Dục Tu Ký

Chương 130: Hàn Duệ



Mười ngày sau.

.

Phiên Trù Thành… một trong những toà thành nằm trung tâm ở phương Nam Mãn Hoang giới.

.

Đây là toà thành tuy không lớn, nhưng vô cùng nhộn nhịp, bên trong toà thành này chỉ có tu sĩ cư trú, thỉnh thoảng mới có một vài phàm nhân xuất hiện.

Một toà lâu các cao 7 tầng vô cùng to lớn toạ lạc ở một trong những con đường bằng đá rộng lớn nhất của Phiên Trù Thành. Bên trên có bảng hiệu sơn son thiếp vàng.

.

….Bảo Các Lâu…

.

Toà lâu các này cũng chính là một trong những nơi bày bán nhiều bảo vật bậc nhất ở phương Nam, đồng thời…đây cũng là nơi ở của các chủ Chu Quyền, cũng là người đứng đầu của…

.

Bảo Các hội.

.

Bên trong một căn phòng chứa vô số bảo vật của Bảo Các hội, khắp phòng bố trí dày đặc trận pháp, có một chiếc bàn bằng cẩm thạch nằm ở giữa phòng, chuyên dùng để tiếp các khách nhân đặc biệt khi không muốn bại lộ thân phận.

Ở giữa, có một nữ phụ trung niên khuôn mặt đẹp như tạc tượng, sóng mũi cao vút. Làn da trắng như tuyết, cả cơ thể toả ra hương thơm dễ chịu khắp cả căn phòng.

Nữ phụ này khuôn mặt đang đăm chiêu, sau đó chợt nhìn về một trong những nữ tử đối diện có chút không hài lòng.

- Đan Hiểu… ngươi nói lòng vòng, rốt cuộc cũng chẳng biết thiếu chủ hiện đang ở nơi nào.

.

Nghe vậy, Đan Hiểu liền giật thót.

- Trưởng lão, Lệ Tích chỉ nói… lần cuối cùng nàng ta thấy, dường như cự điêu của thiếu chủ, là đang hướng về dãy Đông Lĩnh.

.

Nữ phụ trung niên kia nghe vậy chợt nhìn xuống địa đồ bên dưới…sắc mặt vô cùng khó coi.

- Vô lý… dãy Đông Lĩnh kéo dài hơn ngàn dặm… kết thúc là bờ biển kéo dài vô tận. Tại sao tiểu tử kia lại…

.

.

.

“Hức hức hức…”

.

.

.

Nghe thấy tiếng thút thít, khuôn mặt nữ phụ trung niên nhân kia đanh lại.

- Sống thấy người, chết thấy xác… hắn cũng đã chết đâu mà ngươi lại…

.

Bên cạnh, một nữ tử khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, mái tóc xám bồng bềnh nghe vậy liền nhu miệng lên.

- Trưởng lão… Xuân Hồng tỷ tỷ cũng chỉ là lo lắng cho đệ đệ mình thôi a.

.

Vừa nghe xong, nữ phụ trung niên kia liền trừng mắt.

.

- Ngươi còn dám nói… nghe tin tiểu tử kia mất tích… nha đầu Tuyết Nhi ngươi chẳng phải là người kích động nhất, năm lần bảy lượt đòi trở về phương Bắc đó sao ?

.

Tuyết Nhi nghe vậy liền có chút bực bội, vòng tay lại.

.

- Cứ ở lỳ nơi này chờ tin tức của hắn… vừa lo lắng… vừa buồn bực chết đi được.

.

Thấy biểu hiện của Tuyết Nhi, ở đối diện, nữ phụ trung niên kia nheo mắt

.

- Nơi này không phải là Vô Không Am mà ngươi muốn làm gì thì làm.

- Ngươi yên phận cho ta, bây giờ Hàn Duệ ta là chưởng quản của ngươi chứ không phải là Liên Hương….

.

Nói đến đây, bà ta không chút cố kị thể hiện uy áp ra bên ngoài. Cả căn phòng chợt trở nên lạnh lẽo.

- …Ngươi….. rõ chưa ?

.

.

.

Lúc này mới rõ, nữ phụ trung niên có vẻ đẹp bách bàn nan miêu này chính là Hàn Duệ, cũng chính là nhị trưởng lão của Hợp Hoan Tông.

(*Bách bàn nan miêu: vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời )

Dưới thời Sát Sanh thần tăng, cả ba vị trưởng lão đều nổi tiếng kiều mị.

Nhưng sắc đẹp vưu vật nhất trong cả ba…. thì lại chính là Hàn Duệ.

Cũng chính vì sắc đẹp ngàn năm có một này của Hàn Duệ, Sát Sanh tăng khi xưa vốn đã từng ăn nằm tiếp xúc với với cả ngàn nữ tử xinh đẹp, định lực của ông vô cùng tốt nhưng...

Khi lần đầu thấy nhan sắc của Hàn Duệ …. Cũng phải si mê như điếu đổ, huống hồ là Bảo Các chủ Chu Quyền.

Không chỉ sắc nước hương trời, Hàn Duệ tu vi cũng đã là Thiên Ma trung kì, đối nội đối ngoại cũng vô cùng khéo léo, rất được lòng các tu sĩ cao giai của phương Nam.

Chu Quyền vì vậy mà càng lúc càng buông lỏng quản lý, dần dần giao lại Bảo Các hội cho Hàn Duệ tiếp quản.

.

.

Hiển nhiên Tuyết Nhi ham chơi quậy phá đã quen, bị giam lỏng ở Bảo Các lâu mấy tháng qua thì vô cùng khó chịu.

Nhưng nàng ta cũng không hẳn là không biết lý lẽ, chính vì vậy, khi thấy Hàn Duệ động nộ, nàng ta cũng đành ngoan ngoãn cụp đầu xuống.

Chợt bên cạnh Tuyết Nhi, một nữ tử nhan sắc cũng vô cùng động lòng người chợt đặt tay lên đùi nàng an ủi.

- Muội chớ lo lắng,… mạng lưới tình báo của Bảo Các hội nếu thực sự không tìm ra được hắn….

… Thì muội dù có lục tung cả phương Bắc thì cũng không tìm ra được hắn đâu.

.

Thấy biểu hiện của Tuyết Nhi, Hàn Duệ chẳng biết nghĩ gì, khuôn mặt cũng chợt giãn ra.

- Thôi được rồi. Y Nhã, ngươi mang mấy nha đầu này ra bên ngoài thăm thú một chút.

.

Chẳng biết nghĩ gì, Hàn Duệ chợt thở dài.

- Dù sao đi nữa… đã đến đây được mấy tháng… mà không biết Phiên Trù thành trông như thế nào cũng có chút…

.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt Y Nhã, Tuyết Nhi liền sáng lên, duy chỉ có Lý Xuân Hồng thì khuôn mặt vẫn có chút thất thần.

- Đa tạ trưởng lão… ta biết người là người thấu tình đạt lý mà a…

.

Tuyết Nhi khuôn mặt hớn hở, đưa ngón tay cái lên với Hàn Duệ. Sau đó liếc sang bên cạnh, thấy bộ dạng Lý Xuân Hồng thì liền nhu môi chống nạnh.

- Lý tỷ… Y Nhã nói cũng không sai. Chúng ta dù có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.

- Hơn nữa Lệ Tích chẳng phải cũng nói… Lý Quý hắn sau này sẽ mang tiểu tử nào đó đến trao đổi với xú bà bà kia hay sao…chắc chắn hắn sẽ trở lại thôi a…

.

Vừa nghe đến đây, ánh mắt Hàn Duệ chợt loé, bật cười.

- Đúng rồi…tại sao ta lại…

.

Bà ta chợt nhìn về phía bên cạnh, mỉm cười.

.

- Đan Hiểu… cứ truyền lệnh ta xuống đám A Ly, tiếp tục tìm kiếm tung tích của hắn.

- Mặt khác, ngươi bố trí thêm các tỷ muội 50 dặm xung quanh Thần Kiếm Tông…

- Phải đảm bảo… tiểu tử kia nếu trở về để đổi người, chúng ta phải biết trước Thần Kiếm Tông mà tiếp ứng. Rõ chưa ?

.

Đan Hiểu sắc mặt có chút khó xử.

- Trưởng lão, Thần Kiếm Tông vô cùng rộng lớn, tỷ muội còn lại ở phương Bắc cũng….

.

Hàn Duệ khuôn mặt quyết tâm, phẩy tay.

- Nếu thiếu nhân thủ, ta sẽ cắt cử thêm người ở đây lên phương Bắc hỗ trợ…. Không cần lo lắng.

.

Thấy khuôn mặt Đan Hiểu trầm tư, Hàn Duệ thở dài.

.

- Nếu thật sự phải chọn giữa cứu Liên Hương và tiểu tử kia… ngươi biết phải chọn ai rồi chứ…?

.

- Nhưng….

Thấy Đan Hiểu khó xử, bà ta có chút suy ngẫm rồi nói tiếp.

- Nếu Liên Hương sư tỷ là ta… hẳn cũng sẽ làm như vậy….

- Truyền thừa Hợp Hoan đại pháp… Không Thư … và cả Hắc Linh lực tinh thuần kia…. nếu tiểu tử kia có mệnh hệ gì… Hợp Hoan Tông ta sẽ mất trắng tất cả…

- Nói thẳng ra… hắn chính là tương lai của bổn tông… hiểu chứ ?

.

.

Nghe đến đây, Đan Hiểu dù thần sắc vô cùng phức tạp nhưng vẫn gật đầu. Khuôn mặt đẹp tuyệt sắc của Hàn Duệ có chút suy ngẫm.

- Chuyện Liên Hương tỷ bị vây công còn dễ hiểu, nhưng tại sao tiểu tử kia vốn có cừu oán với Thi Tông… còn bắt giam phu phụ Hồng Nhược Lan…

Nhưng tại sao nữ tử kia hết lần này đến lần khác lại đứng ra cứu giúp bao che hắn….?

.

Đan Hiểu ánh mắt chợt loé.

- Trưởng lão, chẳng lẽ người nghi ngờ nữ tử kia đang lợi dụng Lý Quý để….

.

Hàn Duệ lắc đầu.

- Chuyện này còn khó hiểu hơn…. Hợp Hoan Tông ta vốn đã tuyệt tung tuyệt tích trong tu chân giới, chẳng có tiếng tăm lẫn giá trị gì cho Thi Tông…

.

Thấy mọi người khuôn mặt đều trầm xuống, Tuyết Nhi chợt cất lời.

- Các người suy nghĩ nhiều quá rồi… cũng có thể nguyên nhân mọi chuyện đơn thuần chỉ là… tư tình nam nữ thôi a…

.

Đan Hiểu nghe vậy chợt nhướng mày.

- Giống như muội và hắn ?

.

Tuyết Nhi nghe xong liền trợn mắt, trộm liếc sang Hàn Duệ, sau đó nhìn về Đan Hiểu u oán.

- Tỷ này… sao lại nói ra chứ….không phải tỷ cũng thích hắn hay sao ?

.

Đan Hiểu chỉ bật cười, sau đó không biết nghĩ gì, liền quay sang đối diện.

- Nhưng Tuyết Nhi nói không phải không có lý… Trưởng lão không biết đó thôi… thiếu chủ… vô cùng có sức hút với nữ nhân đấy…

.

Nghe đến đây, Hàn Duệ ánh mắt chợt động.

Bà biết Đan Hiểu tâm ý vô cùng nhanh nhạy, cũng rất ít khi đùa giỡn.

Chợt có chút bâng khuâng, nghĩ về bản thân mình trước đây. Hàn Duệ cũng biết nhan sắc của mình như thế nào, không biết bao nhiêu nam tử trước đây theo đuổi, nhưng…

Cuối cùng, bà ta lại xiêu lòng trước Sát Sanh tăng… ngoại trừ tu vi ra, ông là một lão nhân bề ngoài đã lớn tuổi, khuôn mặt già nua xấu xí.

Nghĩ đến đây, Hàn Duệ chợt hít một hơi thật sâu.

- Thôi được rồi… dù sao cũng chỉ là suy đoán. Căn phòng này ở lâu cũng sinh nghi, các ngươi đi trước đi…

.

Thấy mấy nữ tử đang định ra ngoài, Hàn Duệ không quên trừng mắt nhìn Y Nhã.

.

- Nếu ra bên ngoài gây ra rắc rối gì…

....ngươi…

.

Y Nhã nghe vậy liền tặc lưỡi, gật đầu như bổ củi, sau đó liền kéo tay Tuyết Nhi, Lý Xuân Hồng đi mất dạng.

.

.

.

Không lâu sau, căn phòng chỉ còn một mình Hàn Duệ.

Bà ta lúc này mới ngả lưng ra sau, khuôn mặt nhìn lên trần như thất thần. Miệng lẩm bẩm.

- Sát Sanh tăng ơi là sát sanh tăng…. ông đã chết nhưng tại sao ta….

… tại sao bên cạnh Chu Quyền… ta… không có cảm giác như vậy….

… Chẳng lẽ… thật sự… là…?

… yêu nữ hoang dục Hợp Hoan Tông như ta… mà cũng…. yêu sao ?

.

.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv