Dục Tu Ký

Chương 121: Hỉ Sự



Không lâu sau.

Lý Quý sắc mặt lúc này cũng đã tốt hơn.

Văn Tịnh Kỳ, Bạch Ninh Hinh đều trở lại chỗ ngồi quan khán cổ vũ cho Hồng Hi Văn.

Lý Quý ngồi tựa lưng vào bệ đá, chợt mở miệng.

.

- Sao vậy…?

.

Hồng Nhược Lan đứng bên cạnh khuôn mặt lo lắng.

.

- Xem náo nhiệt cũng đã xem rồi, ngươi tỷ thí cũng đã xong… thương thế dường như cũng không quá nghiêm trọng.

.

Nếu không còn việc gì….

.

…. Thì nên đi thôi…

.

Ta thấy mấy lão già kia nãy giờ…ánh mắt nhìn về phía này có chút bất thiện a…

.

Nghe vậy ánh mắt hắn chợt loé, đầu gật gật…

Thấy mọi người đều dồn chú ý về cuộc tỷ thí của Hồng Hi Văn và nam tử cao gầy Vạn Đao Tông, hắn đứng dậy, đang định lẳng lặng lẻn đi thì…

.

.

“Lý Nhi… nán lại một chút…”

.

.

Giọng Mặc Long văng vẳng trong đầu khiến sắc mặt hắn vô cùng phức tạp. Hồng Nhược Lan thấy vậy liền khó hiểu.

.

- Sao còn không đi….?

.

Lý Quý nở nụ cười khó coi hơn cả khóc.

.

- Bây giờ… có muốn đi cũng không được nữa rồi.

.

Vừa nói xong, ngón tay hắn chỉ chỉ về phía mấy vị chưởng giáo, sau đó chỉ về phía tai mình. Hồng Nhược Lan nghe vậy cũng liền trầm mặc.

Bỗng dâng lên lo lắng khó hiểu.

.

.

.

Trận chiến giữa Hồng Hi Văn và nam tử cao gầy kia diễn ra vô cùng quyết liệt, nhưng kết cục cũng không khó đoán, dù áp chế cảnh giới xuống Nhân Tiên tầng 9 đi nữa, lợi thế vẫn vô cùng rõ ràng.

Sau mười mấy chiêu, Hồng Hi Văn đã giành chiến thắng.

.

Chung cuộc.

Sau khi nghỉ ngơi gần nửa canh giờ.

Chính là cuộc tỷ thí cuối cùng của chân truyền đệ tử, trận đấu giữa Hồng Hi Văn và Phùng Hi Bạch.

Tất nhiên là Hồng Hi Văn lần nữa lại áp chế cảnh giới xuống Nhân Tiên tầng 9. Nhưng lần này, đối thủ là Phùng Hi Bạch kinh nghiệm vô cùng phong phú. Dù cảnh giới trước đây có hơn nhưng Hồng Hi Văn vẫn không chiếm được ưu thế rõ ràng.

.

.

“Keng… keng… keng…”

.

.

“Hồng tỷ… cẩn thận…”

.

.

“Keng keng….ầm….”

.

.

“Keng keng keng keng….”

.

.

Tiếng vũ khí va chạm nhau, tiếng của các tia đao khí lẫn kiếm khí phát ra dồn dập.

Ở bên trên, các vị chưởng giáo ánh mắt đều vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng lộ ra thưởng thức, thỉnh thoảng còn quay sang nói nhỏ gì đó.

Bên dưới, đám đệ tử chia ra rõ thành hai phe, một phe ủng hộ Hồng Hi Văn, đám đệ tử còn lại tất nhiên ủng hộ Phùng Hi Bạch.

Không khí vô cùng náo nhiệt.

.

“Phùng ca cố lên…. Coi chừng bên trái ! ….”

.

“Ta cá là Hồng sư tỷ sẽ thắng a… lợi thế cảnh giới… càng về sau càng thể hiện ra rõ ràng a…”

.

“Chưa chắc a… Phùng Hi Bạch từ nãy đến giờ, đối chiến vẫn chưa hề rơi xuống hạ phong đấy…”

.

“Tất nhiên, Hồng sư tỷ là đang thăm dò thôi…”

.

“Ngươi xem… Phùng Hi Bạch biến chiêu vô cùng chuẩn độc, mấy lần khiến Hồng sư tỷ lâm vào thế hiểm rồi…”

.

Cả hai vẫn giằng co cho đến khi Phùng Hi Bạch chợt tung ra thức cuối cùng của Huyết Đao Kinh.

.

“Cửu Phủ Quy Tông”

.

Ánh mắt hắn long sòng sọc, cả người nổi đầy gân đỏ… Một đao vô cùng lăng lệ nhắm thẳng giữa thạch đài chém xuống, khí kình cùng vụn đá bay tán loạn, chấn cả Hồng Hi Văng trượt ra khỏi võ đài.

Tất nhiên…

Phùng Hi Bạch giành chiến thắng chung cuộc.

Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô phát ra vang dội. Ngay cả các đệ tử ban nãy bất mãn với việc Phùng Hi Bạch không áp chế tu vi khi chiến với Lý Quý cũng phải gật gù khen hay.

Ngay cả Mặc Long thấy đại đệ tử của mình thất bại cũng không chút thất thố, bởi chiến thắng của Phùng Hi Bạch vô cùng xứng đáng.

Chỉ thấy khuôn mặt ông ta đầy tiếu ý, chắp tay hướng về phía Phùng Diêm Sâm như chúc mừng, Phùng Diêm Sâm đắc ý không phải nói, nhưng vẫn điệu thấp chấp tay tạ lễ. Hành xử vô cùng chuẩn mực.

Sau khi Tú Thư tuyên bố người chiến thắng chung cuộc, nàng ta cũng đầy nhẹ nhõm, vô thức hướng về phía Lý Quý lắc đầu, có chút thoáng qua áy náy.

Hiển nhiên Lý Quý không hề có tâm lý lo lắng chuyện ban nãy, thậm chí Phùng Hi Bạch có giành chiến thắng, Văn Tịnh Kỳ đang bên cạnh vui vẻ chúc mừng đi nữa nữa, hắn cũng không hề khó chịu.

Bởi lúc này… hắn đang lo lắng chuyện khác.

Ánh mắt nhìn về Mặc Long đầy thâm trầm.

Mặc Long cũng không hề để ý đến có một người đang chăm chú quan sát mình, bộ dạng ông ta đầy tiếu ý, đứng dậy đi tới phía trước.

.

- Chư vị, tỷ thí đã diễn ra vô cùng tốt đẹp… một lần nữa tại hạ vô cùng cảm kích các đồng đạo lẫn các đệ tử Vạn Đao Tông không quản đường xa, nể mặt mà đến a…

.

Vừa nói ông ta vừa đảo mắt sang những tu sĩ Thiên Cảnh đang ngồi ở sau, sau đó liếc xuống các đệ tử Vạn Đao Tông bên dưới mỉm cười.

.

- Không dấu gì các vị, nhân dịp tỷ thí hội hôm nay… tại hạ còn có một việc quan trọng muốn thông báo nữa…

.

Đám đệ tử đang bàn tán nghe đến đây cũng im lặng lắng nghe, ngay cả Lý Quý ánh mắt chợt loé, cũng vô cùng chăm chú.

.

- Đó chính là… một tháng nữa….

.

…. Hôn lễ của tam đệ tử ta… Văn Tịnh Kỳ và ái tử của Phùng đạo hữu Phùng Hi Bạch sẽ chính thức tổ chức ở Vạn Đao Tông.

.

….Mong các vị đạo hữu chính phái có thể sắp xếp chút thời gian quý báu đến chung vui a….

.

Vừa nói xong, đám đệ tử bên dưới như nổ tung.

Tiếng chúc mừng, tiếng la hét, tiếng bàn tán phát ra khắp nơi.

.

“Thì ra là chuyện này…. ta đã nghi ngờ rồi a…”

.

“Trời ơi… Văn tỷ… sao tỷ nỡ….”

.

“Văn tỷ thèm thích ngươi mới là lạ a….”

.

“Phùng ca ca… vậy là ta hết hi vọng rồi sao….”

.

“Thật là xứng đôi vừa lứa a…”

.

Thậm chí mấy vị tu sĩ Thiên Cảnh nghe vậy cũng có chút bất ngờ, ai nấy đều lần lượt tiến đến chắp tay chúc mừng Phùng Diêm Sâm lẫn Mặc Long.

.

“Chúc mừng hỉ sự của Mặc đạo hữu a…”

.

“Văn nhi… tiểu nữ này vô cùng xuất sắc… chúc mừng Phùng đạo hữu a…”

.

.

Không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người khi nghe đến việc này khuôn mặt ai nấy cũng đầy tiếu ý.

Chẳng có ai để ý đến….

…ở một góc tĩnh lặng đối diện, có một nhân ảnh đang đượm buồn…

.

.

… chính là Lý Quý.

.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía Văn Tịnh Kỳ… nhưng xung quanh đang có vô số người bao quanh chúc mừng… hắn cũng không thấy được nàng ta.

Lý Quý chẳng biết từ đâu lấy ra một bầu rượu, thở dài mấy cái…

.

.

“Ực… ực… ực..”

.

.

Ngửa cổ uống một hơi thật dài.

Ngay cả Hồng Nhược Lan bên cạnh khuôn mặt cũng có chút phức tạp, mấy lần định mở miệng trêu chọc nhưng lời nói đến môi lại tụt trở vào, chỉ lắc đầu mấy cái.

Chẳng biết nghĩ gì, nàng ta ngồi bệt xuống bên cạnh Lý Quý…. nhìn về phía Văn Tịnh Kỳ….

.

- Đã là người của tà phái…. Nếu thích nữ nhân nào… thì cướp về… cần gì phải như vậy a…

.

Lý Quý lắc đầu….

.

- Không phải ta buồn… thật ra… đây là kết cục tốt đẹp nhất rồi…

.

- Ta và nàng ta… quả thật chính tà bất dung…. chẳng có thể nào đến được với nhau cả.

.

….Cho dù có chiếm được thể xác… nhưng tâm hồn… có thể chiếm được sao…?

.

Hắn chợt uống thêm một ngụm nữa, mỉm cười.

.

- Sao bỗng nhiên lại quan tâm chuyện của ta vậy a… phải chăng ngươi…

.

… có ý gì đó với ta…?

.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt Hồng Nhược Lan chợt đỏ ran lên, trợn trừng có chút thất thố.

.

- Ngươi… ngươi ảo tưởng à….

.

Thấy biểu tình của Hồng Nhược Lan, hắn bật cười một tràng, khuôn mặt giãn ra… thoải mái không ít.

.

.

.

.

“ Lý đệ… Lý đệ… mau đến đây… sư phụ cho gọi ngươi a…”

.

.

Đang nói chuyện với Hồng Nhược Lan thì chợt nghe tiếng gọi của Hồng Hi Văn. Lý Quý dù thần sắc có chút lo lắng, nhưng vẫn đứng dậy nhanh chóng tiến đến.

Chỉ thấy lúc này có hai đám người phân biệt rõ ràng, bên phải là đám đệ tử đang đứng phía trước Phùng Diêm Sâm, bên trái là Mặc Long cùng mấy nhân ảnh nữ tử.

Cũng chẳng thấy đám người Thiên Cảnh đâu, dường như đã được Mặc Long thu xếp chỗ nghỉ ngơi. Phía sau dù đã có không ít đệ tử giải tán, nhưng vẫn còn rất đông đệ tử nán lại. Khuôn mặt ai nấy đều nhìn về phía Mặc Long lẫn Phùng Diêm Sâm đầy tò mò.

Hắn bước tới đã thấy thấy 3 vị sư tỷ lúc này đã đứng ngay ngắn trước mặt Mặc Long.

Lý Quý thoáng liếc sang Văn Tịnh Kỳ, lúc này chỉ thấy nàng ta đang cúi gằm. Hắn vội định thần hướng chắp tay.

- Sư phụ.

Mặc Long thấy Lý Quý liền mỉm cười gật đầu.

- Lý nhi… biểu hiện hôm nay khá lắm. Ba vị sư tỷ của ngươi không có phần thưởng gì… nhưng riêng ngươi….

.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv