn hớp hồn rồi a !
.
Ánh mắt Du Phụng vẫn có chút mê li.
- Nhưng ngươi có lẽ không biết việc này, ngoại trừ vẻ ngoài của Tống Thanh Thư ra, hắn còn là Thuần Dương chi thể. Nữ tử tu luyện pháp môn thải dương bổ âm vô cùng thèm muốn nam tử có thể chất này. Cũng chính vì Thuần Dương chi thể này, hắn mới toả ra mị lực khiếp người như vậy.
.
Nàng ta lắc lắc đầu mấy cái.
- Haizz… nhưng dù sao vẫn còn tỉnh táo, đại sự vẫn quan trọng hơn, ta phải gác lại tư tình, nhắm đến lão già Vạn Phiến trước.
.
Nói đến đây, nàng ta chợt thở dài, ánh mắt có chút mê man.
- Thâu tóm được Thất Thải giới này… nhiệm vụ của tả sứ như ta cũng đã thành. Sống quãng đời còn lại bên Tống Thanh Thư… kết cục này… không tệ chút nào.
.
Lý Quý nghe vậy có chút bần thần. Du Phụng tâm cơ thâm trầm, không ngờ cũng có lúc tỏ ra yếu lòng như vậy.
Đang miên man thì đã thấy Du Phụng quay sang Lý Quý nheo mắt.
- Tống Thanh Thư thuần dương chi thể thì không nói, nhưng Tiểu Kê ngươi thể chất vô cùng bình thường… nhưng ta vẫn cảm thấy có mị lực kì lạ không thể lý giải được.
.
Nàng ta chợt đi đến đứng trước mặt hắn, một ngón tay uyển chuyển nâng cằm hắn lên.
- Ngươi cũng có gì đó... rất đặc biệt, rất khó giải thích a !
.
Hắn liền bật cười, khẽ ôm lấy eo thon của Du Phụng, kéo tới ngồi lên đùi mình. Nháy mắt.
- Ta làm sao so được với Tống Thanh Thư a ! Chẳng lẽ phu nhân giữ ta lại chỉ để kể chuyện phiếm này thôi sao ?
.
Du Phụng lắc đầu mỉm cười.
- Tất nhiên là có chuyện quan trọng rồi. Hơn nữa còn là chuyện mà chắc chắn Tiểu Kê ngươi sẽ rất hứng thú a !
.
Chỉ thấy Lý Quý bật cười, một tay đang ôm lấy eo thon của Du Phụng tiến lên sờ soạng nhũ phong, bộ dạng có chút nghịch ngợm.
- Còn phải xem phu nhân nói chuyện gì a !
Chỉ thấy Du Phụng dựa vào ngực hắn, nhoẻn miệng cười đắc ý, chỉ nói gỏn gọn 3 chữ ngắt quãng.
- Tiêu…
- Mộ…
- Đình…
Vừa nghe đến đây, Lý Quý khựng người, thần sắc đại biến. Bàn tay đang mân mê ngực của Du Phụng cũng buông ra. Trợn tròn nhìn lên có chút đáng sợ.
- Ở đâu ?
.
Chẳng trách được vì sao hắn lại thất thố như vậy. Đã là người của Hợp Hoan Tông, không ai không biết đến cái tên này.
Bởi Tiêu Mộ Đình cũng chính là tam trưởng lão của Hợp Hoan Tông, dù chưa từng gặp qua bà ta nhưng Lý Quý lại biết vô cùng rõ về người này.
Trong ba vị trưởng lão Hợp Hoan Tông, Tiêu Mộ Đình cũng chính là vị trưởng lão tu vi cao nhất trong cả ba người, khác với Hàn Duệ luôn hoà ái, Tiêu Mộ Đình trước đây luôn đối chọi gay gắt với Liễu Thanh.
Nhưng cũng không vì vậy mà Lý Quý ngừng tìm kiếm thông tin về vị tam trưởng lão này. Bởi trước đây lúc Hợp Hoan Tông bị công phá, ngoại trừ tu vi cao nhất ra, vị tam trưởng lão này cũng chính là người mang theo nhiều đệ tử nhất.
Dù biết Tiêu Mộ Đình và Liễu Thanh không hoà hợp, nhưng để giải cứu Liễu Thanh, cũng như phục hưng Hợp Hoan Tông sau này. Chắc chắn không thể thiếu vị tam trưởng lão này được.
Thấy bộ dạng Lý Quý vô cùng nôn nóng, Du Phụng mỉm cười đầy đắc ý.
- Ấy ấy. Tiểu Kê chớ nôn nóng. Ta cũng chưa có nói hết.
.
Du Phụng chầm chậm kề vào tai hắn thủ thỉ.
- Tung tích của Tiêu Mộ Đình chỉ là thứ yếu, điều chủ yếu ta muốn nói là….
… Băng Cung còn có thể giúp ngươi…
…..Chiếm lấy phương Bắc Mãn Hoang giới nữa kia…
.
Lý Quý liền hít một ngụm khí lạnh.
- Chẳng lẽ Băng cung định đánh chủ ý đến…
- Ha ha ha… tất nhiên là không. Phương nam Mãn Hoang ngoạ hổ tàng long, quá nhiều thế lực tranh bá. Băng Cung tất nhiên cũng biết điểm dừng a…
.
Du Phụng liền bật cười lắc đầu. Hắn thấy vậy như có suy nghĩ gì đó, chợt ánh mắt loé lên.
- Phu nhân suy nghĩ cũng thật chu toàn a, giúp ta cũng chỉ là cái cớ.
- Phương Bắc Mãn Hoang giới chính phái đang chiếm ưu thế rõ rệt so với tà phái, lại còn tiếp giáp với Thất Thải giới... cho nên ngươi mới…
.
Nghe đến đây, ánh mắt Du Phụng thoáng hiện lên bất ngờ. Không lâu sau mới mỉm cười.
- Tiểu Kê thật là tinh ý a… nhưng cho dù là cái cớ. Đối với ngươi thì chỉ trăm lợi không hại.
.
Giọng điệu Du Phụng chợt dịu lại.
- Chính phái phương bắc Mãn Hoang giới hệt như một mũi kiếm bên cạnh giường, dù có chiếm được Thất Thải giới này, ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên.
- Ngươi nếu thành công chiếm được phương Bắc Mãng Hoang giới đó là Nhất Cận Lân, Bách Băng giới tiếp giáp Thất Thải giới đó là Nhì Cận Thân.
(*Nhất cận lân, nhì cận thân: Tốt nhất là láng giềng là người quen biết, tốt nhì là láng giềng là người thân thích trong nhà)
- Hơn nữa…. Phù thuỷ bất lưu ngoại nhân điền…
- Nói gì đi nữa, ngươi cũng là người của tà phái, lại còn là dục tu như Băng Cung. Cũng là người của tà phái duy nhất của Mãn Hoang giới mà ta tin tưởng…
- Chỉ cần ta mở lời, cung chủ ắt sẽ phân phó đạo binh của Bách Băng giới đến, phối hợp với ta ở Thất Thải giới. Đến lúc đó…
.
Lý Quý phất phất tay.
- Được rồi, được rồi… chẳng có miếng bánh nào trên trời rơi xuống cả. Phu nhân nói ra điều kiện đi.
.
Nghe đến đây, Du Phụng đang ve vãn hắn cũng trố mắt, sau đó liền bật cười.
- Ai cha cha. Càng lúc chúng ta càng hiểu nhau hơn rồi nhỉ… nếu không có Tống Thanh Thư, không biết chừng ta đã trao thân cho ngươi rồi a…
.
Nghe vậy Lý Quý cũng phải trố mắt, chợt bật cười, đưa hai tay lên như xin hàng.
- Phu nhân à, không cần trao thân nữa đâu, mấy năm qua cơ thể ngươi trong ngoài ta cũng đã rõ rành rành rồi.
- Ta xin chủ động rút lui, nhường cho Tống Thanh Thư a… ta cũng muốn sống lâu một chút. Không khéo lại bị phu nhân hút thành xác khô mất.
.
Du Phụng nghe vậy chỉ bật cười khanh khách.
.
.
.
Không lâu sau khuôn mặt nàng ta chợt nghiêm túc trở lại.
- Được rồi. Không đùa cợt nữa. Tiểu Kê có bao giờ thắc mắc vị trí toạ lạc của Tống gia không ?
.
Hắn nghe vậy khuôn mặt liền cau lại.
- Ta cũng có chút khó hiểu. Tống gia là cự đầu trên giải lụa trung lập này, về lý thì phải chiếm cứ vị trí trung tâm phồn vinh nhất, nhưng kì quái là lại nằm ngay vị trí tương đối xấu chính là ngay bên rìa. Còn là vị trí thấp nhất trên dải lụa xám này.
.
Nàng ta nghe vậy gật đầu mấy cái.
- Không sai. Nhưng tất nhiên cũng chẳng phải Tống gia ngu ngốc mà bởi vị trí này có chút đặc biệt.
.
Lý Quý nghe đến đây bộ dạng vô cùng chăm chú. Du Phụng thấy biểu hiện của hắn chỉ khẽ cười.
- Nơi này… chính là lối vào mộ huyệt của hai vị đại năng trước đây đã ngã xuống trong đại chiến chính tà năm xưa.
.
Hắn nghe đến đây ánh mắt liền loé lên dị sắc.
Ở tu chân giới cấp 4 như Thất Thải giới và Mãn Hoang giới. Có một cảnh giới tồn tại ở phía sau Ma Quân, Thiên Quân. Cảnh giới này cũng là cảnh giới mà tất cả các tu sĩ đều mơ ước.
Tất nhiên là chẳng có ai có thể chạm tới được, nên các tu sĩ chỉ gọi chung cảnh giới ở sau Ma Quân và Thiên Quân là các bậc đại năng. Ở Mãn Hoang giới lẫn Thất Thải giới, này nếu có cao thủ đột phá đến cảnh giới này, hiển nhiên giới cấp bốn đó sẽ tiến lên trở thành tam cấp.
Đây cũng là nguyên nhân mà trước đây, khi ở đấu giá của Bảo Các Hội. Cao tầng Mãn Hoang giới khi nghe tin lão tổ Triệu Cao Vương của Kim Sa giới, bế quan đột phá Ma Quân hậu kỳ thì ai nấy cũng đều lo lắng sốt vó.
Mấy chục giới lân cận, chỉ toàn là tứ cấp, nếu Triệu Cao Vương đột phá thành công, hiển nhiên Kim Sa giới sẽ tiến vào tam cấp. Hơn nữa, Triệu Cao Vương còn là một người tham vọng và hiếu chiến, đến lúc đó sẽ vô cùng khó khăn cản bước tiến của Kim Sa giới xâm chiếm các giới khác.
.
.
Lý Quý vội hít một hơi định thần. Ánh mắt khó hiểu.
- Hai vị ? Lưỡng bại câu thương cùng chết ?
.
Du Phụng nghe đến đây liền mỉm cười gật đầu.
- Đích xác là 2 vị, nhưng cũng chẳng phải là kẻ thù với nhau như ngươi đoán. Mà ngược lại, họ là…
…. Phu thê…
.
Hắn nghe đến đây liền chấn kinh.
- Cái gì…. phu thê ?
.
Nàng ta chỉ gật đầu, ánh mắt đanh lại.
- Không chỉ vậy, mộ huyệt này thứ quý giá nhất… chính là truyền thừa của cả đôi phu phụ này.
- Cứ chu kỳ mỗi 20 năm. Trận pháp bảo hộ một huyệt này sẽ yếu ớt nhất, tu sĩ Thiên Quân của Tống gia sẽ mở ra lối vào cho tất cả các thế lực lớn của Thất Thải giới thử vận may.
.
Nghe đến đây, Lý Quý như có suy nghĩ gì đó, chợt nhướng mày.
- Phu nhân, người nói quanh co, rốt cuộc vẫn chưa vào vấn đề chính a !
.
Du Phụng nghe vậy liền bật cười tiến đến ngồi bên cạnh.
- Chớ có nôn nóng. Ta cũng đã gần nói đến mấu chốt rồi.
.
Nàng ta uống một ngụm trà, thở dài.
- Truyền thừa này… vô cùng hấp dẫn. Nhưng cả ngàn năm qua… chẳng ai có thể đoạt được. Bởi…
….Mộ huyệt này chính là một động phủ khổng lồ phân nhánh chằng chịt, càng vào sâu bên trong, trận pháp áp chế cảnh giới càng lớn. Đoán chừng muốn vào được đến tận cùng huyệt động, đó là tu vi…
.
.
….phải dưới Địa Cảnh.