Dục Tu Ký

Chương 145: Phản Kích



Bất ngờ một bàn tay khô gầy hung hăng không chút báo trước điểm vào mạn sườn hắn. Lý Quý kinh hãi giật lùi ra sau, miệng thầm hô không hay.

.

“Vùn vụt…”

.

Chưa kịp định thần đã thấy một mũi kiếm loé lên xé gió nhắm thẳng yếu hầu hắn lao đến. Lý Quý có chút khấn trương, vội vàng điểm một chỉ. Mũi kiếm còn cách yết hầu vài tấc đã lệch hướng.

.

“Phập…”

.

Hắn không chút do dự, phất tay lên trên, Cách Không Khống Pháp sử ra mạnh mẽ cưỡng bức mũi kiếm cắm thẳng vào trần gỗ phía trên.

Nhìn chuôi kiếm còn rung rinh phía trên, Lý Quý liếc về thân ảnh Vạn Phiến vẫn đang nằm kia cảnh giác cực độ.

Bất ngờ nhân ảnh già nua khô gầy kia quỷ dị bật dậy, lắc lắc cổ mấy cái. Quay sang nhoẻn miệng cười.

- Còn tưởng là ai… thì ra là ngươi ?

- Thuật ẩn thân khá lắm….

…. nhưng chỉ là Địa Ma cảnh sơ kì…..

….cũng muốn lấy mạng Vạn mỗ ?

.

.

Lý Quý ánh mắt chợt động.

“Thì ra lão nghĩ ta dùng bí pháp gì đó ẩn thân tiến vào bên trong này…”

“Như vậy càng tốt a… nếu không đến đường cùng cũng không nên bại lộ không thư…”

.

Bỗng Lý Quý khuôn mặt đanh lại. Ánh mắt hiện lên sát ý.

Tay trái tế ra một chiếc chuông nhỏ, chính là Hồng Kim Chung, một trong những pháp bảo đắc ý nhất của Hạo Phi trước đây, hiện nay đã là địa cảnh, Lý Quý đã có thể dễ dàng thúc dục linh lực vào để sử dụng.

Nhưng không chỉ có vậy, tay phải phất ra một một loạt phi châm dài chừng hai tấc, cách không phóng về phía nhân ảnh đối diện.

Lý Quý hành động vô cùng dứt khoát, phi châm vừa rời khỏi tay, tay trái cầm Hồng Kim Chung khẽ rung lên.

.

.

“keng… keng…”

.

.

Đối diện, Vạn Phiến đang nhoẻn miệng cười chợt biến sắc. Lão cũng chẳng phải sợ hãi các phi châm kia, mà bởi bên trong cơ thể, linh khí như cuồng bạo tán loạn khắp nơi chẳng thể điều khiển như ý. Miệng kinh hô.

- Khốn kiếp.

Lão chỉ kịp tế ra một chiếc thuẫn cũ kĩ, miệng lẩm bẩm gì đó. Bề mặt chiếc thuẫn chợt như có tinh quang chớp loè.

.

.

“Leng keng….”

.

.

Phi châm vừa phóng tới từ mấy hướng, nhất thời bị cỗ thuẫn kia hút vào bề mặt kim loại, đồng loạt rơi xuống bên dưới.

Khuôn mặt nhăn nhó đang cố gắng trấn áp linh lực chạy loạn bên trong đan điền thì lại có một bóng kiếm loé lên trước mặt. Vạn Phiến chấn kinh đưa cổ thuẫn lên đón đỡ thì bất ngờ ánh mắt có chút thất thần.

Đối diện, Lý Quý vừa tế phi kiếm tấn công vừa nhanh chóng lao tới. Âm thầm vận dụng Hợp Hoan Đại Pháp công kích thần thức.

Đáng tiếc là Vạn Phiến hơn hắn tận mấy cảnh giới, dù nói ông ta trước đây suốt ngày chỉ biết luyện khí, không am hiểu nhiều về chiến đấu. Nhưng thần thức, định lực lẫn lịch lãm đều không tệ.

Ảo cảnh chỉ khiến Vạn Phiến thất thần được trong mấy sát na đã thất bại.

Vạn Phiến vội định thần, tay cầm cổ thuẫn hất văng phi kiếm kia sang một bên. Lão cười gằn, không còn nhàn nhã ngồi nữa mà đã lao tới.

Bất ngờ Vạn Phiến ánh mắt loé lên đầy độc ác, một tay niệm pháp quyết chỉ xuống bên dưới, miệng hô khẽ.

.

“Định”

.

Đồng thời, trong tay không biết từ lúc nào ném ra mấy lá cờ nhỏ. Chỉ thấy những lá cờ vốn chỉ to bằng bàn tay, khi phóng đến thì bất ngờ to ra một vòng thấy rõ.

Lý Quý cảm thấy cả người vô cùng nặng nề, bàn chân như có gì đó hút chặt xuống bên dưới. Nhìn những tiểu kì đang phóng tới, sắc mặt đại biến.

.

“Không ổn… là trận pháp…”

.

Hắn nhanh chóng thoái lui. Nhưng tốc độ của trận kì vẫn nhanh hơn một bước, trong nháy mắt ở bốn hướng hắn cắm xuống. Ánh sáng loé lên, tạo thành tấm lưới ở bốn phía.

Chỉ qua một hơi thở, xung quanh đã bị bao bọc bởi ô lưới phát ra ánh sáng xanh, để ý còn thấy ma sát với không khí có khói nhẹ bốc lên.

Lý Quý khuôn mặt trầm xuống, hắn tất nhiên cũng biết nếu chạm vào tia sáng kia sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Nhanh chóng đảo mắt một vòng, thấy khoảng trống ở trên. Hắn không chút suy nghĩ phóng lên. Nhưng chỉ được mấy trượng đã thấy các ô lưới đã nối liền lại với nhau ở bên trên. Nhất thời tạo thành một lồng giam lập phương, nhốt hắn bên trong.

- Là ai cử ngươi đến ?

.

Vạn Phiến chầm chậm đi đến phía trước, chợt đứng thẳng lưng. Khí thế bức người toả ra, ánh mắt thâm trầm, còn đâu bộ dạng yếu ớt lúc trước.

Thấy Lý Quý vẫn im bặt, chỉ nheo mắt nhìn mình. Vạn Phiến nhoẻn miệng cười quỷ dị.

- Không trả lời ? Bị Tứ Lục Kỳ của Vạn mỗ giam giữ, lần này ngươi có chạy đàng trời.

.

Ông ta chợt chắp tay, đi một vòng xung quanh. Lý Quý hiển nhiên vô cùng đề phòng, ánh mắt phức tạp.

- Chẳng phải ông thọ mệnh đã tận… còn đang trọng thương ?

.

Nghe đến đây, Vạn Phiến bật cười một tràng.

- Nếu ta thọ mệnh không tận, khoẻ mạnh không trọng thương… có câu được con cá này ? Ha ha ha ha…

.

Lý Quý nghe đến đây thần sắc có chút phức tạp.

“Khốn kiếp… Vạn Phiến này cũng là một lão hồ ly…”

“Ngay cả Du Phụng cũng bị lão qua mặt… Nhưng đã giao chức trang chủ cho Du Phụng… mà vẫn còn cẩn thận như vậy… chẳng lẽ hành tung của Du Phụng đã bại lộ, âm thầm tạo ra tràng cảnh này dẫn dụ người đến ?”

.

Đang bần thần đã thấy khuôn mặt Vạn Phiến đanh lại.

- Phải chăng là…. phu nhân của ta sai ngươi đến ?

.

Nghe đến đây, Lý Quý như nghĩ gì đó, ánh mắt loé lên, khuôn mặt có chút khó hiểu, sau đó bật cười.

- Phu nhân ? Hahaha… Đúng đúng…. Đích thị là phu nhân yêu quý của lão.

.

Lý Quý lúc này tương kế tựu kế, bộ dạng cười cợt. Thừa nhận như không thừa nhận. Nhất thời khiến cho Vạn Phiến cũng nhìn không ra.

Chỉ thấy ông ta khựng lại, khuôn mặt già nua nheo lại như muốn nhìn thấu hắn.

.

“Tên tiểu tử này, thân trong hiểm cảnh mà vẫn không chút lo lắng... phải chăng có gì đó bất thường ?”

“Ngay cả việc thừa nhận cũng không đáng tin… chẳng lẽ suy đoán của ta sai ? Ngoài Du Phụng còn có thế lực nào khắc nhắm đến ta ?”

.

Vạn Phiến chẳng biết nghĩ gì, khuôn mặt nhăn nhó chợt giãn ra, cười gằn.

- Được, tiểu tử ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Đành phải dùng hình tra hỏi vậy.

Dứt lời. Vạn Phiến nắm tay phát lực.

.

.

“Uỳnh !”

.

.

Cửa phòng chợt nổ tung. Ở bên ngoài, hạ nhân lẫn lính canh thấy dị động liền cả kinh, nhanh chóng lao tới.

Lý Quý giật thót. Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

.

“Không ổn… Khốn kiếp… bên ngoài đám hộ vệ kia có hơn 15 tên Địa Cảnh sơ kỳ, 2 tên Địa Cảnh hậu kì chính tà lẫn lộn, còn cả một tên Thiên Cảnh sơ kỳ…”

.

“Bị bắt… chết chắc a…”

.

“Không được rồi…”

.

Ánh mắt Lý Quý chợt hiện lên quyết tâm.

.

.

Ngay lúc này.

.

.

“Ù ù….ù ù…”

.

.

.

Vạn Phiến đang cười gằn, chớp mắt sắc mặt đại biến.

Dưới chân bất ngờ xuất hiện một hố đen phát ra tiếng xé gió. Ông ta đầy hoảng sợ, nhanh chóng phóng người lên thì chẳng biết từ lúc nào Lý Quý đã xuất hiện trên đầu.

Chỉ thấy khuôn mặt Vạn Phiến như thấy gì đó vô cùng khó tin, bởi lúc này chỉ trong sát na thần thức phóng ra đã thấy bên trong Tứ Lục Kỳ trống rỗng chẳng có ai, vừa liếc lên Lý Quý đã thấy một cước ngay mặt mình đạp xuống.

.

“Bốp”

.

Chỉ trong nháy mắt, Vạn Phiến đã bị rơi trở lại xuống bên dưới, khuôn mặt méo mó chỉ còn sợ hãi kinh hô.

- Không... là…bí pháp không….

.

“Xoẹt”

.

Nhất thời hố đen bên dưới đóng lại, nhân ảnh của Lý Quý và Vạn Phiến đều biến mất vô tung vô ảnh.

.

.

.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong mấy hơi thở, lúc đám hộ vệ xông đến đã chẳng còn thấy Vạn Phiến đâu, chỉ còn duy nhất thi thể của lão già nằm trên bãi máu.

Một tên hộ vệ bộ dạng lớn tuổi, hốt hoảng tiến vào bên trong, ánh mắt đảo một vòng liền kinh hô.

- Các ngươi mau chóng phong toả Vạn Nhẫn Trang, báo tin lại với nữ trang chủ !

- Còn nữa, mau cho người truyền lời đến Tống gia việc này, đóng các truyền tống trận cùng các lối đi sang các dải lụa khác lại. Đảm bảo không một ai có thể rời khỏi nơi này !

- Hung thủ chắc chắn không thể đi xa được.

.

Ánh mắt ông ta đầy bực tức quát.

- Các ngươi còn đứng đó làm gì. Còn không mau tìm kiếm !

.

Dứt lời, lão ta xông ra bên ngoài, mặc cho trời mưa ướt sũng, lắc lắc đầu khẽ than.

- Vạn trang chủ bị hạ thủ ngay trước mũi… khốn kiếp… thật là xấu hổ. Nhưng cũng thật kỳ quái… làm sao có thể vô thanh vô thức biến mất… không có dao động linh lực phát ra a…

.

.

Trong đêm hôm đó.

Tất cả mọi người trong Vạn Nhẫn Trang đều bị kinh động, toàn bộ đều bị hình phòng của Tống gia tập trung ở hội trường. Lần lượt bị khám xét lẫn chất vấn.

Du Phụng cũng không ngoại lệ. Nhưng chẳng ai nghi ngờ vị nữ trang chủ này cả.

Chính miệng Vạn Phiến đề bạt nàng. Du Phụng hiện tại quyền lực, tài phú… chẳng thiếu gì cả. Tất nhiên chẳng có lý do gì đánh chủ ý đến cựu trang chủ, đánh chủ ý đến phu quân mình cả.

Sau khi trả lời vài câu hỏi, Du Phụng tiến về lại chỗ ngồi.

Khuôn mặt nàng ta cau lại, không thể dấu được lo lắng.

.

“Khốn kiếp.... tại sao lại gây ra nháo xự lớn như thế này ?”

“Tiểu Kê à … rốt cuộc là thành công…

… hay đã thất bại a”

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv