Thấy khuôn mặt nhăn nhó khó coi của hắn. Du Phụng chỉ mỉm cười.
- Chớ lo… chỉ là đan dược bổ sung khí huyết mà thôi.
.
Lúc này khuôn mặt hắn mới giãn ra một chút, chỉ qua mấy hơi thở.
Bất ngờ một nguồn nhiệt lưu cuồng bạo từ trong bụng toả ra bốn phương tám hướng khắp cơ thể. Cảm giác dễ chịu khoan khoái mãnh liệt. Lý Quý chợt có chút hồi ức.
.
“Thứ này giống hệt như Bổ Dương Đan của Tuyết Nhi…”
.
“Ta thật là nhớ nàng a…”
.
“Cũng chẳng biết lúc này, Tuyết Nhi, tỷ tỷ… các nàng như nào rồi…”
.
Bàn tay hắn chợt nắm chặt.
.
“Hãy chờ ta… không lâu nữa…nhất định… nhất định Lý Quý ta sẽ trở về đoàn tụ với các nàng…”
.
.
Bỗng Lý Quý ánh mắt trợn ngược.
.
.
“Ư…ưm… phu nhân…ưm…ươi..”
.
.
Thấy hắn đang thất thần, Du Phụng nhanh như chớp ngồi lên mặt hắn. Nhất thời khiến Lý Quý chỉ biết ú ớ… không nói thành lời.
Hắn cũng chưa bao giờ quan sát hạ thân của Du Phụng cận kề như vậy, một cỗ mùi nữ nhân xông lên, nhất thời khiến Lý Quý trợn tròn.
- Tiểu Kê… làm theo lời ta nói… truyền linh lực theo 4 hướng độc lập lên 4 huyệt Phong Trì, Thiên Trụ, Địa Thương, Đầu Duy. Sau đó dồn xuống Nghinh Hương. Từ đây truyền đến thiệt đầu. Làm liên tiếp 2 vòng tuần hoàn.
.
Hắn nghe vậy có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến các huyệt đạo này đều là các huyệt đạo nằm trên đầu, chẳng liên quan gì đến đan điền, cũng không có gì nguy hiểm. Nhất thời nửa tin nửa ngờ làm theo.
.
Không lâu sau, bất ngờ, ánh mắt cả kinh.
Chỉ thấy trong miệng nóng rát, linh lực truyền đến thiệt đầu cũng chính là đầu lưỡi tích tụ. Bất ngờ đầu lưỡi như ngứa ngáy, nhưng đó chưa phải là thứ khiến hắn cả kinh nhất.
Vì ngứa ngáy, hắn đảo lưỡi bên trong miệng. Chợt khuôn mặt mếu máo.
.
“Khốn kiếp… cái quái gì thế này….”
.
“Sao… ta cảm thấy lưỡi mình như…
...như…dài ra vậy a…”
.
.
Du Phụng vừa lấy hạ bộ đưa tới đưa lui trên mặt hắn, cười khúc khích.
- Chớ có lo lắng, đây là công pháp Thiệt Xà mà nam tử Băng Cung thường sử dụng… tán linh lực đi thiệt đầu sẽ trở lại như cũ.
- Ban nãy là ta hầu hạ ngươi… bây giờ cũng nên hầu hạ lại ta chứ a…
.
Nghe đến đây, Lý Quý khuôn mặt giật giật.
.
“Khốn kiếp… Còn tưởng cơ thể có vấn đề gì… thì ra chỉ là Du Phụng muốn…”
.
Nhất thời, lúc này bớt lo lắng, khuôn mặt hắn giãn ra, có chút tiếu ý. Cũng không cố kị, vươn đầu lưỡi ra dày xéo âm hộ ẩm ướt lông lá của Du Phụng ở trước mặt.
Lúc nãy vươn ra nhìn thấy lưỡi mình ở phần đầu tách ra như lưỡi rắn, hệt như tên gọi của công phu này. Lý Quý đã cả kinh rồi, nhưng khi vươn ra hết cỡ, thấy lưỡi mình từ miệng dài hơn cả tấc, nhất thời hắn cảm thấy còn ngạc nhiên hơn.
Thấy bộ dạng Lý Quý vừa tò mò, vừa nghịch ngợm phối hợp, nàng ta một tay chống lên đầu giường, nhìn xuống nháy mắt.
- Thế nào ? Công pháp này không tệ chứ ?
.
Tất nhiên Lý Quý miệng đang bận bịu cũng không thể trả lời, chỉ thấy ánh mắt như cười, đưa ngón tay cái lên.
Dần dần hắn đã có chút quen thuộc…Đầu lưỡi lúc này hệt như yêu xà, đang quấn quanh hạt đậu hồng phía trên dần dần tụt xuống dưới. Lần mò tiến vào bên trong hạ thân của Du Phụng.
Giao hoan với không ít nữ tử, hạ thuỷ của nữ nhân cũng nếm qua không ít, nhưng lần này chân chính cảm giác vị mặn lẫn ấm nóng của lưỡi mình truyền đến.
Lý Quý không khỏi dâng lên cảm giác kì lạ, nhắm nghiền mắt khám phá bên trong động huyệt ẩm ướt của Du Phụng.
Chỉ thấy Du Phụng cơ thể co giật mấy đợt liên tiếp, nhíu mày nhìn xuống khuôn mặt chăm chú của Lý Quý bên dưới có chút mê li.
Không lâu sau.
Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng cười khúc khích xen lẫn với tiếng rên rỉ liên hồi.
Không biết qua bao lâu, chỉ còn phát ra tiếng thủ thỉ nói chuyện của cả nam tử và nữ tử.
.
“Ướt đẫm cả mặt ta rồi… toàn mùi của ngươi a…”
.
“Tiểu Kê à… sướng chết mất… cả người mỏi rã rời… chỉ muốn đánh một giấc thôi a…”
.
“Lần này phu nhân chỉ giáo Thiệt Xà… miệng ta có mỏi nhừ…. cũng đáng a….”
.
“Đảm bảo đám nữ tử Hợp Hoan Tông của ngươi sướng chết đi sống lại a…”
.
“Hahaha… ta cũng nghĩ vậy… mà phu nhân này… Băng Cung còn công phu nào của nam nhân nữa không ?”
.
“Tiểu Kê đã thấy hứng thú rồi chứ gì… tất nhiên là còn. Nhưng ngươi phải bái nhập môn hạ của Băng Cung, ta mới dạy được a…”
.
“ Môn hạ… vậy thôi bỏ đi a…”
.
“Hahaha… ta chỉ đùa thôi… khi khác ta sẽ chỉ cho ngươi một vài công phu thú vị nữa”
.
“Băng Cung nam tử có nhiều không ? Sao phu nhân lại biết rõ mấy công pháp của nam nhân này vậy a ?”
.
“Băng Cung tỉ lệ nam nhân và nữ nhân gần như tương đương nhau. Trước khi là Tả sứ, ta là chấp sự chưởng quản đệ tử nội môn, mấy môn công pháp này cũng đơn giản, chẳng có gì phức tạp cả”
.
.
Bên ngoài sương phòng.
Vẫn một mảng tối mịt yên tĩnh, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng lá rụng xào xạt.
.
.
.
Những ngày tiếp theo cứ trôi qua chẳng có gì thay đổi. Chỉ khác ở chỗ, từ đêm hôm đó.
Chẳng biết Du Phụng thuyết phục thế nào. Lý Quý đêm đến cũng chẳng còn trở về nơi ở cũ trong Vạn Nhẫn Trang mà lại lén lút sang hẳn sương phòng của Du Phụng tá túc.
Viên lão, lão già hay kề cận với Lý Quý, dường nhi biết ý của Du Phụng, bởi vậy cũng thôi trêu chọc hắn, không đả động đến vấn đề này nữa.
Mặc khác, từ lúc Lý Quý đưa cho lão ngọc giản tổ hợp trận pháp, Vạn Nhẫn trang lúc này xuất hiện thêm một luyện khí sư mới có thể chế tác được trữ giới chỉ hai trượng nữa, chính là vị tổng quản mới Viên Tam.
Nhưng Viên Tam sự vụ bộn bề, cũng chẳng hề rãnh tay giúp hắn. Khiến Lý Quý một mình đảm nhiệm cùng lúc mấy đơn hàng lớn. Khổ không sao kể xiết, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Mấy ngày sau, Lý Quý chẳng biết nghĩ gì, chợt mở lời mời tất cả các luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang đến quảng trường trung tâm để nói ra phương pháp tổ hợp trận pháp của mình, việc này cũng khiến Du Phụng ngạc nhiên không thôi.
Tất nhiên luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang đều là người có thực tài, chỉ nghe qua một lần. Ai nấy thần sắc đều vô cùng chấn động. Thậm chí lúc ra về, không ít người còn vái hắn mấy cái, bộ dạng vô cùng thành tâm.
Phương pháp này nhanh chóng được phổ biến rộng rãi khắp Vạn Nhẫn Trang.
Không lâu sau, tin tức này lan rộng khắp mọi ngóc ngách Thất Thải giới lẫn các giới lân cận.
Chỉ trong vài ngày, vô số đơn đặt hàng từ khắp nơi đổ dồn đến, khiến luyện khí sư của Vạn Nhẫn Trang luyện chế vô cùng vất vả.
Nhưng kì lạ ở chỗ, dù chế tác đến giữa đêm muộn mới nghỉ ngơi. Nhưng khuôn mặt của các vị luyện khí sư dù mệt mỏi nhưng ai cũng ánh lên tiếu ý.
Bởi vì mọi người đều biết, chính thức từ lúc này. Vạn Nhẫn Trang đã chân chính trở thành cự đầu độc bá thị trường trữ giới chỉ.
Phúc lợi của các luyện khí sư chỉ trong vài ngày đã bằng một tháng luyện khí trước đây, danh khí của Vạn Nhẫn Trang lên như diều gặp gió, các luyện khí sư cũng thơm lây. Bước ra đường, ai nấy gặp cũng đều khách khách khí khí.
Tất nhiên việc này luyện khí sư từ già đến trẻ, ai nấy cũng biết, thành quả này trước tiên là nhờ vào khả năng quản lý của Du Phụng… sâu xa hơn nữa là đến từ sự rộng lượng của một vị luyện khí sư tài năng, không hề cất dấu phương pháp luyện chế này thành của riêng, mà truyền bá rộng rãi đến mọi người… chính là Tiểu Kê.
Vạn Nhẫn Trang cứ vậy trải qua những tháng ngày yên bình.
.
.
.
Cho đến một hôm.
Bầu trời xám xịt, mưa như trút nước. Trời đã dần về khuya nên Vạn Nhẫn Trang lúc này cũng vắng hẳn bóng người.
Thỉnh thoảng trong màn đêm nhập nhoè mới có lác đác vài nhân ảnh qua lại.
Trong một gian nhà cổ bình dị có phần sơ sài, nếu người lạ từ nơi khác đến hẳn sẽ không thể ngờ được đây là nơi ở của một trong những cự phú hàng đầu của Thất Thải giới… Vạn Phiến.
Gian nhà này nằm giữa một hồ nước nhỏ, xung quanh có vô số các chòi nghỉ bao bọc. Nhưng đây cũng chẳng phải nơi uống trà ngắm cảnh, mà ở mỗi một chòi nghỉ đều có vài tu sĩ canh gác. Dù mưa như trút nước, nhưng bộ dạng ai nấy đều vô cùng tập trung.
Từ trong màn đêm nhìn lại gian nhà cổ kia, tinh quang phát sáng lập loè. Đủ màu sắc, không cần nói cũng biết là các trận pháp bố trí xung quanh.
Dù tiếng sấm chớp, tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài. Nhưng bên trong căn nhà, lại vô cùng yên tĩnh, không hề có một tiếng động gì.
Bên trong ánh nến lập loè, Vạn Phiến đang say giấc chợt ho khan vài tiếng. Bên cạnh, một lão hạ nhân lớn tuổi đang gật gù nghe vậy thì liền choảng tỉnh, chạy đến xem xét.
Thấy Vạn Phiến đã chìm vào giấc ngủ, hạ nhân kia mới thở phào quay về chỗ ngồi của mình.
Cứ như vậy, dần dần lão hạ nhân kia hai mắt cũng nhíu lại. Cũng ngủ quên lúc nào không biết.
Trong ánh nến lập loè. Chợt có một bóng đen chẳng biết từ lúc nào vô thanh vô thức xuất hiện ở góc tường.
Hạ nhân lớn tuổi kia đang gật gù ánh mắt nhanh chóng choàng tỉnh.
Chớ nhìn vẻ ngoài của lão ta mà lầm, cho dù chỉ bên cạnh hầu hạ chăm sóc cho Vạn Phiến, nhưng ông ta cũng chẳng phải phàm nhân, mà tu vi cũng đã là Địa Ma cảnh.
Bóng đen kia vừa xuất hiện, lão trợn tròn khó hiểu trong giây lát, nhưng sau đó không chút suy nghĩ nhanh như chớp tế ra một chiếc thương nhỏ, đâm về bóng đen kia.
Nhưng dường như đã có sự chuẩn bị, bóng đen kia không hề có chút lo lắng.
.
.
.
“Xoẹt….”
.
.
Dù lão hành động vô cùng dứt khoát, chỉ tiếc là chiếc thương chưa kịp đâm tới, dưới cổ đã cảm thấy man mát.
