Dục Tu Ký

Chương 120: Biết Vậy.... Thua Thảm Một Chút...



Nhưng Lý Quý lại như thấy trước chiêu thức, bàn chân khẽ đạp lên thân đao, mượn lực lui ra sau.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Cũng chẳng biết đối ứng bao nhiêu chiêu, khuôn mặt Phùng Hi Bạch chợt hiện lên dị sắc.

.

“Kì quái….Nhân Tiên tầng 2… làm sao có thể…”

.

“Tiểu tử này nhanh như sóc, năm lần bảy lượt thoát hiểm a…”

.

“Chẳng lẽ hắn thật sự… xuất chúng như vậy…”

.

Phùng Hi Bạch thoáng đình chỉ, tay cầm Bả Phì Đao nhìn về Lý Quý chăm chú, hệt như đang tìm điểm yếu của hắn vậy.

.

.

Bất ngờ.

.

.

Cả Tú Thư lẫn Phùng Hi Bạch đều nghe thấy giọng Mặc Long trong đầu.

.

“ Tú Thư… phối hợp một chút… đây là chuyện hệ trọng “

.

“ Lý Quý có chút bất thường…. Phùng nhi… đừng áp chế ở Nhân Tiên tầng 2 nữa… nâng dần tu vi lên….”

.

Nghe vậy, ánh mắt Phùng Hi Bạch chợt loé.

Nếu như người nói là Phùng Diêm Sâm, hắn chưa chắc sẽ làm theo. Nhưng đây lại chính miệng Mặc Long phân phó.

Khuôn mặt hắn cười gằn. Bên trong đan điền, linh lực vô thanh vô thức từ từ tích tụ trở lại… nâng lên Nhân Tiên tầng 3… khuôn mặt Phùng Hi Bạch có chút suy tư, cũng không đình chỉ.

Không lâu sau, linh lực áp súc đã trở thành Nhân Tiên tầng 4.

Lúc này Phùng Hi Bạch mới có chút hài lòng.

Việc Phùng Hi Bạch cởi bỏ áp chế, ngoài Mặc Long, Phùng Diêm Sâm và Tú Thư ra… còn một người biết nữa…

.

.

Chính là Lý Quý.

.

.

Xuyên suốt trận đấu, Lý Quý luôn duy trì Hắc Nhãn quan sát các luồng khí cũng như cách phát lực của Phùng Hi Bạch… chính vì vậy, hắn mới có thể thoải mái né tránh các chiêu thức hiểm hóc của Phùng Hi Bạch.

Lần này, thấy đan điền của đối phương linh lực cuồn cuộn chảy ngược vào. Bốn vòng xoáy bên trong sáng chói đang xoay vòng.

Lý Quý ánh mắt loé lên.

.

.

“Tên này… ai cha… chơi xấu a…”

.

.

Chưa kịp phản ứng đã nghe.

.

- Lý đệ, cẩn thận… ta đến đây.

.

Lần này cảm thấy hơn Lý Quý ròng 2 cảnh giới, hắn cũng còn không cố kị. Một đao lăng lệ từ trên cao chém xuống.

.

.

“Ầm….”

.

.

Lần này Lý Quý vẫn thoát khỏi, nhưng nhìn bên dưới chân, võ đài đã nứt đôi. Hắn vô thức cũng cảm thấy khó chịu.

.

.

“Nếu ta thật sự là Nhân Tiên tầng 2… đao vừa rồi… không chết cũng tàn phế a…”

.

.

Tất nhiên Phùng Hi Bạch không để Lý Quý ngơi nghỉ, một đao vừa chém xuống, hắn xoay người, miệng khẽ hô.

.

“Huyết Đao Kinh…. Loạn Chấn….”

.

Lý Quý cảm thấy bên trong cơ thể đối phương, linh khí bốn phương tám hướng dồn vào hai cánh tay vô cùng đậm đặc, ánh mắt chấn kinh.

.

“Nguy hiểm….”

.

Phùng Hi Bạch cầm thanh đại đao xoay người một vòng, tàn ảnh lẫn đao khí lăng lệ uốn lượn bay rợp trời chém xuống vị trí Lý Quý đang đứng.

Lý Quý sắc mặt đại biến, dùng hết tất cả phi châm phóng ra, Cách Không Khống Pháp phân thần điều khiển mấy chục thanh châm phóng về phía đao khí bên trên.

.

.

.

“Ầm Ầm…”

.

.

“Xoẹt…xoẹt…”

.

.

“Leng keng….”

.

.

Tiếng các thanh châm lướt gió va chạm, tiếng đao khí cắm xuống nền võ đài phát ra tán loạn khiến toàn trường chấn kinh.

Tiếng động vừa dứt, Lý Quý chìm trong lớp khói bụi bên dưới, cũng chẳng biết có đỡ được không.... hay đã trọng thương…

.

