.
.
.
Lý Quý không biết rằng.
.
Từ nãy đến giờ, ở phía đối diện. Văn Tịnh Kỳ âm thầm nhìn về phía này, thấy tất cả biểu hiện của hắn cùng Hồng Nhược Lan đều thu vào mắt, sắc mặt nàng ta vô cùng phức tạp.
.
“ Nữ tử kia với sư đệ… dường như… biểu hiện….
.
…. trên mức bằng hữu a…”
.
“ Sao ta lại cảm thấy….. không thoải mái như thế này….”
.
“Nhưng… còn ta thì sao…. ta… chẳng tốt lành gì…”
.
“ Sư đệ dường như có tình ý với ta… nghe Phùng Hi Bạch nói như vậy…
.
…biểu hiện của đệ ấy ban nãy…. hẳn là vô cùng đau lòng a…”
.
“Vậy mà ta…. trước đây còn nhẫn tâm… muốn xem biểu hiện của đệ khi biết việc này…”
.
“Lý sư đệ… ta xin lỗi…. ta thật sự vô cùng khó xử… việc đến mức này….
.
….không thể làm gì được….”
.
“Ông trời có mắt….cho đệ tu luyện, nhưng cũng thật trêu ngươi…. chúng ta… có duyên không phận…”
.
.
Thấy Lý Quý đang đi về phía này, Văn Tịnh Kỳ vội định thần.
.
- Muội… thấy ý đó như thế nào ?
.
Văn Tịnh Kỳ thất thố nhìn sang Phùng Hi Bạch, mỉm cười.
.
- Xin lỗi, nãy huynh nói gì… muội có chút không để ý…
.
.
.
.
Lý Quý đi đến chỗ đám đệ tử chân truyền, thấy Văn Tịnh Kỳ cùng Phùng Hi Bạch ngồi hàng đầu đang trò truyện, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Hắn liền chọn ghế sau cùng, khuôn mặt có chút phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
.
.
“Keng keng… keng keng….”
.
.
Tiếng đao kiếm va chạm nhau ở trên 3 võ đài phát ra liên hồi. Cũng dần khiến tâm tình Lý Quý có chút thoải mái hơn.
Bên trên 6 chiếc ghế kia, thỉnh thoảng mấy vị chưởng giáo kia mỉm cười, lúc thì đăm chiêu, lúc thì chỉ chỉ trỏ trỏ. Dường như ai nấy đều rất tập trung quan khán.
Thỉnh thoảng, Lý Quý chợt bắt gặp ánh mắt Mặc Long nhìn về mình kì quái.
Ban đầu thì hắn có chút thất thố khó hiểu, dần dần không tìm ra nguyên nhân, hắn cũng đành mặc kệ.
.
.
.
Qua hai canh giờ, rốt cuộc 60 đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Tông và Vạn Đao Tông cũng tỷ thí xong.
Người chiến thắng thứ hạng đầu tiên chính là một nam tử cao lớn của Vạn Đao Tông, ba thứ hạng tiếp theo đều là người của Thần Kiếm Tông.
Hai thứ hạng cuối cùng chính là người của Vạn Đao Tông. Không cần nói cũng biết, sáu tên đệ tử này lúc tuyên bố thứ hạng vui mừng như thế nào.
Đúng như Tú Thư có nói qua, vì là tỷ thí giao lưu, hơn nữa còn có mấy vị chưởng giáo quan khán.
Tỷ thí diễn ra vô cùng suôn sẽ, chỉ có một vài đệ tử không may đổ máu, còn lại đều không có vấn đề gì.
Tuy chỉ là tỷ thí của đệ tử ngoại môn nhưng Lý Quý quan khán cũng biết được không ít thông tin, tỷ như phương thức dùng đao của Vạn Đao Tông, phương pháp di chuyển cũng như phát lực.
Nói gì thì nói, trong một môn phái, ngoại môn hay nội môn đệ tử đi chăng nữa, đều phải có một pháp môn tu luyện cơ sở làm nền móng.
Hắn lúc này cũng đã biết không thể tránh khỏi việc tỷ thí, vì vậy chút nữa có gặp đệ tử của Vạn Đao Tông, cũng giúp Lý Quý hắn không ít.
Tỷ thí của đệ tử ngoại môn kéo dài hơn hai canh giờ, nhưng đệ tử nội môn, chưa tới một canh giờ.... đã phân định kết quả.
Lúc này, rõ ràng Lý Quý nhận được nhiều lợi ích hơn so với quan khán đệ tử ngoại môn nhiều. Bởi lúc này, đệ tử nội môn là sự khác biệt rõ ràng về lượng và chất.
Khuôn mặt Lý Quý gật gật, nghĩ thầm trong bụng.
.
.
“Thu hoạch không tệ chút nào…”
.
.
“ Ngoại môn và nội môn… đúng thật…. khác biệt…”
.
.
“ Thần Kiếm Tông dùng kiếm thì lợi dụng ưu thế tốc độ, linh hoạt. Ngược lại, Vạn Đao Tông thì lợi dụng ưu thế về phát lực, chiêu thức sử ra tuy ít hơn nhưng hiệu quả lại không kém chút nào….”
.
.
“ Pháp môn của Vạn Đao Tông dường như đều tích luỹ linh lực vào thanh đao, sau đó nương theo lực tay mà phát ra…. Còn pháp môn của Thần Kiếm Tông thì lại phụ thuộc nhiều vào phi kiếm, vì vậy mỗi lần đệ tử Vạn Đao Tông áp sát…. Liền lộ ra nhược điểm về phòng thủ…”
.
.
Tỷ thí của đệ tử nội môn rõ ràng hơn xa đệ tử ngoại môn. Hiển nhiên các trận chiến của đệ tử nội môn cũng khốc liệt hơn nhiều.
Có đến gần 4 đệ tử nội môn bị thương nặng do sơ ý của đối phương.
Trong đó có một tên của Thần Kiếm Tông dù chiến thắng nhưng vẫn bị tính thua, bởi trong quá trình tỷ thí, hắn không giữ được bình tĩnh mà ra sát chiêu.
Ngay đoạn cuối may mắn có Tú Thư can thiệp, nếu không… tên đệ tử nội môn Vạn Đao Tông kia kết cục khó đoán.
Việc này cũng khiến Mặc Long ngồi trên kia vô cùng khó chịu, cũng mấy lần chắp tay nói gì đó với Phùng Diêm Sâm. Nhưng rõ ràng Phùng Diêm Sâm chỉ cười hoà nhã, không hề có ý tứ trách cứ.
Chung cuộc.
Đệ tử nội môn đạt được thứ hạng thứ nhất là Phu Triều, cũng chính là đệ tử nội môn của Thần Kiếm Tông.
Phu Triều này Lý Quý cũng rất có thiện cảm, vì trước đây, mỗi lần nghe thấy các đệ tử ngoại môn trêu chọc Lý Quý, hắn đều mở miệng trách cứ, tỏ ý không đồng tình.
Nhưng Thần Kiếm Tông chỉ có một mình Phu Triều, còn 3 thứ hạng tiếp theo…đều là người của Vạn Đao Tông.
Việc này dường như cũng không làm Mặc Long bớt tiếu ý chút nào…
Dù sao đi nữa… đệ tử Thần Kiếm Tông đạt được thứ hạng đầu, đã là kết quả không tệ rồi.
Tỷ thí của đệ tử nội môn kết thúc, không làm đám đệ tử quan sát của hai tông trầm xuống, mà ngược lại, càng cuồng nhiệt hơn.
Vì bây giờ, mới chính thức bước vào tỷ thí thực sự. Suy cho cùng, tinh hoa lẫn tuyệt học của mộn phái, đều nằm ở đệ tử chân truyền.
Những người được chưởng giáo trực tiếp truyền thụ, tài nguyên lẫn ưu ái đều hơn hẳn so với đệ tử nội môn.
.
.
.
- Sư đệ, sư đệ… ngươi còn ngẩn ra đó làm gì… đến lúc bốc thăm rồi.
.
.
Lý Quý giật mình, nhìn lên đã thấy Hồng Hi Văn đang vẩy tay. Có chút thất thố.
.
- Đệ đến đây….
.
Hắn vội điều tức, đi đến bên cạnh Hồng Hi Văn, mỉm cười.
.
- Đệ chỉ tham gia cho có thôi a… với tu vi thế này….
.
Hồng Hi Văn đang bước đi chợt khựng lại, nhìn sang hắn hoà ái.
.
- Đệ chớ lo lắng… chỉ là cọ xát học hỏi kinh nghiệm thôi a… cũng đừng áp lực quá.
.
Nghe vậy, khuôn mặt hắn thoáng hiện cảm kích, sau đó chỉ gật đầu.
Bốn đệ tử chân truyền của Thần Kiếm Tông bao gồm cả Lý Quý đứng bên trái, lần lượt thò tay vào hòm kín bốc số thứ tự.
Ở phía đối diện, dường như đã có bàn bạc, nữ đệ tử chân truyền duy nhất và một nam tử cơ thể thấp bé không tham gia. Nhường cơ hội lại cho Phùng Hi Bạch và ba người kia.
Lý Quý không hề để ý thấy, ở phía kia, hai vị chưởng giáo đang nhìn về phía mình.
Phùng Diêm Sâm khẽ đưa đầu sát lại, thì thầm.
.
- Đã nghi ngờ… mà Mặc huynh vẫn để….
.
Mặc Long ánh mắt nhìn Lý Quý đầy phức tạp.
.
- Chuyện này có chút bất ngờ, để tỷ thí kết thúc rồi hãy kiểm chứng sau…
.
Ông ta thở dài.
.
- Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ… hi vọng… không phải là thật…
.
…..nếu không…
- Ta thật sự cũng không biết xử trí như thế nào…
Nghe vậy, Phùng Diêm Sâm đầu gật gật, cũng ngồi ngay ngắn trở lại, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
.
.
.
.
Bên kia, Lý Quý bốc thăm cuối cùng, vừa thò tay vào lục lọi gì đó, rút ra.
Đã thấy trên giấy ghi số "3".
Nhìn thấy Lý Quý đứng phía trên, vô số tiếng cười nhạo phát ra không chút cố kị.
.
“Hahaha… ta thật mong đợi… tên phế vật kia bị đánh kêu cha gọi mẹ a…”
.
“Chưởng giáo cũng thật là… sao lại để hắn tham gia a…”
.
“Dù sao cũng chỉ là tỷ thí, các ngươi để ý làm gì… ta nghĩ như Lý Quý lại hay, có thắng hay thua đi nữa… cũng chẳng sao a…”
.
“Haha.. ngươi đang nói giúp hay trêu chọc hắn vậy… đã là phế vật, tất nhiên có thắng hay thua cũng không sao rồi…”
.
“ Ừ… ta chỉ mong hắn lúc gặp mấy vị chân truyền đệ tử kia của Vạn Đao Tông, đừng quỳ lạy hay van xin gì đó, xấu hổ lắm a…”
.
“Chắc không đâu… chỉ vãi ra quần thôi a….”
.
Lý Quý tất nhiên nghe thấy tất cả, chỉ thở dài, cầm lấy lá số bước đi.
Ngược lại, Phùng Hi Bạch thì vô cùng khoái chí, không dấu được tiếu ý trên khuôn mặt.
Văn Tịnh Kỳ ở đối diện cũng quan sát thấy tất cả biểu hiện của Phùng Hi Bạch, sắc mặt có chút không hài lòng.
.
“Sư đệ thật đáng thương… Phùng huynh nghe mấy lời trêu chọc kia… sao lại vui vẻ như vậy…”
.
“Lý sư đệ tu vi thấp hơn, bước chân vào tu luyện cũng trễ hơn…Hơn thua với đệ ấy… chẳng có gì hay ho cả…”
.
“Sao huynh ấy… lại nhỏ nhen như vậy a….”
.
“Tại sao cả năm qua… ta chưa từng thấy bộ mặt này của Phùng huynh….
.
.
Trước đây tiếp xúc với hắn, Phùng Hi Bạch luôn tỏ ra là chính nhân quân tử, thẳng tính khí khái. Nhưng lần này….
…..Đáng thương cho Phùng Hi Bạch, hắn cười khoái chí, không hề để ý đến ý trung nhân ở đối diện…
…. đang thầm đánh giá mình.
Đây cũng là lần đầu tiên, Văn Tịnh Kỳ thấy bộ mặt này của Phùng Hi Bạch.
Và cũng là lần đầu tiên…
.
.
Văn Tịnh Kỳ….
.
.
.
…có cảm giác....
... phân vân…
.
.
Cũng không có gì khó hiểu, trước mặt Văn Tịnh Kỳ đương nhiên Phùng Hi Bạch phải giữ phong độ một chút, không chỉ riêng Phùng Hi Bạch mà bất cứ nam tử nào gặp nữ tử mình yêu thích cũng đều như vậy cả.
Chẳng qua khi gặp Lý Quý, Phùng Hi Bạch bởi có chút ghen tuông mà thất thố, không kiềm chế, giữ mình mà thôi.
Ngược lại, nữ tử tà phái thì không kể đến, nhưng nữ tử chính phái chưa có kinh nghiệm tình trường như Văn Tịnh Kỳ thì.....
..... Bỏ qua vấn đề tu vi, nếu xét về tính tình, hẳn là ai cũng thích nam tử kết đạo lữ với mình là một người rộng lượng, phóng khoáng, có khí độ cả.