Vết thương bén đến nỗi không hề có chút máu nào chảy ra. Ánh mắt già nua trợn tròn vô cùng khó tin, bởi lão chỉ thấy đối phương vẫn đứng im một chỗ…
Không hề tế ra bảo khí, cũng không có tiếng động gì, cũng như….
….không hề thấy binh khí nào vừa cắt qua cổ mình cả.
Ánh mắt vừa hoảng sợ, vừa khó tin… chợt lão ngước sang nhìn nhân ảnh đang ngủ say trên giường, lộ ra áy náy khó dấu.
Chợt thở dài.
Lúc này… chỉ thấy nhân ảnh lão ngã ra sau.
Nhưng chưa kịp chạm đất, bóng đen kia đã nhanh chóng đến đỡ lấy thân ảnh lão. Một tay nhanh như chớp chộp lấy cây thương trên tay. Dường như sợ phát ra tiếng động, đánh thức nhân ảnh nằm trên giường kia.
Sau khi nhẹ nhàng đặt nhân ảnh kia xuống, bóng đen kia mới từ từ bước đến cạnh giường. Nhìn thật lâu nhân ảnh Vạn Phiến đang say ngủ, ngực lên xuống đều đặn, có chút phức tạp.
.
.
.
Không lâu sau, nhân ảnh kia chẳng biết nghĩ gì, liền thở dài.
Bàn tay nhanh như chớp điểm liên tiếp lên ngực của Vạn Phiến. Dù đang ngủ say, nhưng nói gì đi nữa ông ta cũng là tu sĩ. Nhanh chóng choàng tỉnh, miệng vừa mở ra…
.
- Ngươi…
.
Chưa nói hết câu, nhân ảnh kia đã nhanh như chớp cho thứ gì đó vào miệng Vạn Phiến. Đồng thời xông đến bịt miệng lão lại.
Vạn Phiến vô cùng cả kinh, cả người giãy giụa liên hồi, muốn tế ra bảo khí nhưng lại cảm thấy linh lực như ứ đọng, không thể vận chuyển được.
Dù Vạn Phiến tuổi đã cao, cũng không sợ gì cái chết. Nhưng giữa đêm đột ngột có người xông vào ám toán như vậy, nhất thời không thể bình tĩnh, ánh mắt già nua của lão chỉ thấy kinh sợ tột độ.
Tay chân càng lúc giãy dụa càng mạnh, cố gắng tạo ra tiếng động, gây sự chú ý cho lính canh bên ngoài.
Nhưng đáng tiếc, vì căn nhà này bố trí quá nhiều trận pháp, bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa cũng chẳng còn nghe thấy gì khác.
Cứ như vậy, trong căn phòng mập mờ, một nhân ảnh thì giãy dụa cầu sinh, một nhân ảnh thì ở sau kìm chặt lấy cùng giằng co.
.
.
.
Chẳng biết qua bao lâu.
Vạn Phiến dãy dụa càng lúc càng yếu ớt, sau một hồi triệt để đình chỉ. Lúc này, nhân ảnh kia mới buông đôi tay như gọng kìm ra.
Nhân ảnh này cũng tháo lớp vải đen xuống, tranh thủ thở dốc…. khuôn mặt kia cũng chính là Lý Quý.
Cho dù Vạn Phiến thọ mệnh đã tận, lại còn trọng bệnh. Nhưng dù sao khí lực của Địa Ma đại thành cũng không phải chuyện đùa. Lý Quý cũng vô cùng vất vả mới duy trì được đến lúc này.
Nhìn ánh mắt thất thần của Vạn Phiến… Lý Quý đăm chiêu lẩm bẩm.
- Giết thì dễ... bắt sống thật sự khó nhằn a.
- Độc dược của Du Phụng… dường như đã phát huy tác dụng. Vạn Phiến lúc này hẳn thần trí đã không còn tỉnh táo… hi vọng là lão không phát ra tiếng ồn đánh động đám bên ngoài…
.
Hắn đi đến bên cạnh đảo mắt một vòng, khuôn mặt có chút phức tạp, không lâu sau lắc đầu mấy cái.
- Thật đáng tiếc… Vạn Phiến ông sống đời thanh liêm… lại có kết cục như thế này.
- Lý Quý ta cũng là tình thế đưa đẩy….thân bất do kỉ a…
.
.
Dứt lời, hắn thở dài. Mở rộng bàn tay thành trảo, đặt lên đỉnh đầu Vạn Phiến.
Chợt ánh mắt phát lạnh, không còn vẻ thương xót nữa.
.
.
.
.
.
.