.

“Sao ta cảm thấy…. Phùng huynh… không phải áp chế xuống tu vi Nhân Tiên tầng 2 nhỉ…”

.

“Đúng vậy… ta cũng định nói…”

.

“Linh lực của Nhân Tiên tầng 2 làm sao phát ra một thức khủng bố như vậy được….”

.

“Ngươi đa nghi rồi. Chẳng lẽ đối thủ là tên phế vật kia mà Phùng huynh lại thèm ăn gian …?”

.

“Không… mấy năm trước đây ta đã từng thấy qua Viên Phong sư huynh sử ra chiêu này… lúc đó huynh ấy đã là Nhân Tiên tầng 5, đao khí cũng chỉ như vậy là cùng…”

.

Đệ tử Thần Kiếm Tông không biết thì không nói. Nhưng ở đối diện, vô số đệ tử nội môn Vạn Đao Tông dâng lên trầm mặc. Bởi nhìn chiêu thức lăng lệ kia… Bọn hắn thừa thông minh để hiểu…

.

Nhân Tiên tầng 2… không thể nào làm được.

.

Bên cạnh võ đài, khuôn mặt Tú Thư nhăn nhó, vô cùng khó xử. Nhưng đã có Mặc Long mở lời, nàng cũng đành nhắm mắt làm ngơ.

Hồng Nhược Lan đang đứng bên dưới khuôn mặt cũng động nộ.

.

“Tên này… tên này… tại sao mấy lão già kia lại giả vờ như không biết ….?”

.

“Lũ chính phái này… đúng là khẩu phật tâm xà…. Không thể tin được…”

.

“Còn tên ngốc kia nữa… sao không tìm cơ hội thua quách cho rồi….”

.

Ngay cả Hồng Hi Văn cũng phải nhìn sang Bạch Ninh Hinh.

.

- Muội… muội có thấy gì bất thường không…?

.

Bạch Ninh Hinh sắc mặt khó coi.

.

- Tất nhiên… nhưng tại sao sư phụ lại….

.

Cả hai nàng đều nhìn lên Mặc Long, chỉ thấy ông ta vẫn vô cùng chăm chú, biểu tình dường như không có để ý đến việc kia.

Không chỉ Mặc Long mà cả 5 vị Thiên Cảnh kia cũng vậy.

Ở phía sau, nghe hai sư tỷ nói chuyện, Văn Tịnh Kỳ khuôn mặt không dấu nổi thất vọng.

.

“ Sư phụ người….”

.

“ Phùng Hi Bạch… thật đáng xấu hổ…. đấu với tiểu đệ ta chỉ là Nhân Tiên tầng 2, cần gì phải làm ra trò xấu hổ kia cơ chứ….”

.

Thậm chí ngay cả Viên Phong, đối thủ của Lý Quý ban nãy, cũng là đồng môn của Phùng Hi Bạch thấy vậy sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

.

.

.

Bụi mù lắng xuống, chỉ thấy Lý Quý dù vẫn còn đang đứng nhưng toàn thân run rẩy…. cả người rách rưới lỗ chỗ. Máu đã túa ra….

Khuôn mặt hắn vô cùng âm trầm, nhưng lại không nhìn về phía Phùng Hi Bạch… mà nhìn về phía Tú Thư… Sau đó liếc về phía Mặc Long…

Lý Quý không hề ngốc, nhìn biểu hiện áy náy của Tú Thư…. Lẫn khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Long và Phùng Diêm Sâm.

Dù không hiểu rõ ngọn ngành nhưng cũng đã dần đoán được một chút.

Hắn thâm tâm nguội lạnh, miệng lưỡi đắt ngắt, thần sắc vô cùng phức tạp, trong đầu dâng lên vô số câu hỏi.

.

“Tại sao…?.....rốt cuộc là tại sao…?”

.

“Ý đồ của Mặc Long là gì…?....”

.

“Chẳng lẽ muốn ta phải …. thua…?”

.

“Thắng thua này… quan trọng như vậy sao…?”

.

“Vì tên Hi Bạch kia… hay vì lý do gì…?”

.

“Thôi bỏ đi… dù gì đi chăng nữa…..cũng đến lúc…

.

.

….phải thua rồi…”

.

Lý Quý vội định thần, ánh mắt hiện lên quyết tâm, hắn xông tới Phùng Hi Bạch…

.

- Phùng huynh thật khiến ta mở mang tầm mắt… xem chiêu…

.

Nhất thời vô số thanh châm đang cắm xuống đất nhất tề hướng về phái Phùng Hi Bạch hướng tới.

Khuôn mặt Phùng Hi Bạch cười khẩy, hiện lên khinh thường.

.

- Được… đến đây.

.

Phùng Hi Bạch cầm thanh đại đao vác lên vai, cả người khẽ nghiêng sang một bên.

.

“Huyết Đao Kinh – Chấn Lộ….”

.

Lý Quý nhìn dòng linh lực đang chảy bên trong cơ thể Phùng Hi Bạch giống hệt như Viên Phong, hắn cũng đoán được chiêu thức Phùng Hi Bạch sử ra.

Hắn hai tay cầm hai thanh châm, cắm về phía lưng Phùng Hi Bạch, Chấn Lộ của Huyết Đao Kinh sử ra.

Thanh đao quét một vòng quanh người Phùng Hi Bạch…

.

.

“Ầm…”

.

.

Thanh đại đao chấn Lý Quý văng ra khỏi võ đài.

Khói bụi lại văng tung toé.

Qua mấy hơi thở, một nhân ảnh bên trong hiện ra.

Lý Quý khuôn mặt đầy đau đớn, miệng phun ra một ngúm máu.

.

“Con mẹ nó… đã có sự chuẩn bị… mà vẫn thê thảm thế này….”

.

“Cũng may là có An Lưu Y, nếu không lần này… liệt giường thật chứ chả chơi a…”

.

Bên dưới toàn trường đều im ắng… không một tiếng động nào phát ra.

Bởi….

Từ lúc Phùng Hi Bạch sử ra Chấn Lộ… mọi người thầm so sánh với Viên Phong… đã thấy sự khác biệt rõ ràng.

Đám đệ tử có thể không biết Phùng Hi Bạch âm thầm cởi bỏ áp chế, từ tầng 4 trở thành tầng 6 Nhân Tiên…

Nhưng tất cả đều biết…. tu vi của Phùng Hi Bạch…. Chắc chắn không phải là Nhân Tiên tầng 2.

Tất cả đệ tử Thần Kiếm Tông đều âm thầm nhìn về phía nhân ảnh Lý Quý, thần sắc phức tạp.

.

“Tên phế vật kia dù không phải tài giỏi gì… nhưng ít nhất hắn cũng không….”

.

“Này… bé miệng lại… chuyện này không đến lượt chúng ta quản…”

.

“Nhìn gương mặt của Tú chấp sự cũng đã hiểu rồi….”

.

“Dường như Phùng Hi Bạch hắn có móc nối gì đó với Tú chấp sự a…”

.

Không chỉ đệ tử Thần Kiếm Tông… mà cả đệ tử Vạn Đao Tông dù không nói ra miệng, nhưng ánh mắt nhìn về Phùng Hi Bạch vô cùng thất vọng.

Hiển nhiên lúc này hắn đã trở về lại chỗ ngồi, khuôn mặt vô cùng đắc ý, cũng chẳng để ý đến các đệ tử chân truyền khác nhìn mình kì lạ.

Chỉ khi nhìn về phía Lý Quý…. nụ cười mới chợt tắt.

Bởi lúc này… Văn Tịnh Kỳ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lý Quý.

Hai tay nàng ta khẽ đỡ đầu hắn, khuôn mặt lo lắng.

.

- Sư đệ… cảm thấy thế nào… có bị thương nặng lắm không ?

.

Không chỉ Văn Tịnh Kỳ mà Hồng Nhược Lan, Bạch Ninh Hinh, Hồng Hi Văn cũng đứng bao quanh, khuôn mặt ai nấy đều lộ ra lo lắng.

Lý Quý nhìn thấy 4 nhân ảnh nữ tử đang bao quanh, ánh mắt giật giật.

.

.

“Con mẹ nó… thua đáng lắm…”

.

.

“Biết vậy… ban nãy….

…..thua thảm một chút a…”

.

.

.

Hắn vội định thần, ánh mắt chăm chú chỉ nhìn vào Văn Tịnh Kỳ. Cũng chưa bao giờ hắn và Văn Tịnh Kỳ gần gũi như thế này, thậm chí…

Lý Quý còn nghe được mùi cơ thể dể chịu của nàng ta phát ra thoang thoảng nữa.

.

- Ta… ta… đệ đệ…

.

Chẳng biết sao lúc này, nhìn khuôn mặt Văn Tịnh Kỳ ở sát trước mặt, lại không biết nói gì.

Nhưng Văn Tịnh Kỳ nghe vậy thì lại nghĩ Lý Quý bị thương không nhẹ, ngay cả nói cũng không nên lời, liền một tay đặt lên mặt Lý Quý.

.

- Đệ mau chóng dưỡng thương… chớ có lao lực.

.

Chỉ thấy khuôn mặt Văn Tịnh Kỳ hết quay trái lại quay phải, chẳng chút giữ hình tượng…

.

- Bạch Tỷ, Hồng Tỷ… mau tìm ai đó biết trị thương giúp đệ ấy với…

.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Văn Tịnh Kỳ, Lý Quý chợt như thất thần, ánh mắt dán chặt vào nàng ta, hệt như bị hớp hồn vậy….

.

.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv