Dục Tu Ký

Chương 115: Là... Cái Chân Gân Guốc Kia Kìa !



.

Lý Quý nghe đến đây như sét đánh ngang tai, thẩn người ra, vô thức liếc sang Văn Tịnh Kỳ.

Miệng lẩm bẩm.

.

.

- Hôn… hôn phu ?

.

.

Văn Tịnh Kỳ nghe Phùng Hi Bạch nói vậy ánh mắt trợn tròn, vội nhìn sang. Định nói gì rồi lại thôi, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Phùng Hi Bạch thấy vẻ mặt kia của Lý Quý thì liền cười lạnh.

.

.

“Biểu tình kia… rõ ràng tiểu tử này…

.

…. có gì đó mờ ám với Văn Tịnh Kỳ a…”

.

.

Khuôn mặt Phùng Hi Bạch vẫn nở nụ cười hoà ái.

.

- Đại danh của sư đệ, mấy ngày qua ở Thần Kiếm Tông… tại hạ nghe qua không ít a…

.

Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Quý chợt loé. Hắn làm sao không nghe ra ý tứ trêu chọc của Phùng Hi Bạch.

Nãy giờ nghe đám đệ tử bàn tán, hắn cũng biết, Phùng Hi Bạch này danh khí cực thịnh.

Chính là nhi tử của Phùng Diêm Sâm, cũng chính là thiếu chủ của Vạn Đao Tông.

.

.

“Tên Phùng Hi Bạch này… ta và hắn không thù không oán… sao bỗng nhiên lại….”

.

Lý Quý chợt liếc sang Văn Tịnh Kỳ, thấy nàng ta chỉ cúi gằm mặt xuống, chẳng biết nghĩ gì.

.

.

“ Chẳng lẽ…”

.

.

“Không đúng…. Chuyện ta trước đây có tình ý với Văn tỷ, chỉ có một mình ta biết… làm sao hắn ta….”

.

.

Dù bây giờ, Lý Quý đã gác chuyện tình cảm ra phía sau, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Phùng Hi Bạch hai lần cố tình mở lời khiêu khích, khiến hắn dù có..... hay không có tình cảm với Văn Tịnh Kỳ đi nữa....

.... Cũng phải động nộ.

.

“Tên khốn mặt vuông này… cũng thật đáng ghét… lão tử không cho ngươi biết tay… còn tưởng lão tử dễ ăn a…”

.

Chợt suy nghĩ gì đó, ánh mắt phức tạp.

.

“Ai da… nhưng mà… không được… không được”

.

“Ta mất bình tĩnh, chẳng phải hắn đạt được mục đích…”

.

“Hơn nữa tình cảm của ta và sư tỷ… bây giờ… đã….”

.

“Bỏ đi…”

.

“Tình cảnh hiện tại có chút phức tạp, chuyện cần làm là điệu thấp, không nên gây ra động tĩnh… hội họp với Liễu Thanh rồi tính tiếp…”

.

Suy nghĩ thì lâu, nhưng thực tế chỉ qua mấy hơi thở. Chỉ thấy Lý Quý khẽ hít một hơi, mỉm cười, chắp tay.

.

- Phùng huynh trêu chọc, trêu chọc ta rồi a… tại hạ mấy năm qua nổi tiếng vô dụng. Thời gian qua cũng bởi may mắn mà có thể tu luyện…. khiến Phùng huynh chê cười rồi.

.

- So với đại danh đỉnh đỉnh của Phùng huynh, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới…

.

Lý Quý khiêm tốn, mở lời cực kì khéo léo.

Trong tông, chuyện Lý Quý bị cả đám đệ tử ngoại môn, nội môn châm chọc, mọi người cũng chẳng còn lạ gì.

Vì vậy, lời nói cũng vừa khen uy danh của Phùng Huy Bạch, mặt khác, nếu để ý cũng thấy, trong ý tứ còn có thầm chê bai Phùng Hi Bạch nhỏ nhen, cố tình nói ngược mà buông lời trêu chọc hắn.

Nghe vậy, Phùng Hi Bạch làm sao không nhận ra, sắc mặt có chút âm trầm, không khỏi khó chịu.

.

“Nhún nhường tự hạ thấp bản thân…. nhưng lời nói…. lại như có dao găm….”

.

“Tiểu tử này… tâm tính… không bình thường chút nào…”

.

Thấy không khí quỷ dị có chút không bình thường, đại tỷ Hồng Hi Văn liền tiến tới phẩy tay.

.

- Sư đệ, đến đây đến đây…

.

- Tỷ giới thiệu cho ngươi mấy vị chân truyền đệ tử của Phùng chưởng giáo.

.

.

.

.

Sau một hồi Lý Quý trò chuyện với năm vị chân truyền đệ tử kia, không khí mới có chút tự nhiên trở lại.

Lý Quý điệu thấp, mở miệng khiêm tốn, vì vậy, dù thấy hắn tu vi chỉ mới Nhân Tiên tầng 2, ai nấy cũng đều hoà ái không khỏi dâng lên thiện cảm.

Văn Tịnh Kỳ lúc này cũng đã định thần, quay sang.

.

- Lý đệ, cũng đến giờ tỷ thí của ngoại môn đệ tử rồi, đệ cùng chúng ta lên trên đi.

.

Lý Quý gật gật đầu.

.

- Mấy vị sư huynh sư tỷ đi trước, đệ sắp xếp cho vị bằng hữu này xong sẽ đến liền a.

.

Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ thoáng liếc sang nhân ảnh hoài thai bên cạnh Lý Quý, không biết nghĩ gì, ngay sau đó liền gật đầu. Cùng đám chân truyền đệ tử đi trước.

Phùng Hi Bạch cố tình cất bước sát bên cạnh Văn Tịnh Kỳ, trước khi đi còn quay đầu ra sau mỉm cười đầy hoà ái.

Nhưng nụ cười kia, lại không khiến Lý Quý không thấy dễ chịu chút nào.

Ánh mắt hắn loé lên, chợt nhăn lại, âm thầm sử ra Hắc Nhãn.

Không lâu sau, khuôn mặt mới dần giãn ra.

.

- Nhân Tiên tầng 9 đại thành… chả trách...

.

.

... lại kiêu ngạo như vậy…

.

Đang bần thần đã nghe giọng Hồng Nhược Lan sát bên tai.

.

- Ngươi ghen ?

.

Nghe vậy, Lý Quý giật thót. Nhướng mày nhìn sang Hồng Nhược Lan.

.

- Ghen cái gì mà ghen…

.

Hồng Nhược Lan bật cười một tràng.

.

- Cái cách ngươi nhìn ả Văn Tịnh Kỳ kia… rõ rành rành a…

.

Lý Quý nhìn theo đám người kia thở dài, chợt nhìn sang.

.

- Thật sự ?

.

Hồng Nhược Lan càng cười lớn hơn.

.

- Ha ha ha… ta chỉ nói bâng quơ, không ngờ vậy mà ….

.

.

…ngươi lại thú nhận a… ?

.

.

- Khốn kiếp… ngươi…

.

Lý Quý nghe vậy, hắn liền nhìn sang Hồng Nhược Lan trừng mắt nhăn nhó.

Nhưng không lâu sau, chẳng biết nghĩ gì, khuôn mặt dịu lại, ánh mắt hắn có chút trầm tư, mở miệng.

.

- Chỉ là… đã từng…

.

Bên cạnh, Hồng Nhược Lan nhìn Lý Quý chăm chú, giọng nói có chút dịu lại.

.

- Không nghĩ ngươi là người của Hợp Hoan Tông…

.

.

…mà lại là loại….đa tình….

.

.

….Ảnh hưởng đạo tâm….không ổn, không ổn chút nào a…

.

Nàng ta cũng nhìn về hướng kia, bật cười.

.

- Nhưng bỏ ý định đó đi thôi, chính tà như nước lửa…. không chừng biết thân phận của ngươi…

.

….chưa kịp nói chuyện tình cảm đã bị chém thành mấy khúc a…

.

Lý Quý nghe vậy cũng không có biểu cảm gì. Bên cạnh, Hồng Nhược Lan suy nghĩ gì đó, chợt nhăn nhó.

.

- Này… cái tên họ Phùng kia, cũng thật là đáng ghét a… chút nữa nếu có gặp hắn, ngươi có đánh không lại cũng phải cho hắn ăn đau khổ một chút a…

.

Nghe vậy, Lý Quý chợt bật cười.

.

.

- Không… ta chắc chắn...

.

.

.

….. sẽ thua….

.

Hồng Nhược Lan khuôn mặt không dấu nổi bực tức.

.

- Thật thất vọng. Ngươi… chưa đánh mà đã….

.

Chỉ thấy Lý Quý bật cười lớn hơn, khuôn mặt giãn ra không ít, nhìn sang Hồng Nhược Lan.

.

- Hắn hiện đang là Nhân Tiên tầng 9 đại thành, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Địa Tiên.

.

- Ta thua hắn ròng 1 cảnh giới, thua cả kinh nghiệm lẫn thực chiến. Hắn là thiếu chủ Vạn Đao Tông, hẳn đã tu luyện từ nhỏ, ta thì….

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy gật gật đầu, cũng không có gì ngạc nhiên, nhìn chăm chăm Lý Quý.

.

- Đừng nói vì vậy mà ngươi nhụt chí a…

.

Lý Quý lắc đầu.

.

- Tất nhiên không phải. Ngươi thử phóng xuất dò xét ta xem như thế nào.

.

Hồng Nhược Lan có chút khó hiểu, trước đây, nghe Lý Quý nói hắn là Nhân Ma tầng 7, cần giao hoan với nàng để đột phá tầng 8.

Tất nhiên với biểu tình của Lý Quý lúc đó, nàng ta cũng chẳng nghi ngờ. Vì vậy từ đó đến giờ cũng không hề phóng thần thức dò xét.

Bấy giờ, nghe hắn nói vậy, nàng mới thử ngưng thần dò xét.

Không lâu sau, khuôn mặt Hồng Nhược Lan chấn kinh, miệng lắp bắp.

- Sao… sao lại chỉ là ….

Khuôn mặt hắn mỉm cười thâm ý.

- Chính vì vậy… ta…

.

.

… càng phải thua a…

.

.

Nhìn khuôn mặt Hồng Nhược Lan đăm chiêu, Lý Quý chầm chậm nói.

.

- Nếu là tỷ thí không dùng sát chiêu, ta…

….có hơn 7 thành thất bại.

.

.

- Nhưng nếu sinh tử đấu… hì hì….

Hắn chợt nhoẻn miệng cười.

.

.

…ta có 7 thành....

.

.... hạ sát hắn.

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy trố mắt, sau đó bật cười.

.

- Này… cũng đừng có vì xấu hổ mà thổi da trâu a…

.

Lý Quý chợt quay sang, nhìn Hồng Nhược Lan từ dưới lên trên mấy vòng.

.

- Còn ngươi, cho dù có là thời toàn thịnh… ta trong năm chiêu có….

.

…. 8 thành hạ sát ngươi...

.

Nghe vậy, nhìn ánh mắt cười nhạt của hắn, Hồng Nhược Lan chợt giật thót, rùng mình mấy cái.

Nhưng không lâu sau, nàng ta cũng định thần, khuôn mặt chợt giãn ra, nhìn Lý Quý mỉm cười yêu mị.

.

- Ái cha cha…. giết ta rồi…

.

… làm gì có nữ tử hoài thai nào cam chịu làm ấm giường ngươi đây.

.

.

- Nữ nhân đẹp thì không thiếu, nhưng giao hoan với nử tử hoài thai như ta…

.

.

… thì không có đâu a…

.

Vừa nghe vậy, hắn vội bịt miệng Hồng Nhược Lan lại.

.

- Này… này… bé bé miệng một chút…

.

Hồng Nhược Lan dù bị bịt miệng nhưng ánh mắt lại đầy tiếu ý, ngọc thủ đưa lên gỡ tay hắn ra, nói khẽ.

.

- Ngươi lúc trước giao hoan mạnh bạo bao nhiêu, bây giờ sao lại sợ trước sợ sau thế kia a….

.

Nhìn sang thấy Lý Quý không có biểu tình gì, Hồng Nhược Lan liền cụt hứng.

.

- Được rồi. Thua thì thua… nhưng cũng đừng để mất mặt quá a… từ lúc đồng hành với ngươi...

.

....xấu hổ chết đi được.

.

Nhìn biểu hiện của nàng ta, Lý Quý bật cười.

.

- Thôi được rồi, ngươi đứng ở đây xem náo nhiệt, chớ có gây ra nháo động không cần thiết. Chút ta sẽ trở lại a…

.

Hồng Nhược Lan khuôn mặt đặc sắc.

.

- Lúc trở lại… hi vọng ngươi….

.

…. có thể đi… chứ…

.

.

…. không phải lết về a…

.

Hắn đang định quay đi, chợt khựng lại nheo mắt, bật cười.

.

- Ngươi tối nay….

…. sẽ biết tay ta a..

.

Dù là lời lẽ hăm doạ, nhưng Hồng Nhược Lan lại không hề lo lắng, nàng ta cũng biết ý hắn là gì. Khuôn mặt giả vở tỏ vẻ khó hiểu.

.

- Sao lại biết tay…? Phải là chân chứ…?

.

Hắn nghe vậy liền trố mắt.

.

- Chân ?

.

Hồng Nhược Lan thấy hắn không hiểu thì liền bật cười một tràng, nháy mắt. Nhìn xuống hạ thân Lý Quý thâm ý.

.

- Là…

.

.

….chân giữa…

.

- Cái chân gân guốc kia kìa….

.

.

Lý Quý khuôn mặt bỗng đỏ bừng.

Tất nhiên không phải là hắn xấu hổ, mà là xung quanh không có biết bao nhiêu đệ tử, thính lực cực tốt.

Chẳng may bọn hắn nghe được… hậu quả không sao lường được.

Hắn vội trừng mắt, ngón tay đưa lên miệng, ý bảo Hồng Nhược Lan im miệng.

.

- Khốn kiếp… không nói với ngươi nữa…

.

Sợ Hồng Nhược Lan lỡ miệng gây ra hậu quả khong đáng có....

Dứt lời, Lý Quý quay phắt đi thật nhanh.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv