.
Hồng Nhược Lan nghĩ gì đó, ánh mắt đăm chiêu.
Nàng cũng biết Lý Quý ở lại, có 5 phần là tò mò, còn 5 phần là cẩn thận....bởi hắn....
.... vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng. Dường như sợ nàng sẽ cởi trói cho Hạo Phi cứu hắn hoặc tương tự như vậy.
Ánh mắt hiện lên quyết tâm, cũng không quan tâm đến nhân ảnh nhàn nhã của Lý Quý ở phía sau nữa. Hồng Nhược Lan đi đến bên cạnh Hạo Phi, sắc mặt phức tạp.
Hạo Phi thấy dị động liền ngước lên, lộ vẻ phòng bị.
.
- Ngươi…tiện nhân ngươi… định làm gì ?
.
Hồng Nhược Lan ánh mắt âm lãnh.
.
- Đến lúc này… Hạo ca… ngươi vẫn còn cứng họng ?
.
Chỉ thấy ánh mắt Hạo Phi sắc lẹm.
.
- Muốn giết thì giết… chớ có nhiều lời…
.
- Không có gì muốn nói với ta…?
.
.
“Phụt…”
.
.
Hồng Nhược Lan vừa mới mở miệng đã thấy Hạo Phi phun nước bọt vào mặt mình. Ánh mắt Hạo Phi đảo một vòng, nhìn cơ thể hoài thai loã lồ của nàng ta đầy khinh bỉ.
.
- Tiện nhân trời đánh ngươi….
.
…. sẽ chết không có chỗ chôn thây…
.
Chỉ thấy Hồng Nhược Lan bình thản lau nước bọt trên mặt, vẫn kiên nhẫn.
.
- Chỉ có vậy…?
.
Hạo Phi ánh mắt đầy tơ máu, gằn giọng.
.
- Nói với ngươi…. chỉ càng làm bẩn miệng ta…
.
Hồng Nhược Lan ngửa mặt lên trời, khuôn mặt vô cùng phức tạp, hai hàng nước mắt chợt chảy ra…
Lý Quý thấy tràng cảnh kia cũng có chút bần thần. Nói gì thì nói, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp đi nữa, hắn cũng là nguyên nhân gây ra việc này.
Nhưng hắn chỉ thoáng qua áy náy, sau đó vứt tất cả cảm xúc yếu đuối kia ra sau, bởi….
.
.
… hắn không hề hối hận.
.
.
“Mẫu thân… phụ thân…. ca ca… Vĩnh Lạc Thôn…..
.
…. Để báo huyết thù…. Lý Quý ta…. nguyện sa vào lửa địa ngục….
.
….. có trở thành ma đầu… thì đã sao…?”
.
Hắn ánh mắt cũng đã giăng đầy tơ máu từ lúc nào không biết, chỉ uống một ngụm rượu, đầu hơi gục xuống, ánh mắt âm trầm quan sát tràng cảnh phía trước.
.
.
.
.
Hồng Nhược Lan chợt hít sâu mấy cái, trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoản đao.
Lý Quý ánh mắt có chút loé lên, sau đó cũng từ từ giãn ra.
Từ tối hôm qua, ngoại trừ Tử Loa Ốc, An Lưu Y…. Lý Quý cũng trả lại nhẫn trữ vật lẫn toàn bộ vật dụng bên trong lại cho Hồng Nhược Lan.
Thậm chí ngay cả trữ thi vật hắn cũng trả nốt.
.
.
Bởi….
.
.
Sau này trở về, hắn cũng dự định sẽ không giam giữ nàng ta vào Tử Loa Ốc mà sẽ mang theo bên mình.
Hồng Nhược Lan bị trớ trú Dục Thi Quyết, tu vi Nhân Ma tầng 9….
Không quá yếu để gọi là vô dụng… nhưng cũng không quá mạnh đến mức Lý Quý không thể khống chế.
Sẽ là một trợ thủ không tệ…
Mặt khác, mấy ngày qua Hồng Nhược Lan lại vô cùng yên phận, chưa hề xuất hiện dị tâm gì.
Thứ duy nhất khiến Lý Quý lo lắng chính là việc Hồng Nhược Lan trở mặt với Hạo Phi quá nhanh, chứng tỏ lòng dạ nàng ta….
.
.
….cũng không tốt lành gì…
.
.
Hạo Phi phu quân của nàng ta mà nàng ta còn trở mặt được, Lý Quý hắn có gì nắm chắc....
.... việc này sẽ không tái diễn….với hắn...?
Lý Quý hắn là người thực tế.
Chính xác mà nói hắn cũng không tin tưởng Hồng Nhược Lan.
Thứ duy nhất hắn tin tưởng chính là Dục Thi Quyết…. hoặc nói rõ hơn chính là tia thần hồn kia của Hồng Nhược Lan.
Hiện tại….
Lý Quý chỉ có hai kẻ thù là Độc Cô Khiêm và Thi Tông.
Độc Cô Khiêm hắn cũng chưa gặp qua, cũng chẳng biết thế lực như thế nào.
Thế lực còn lại, chính là Thi Tông….
Nếu thực sự xui xẻo gặp cao thủ Thi Tông đánh chủ ý vào Lý Quý hắn, Hồng Nhược Lan sẽ là tấm bùa bảo mệnh tốt nhất.
Thanh đoản đao này chính là một trong những thứ nằm trong nhẫn trữ vật của Hồng Nhược Lan.
Lý Quý trước đây cũng vô cùng tò mò, thanh đoản đao này hình dạng lưỡi đao móc lại như hình lưỡi câu. Linh lực dao động toả ra yếu ớt… hẳn không thể là bảo khí được.
Có nghiên cứu mấy cũng không tìm ra tác dụng, hắn đành vứt bừa vào lại nhẫn trữ vật của nàng ta.
.
.
.
.
“Phập”
.
.
.
“Á….Á…Á….”
.
.
.
Đang miên man thì tiếng hét thảm thiết của Hạo Phi vang vọng huyệt động đã khiến Lý Quý giật mình. Hắn vội định thần, chăm chú quan sát phía trước.
Cảnh tượng trước mắt cũng khiến Lý Quý phải nhíu mày nhăn nhó.
Đoản đao hình móc câu kia đã đâm sâu vào phần trên bụng của Hạo Phi.
Mặc cho Hạo Phi đau đớn hét thảm, Hồng Nhược Lan lẩm bẩm chú quyết gì đó phức tạp, điểm liên tục vào các huyệt đạo trước người của Hạo Phi.
Chẳng thấy máu tuôn ra như tưởng tượng, Lý Quý cũng đoán được đây là các huyệt đạo cầm máu.
Nghĩ đến đây, sống lưng Lý Quý cũng chợt phát lạnh bởi sự tàn nhẫn của nàng ta.
.
.
“ Khốn kiếp… ngươi… ngươi… định….”
.
.
Tất nhiên vị trí Lý Quý đang ngồi chỉ thấy cơ thể trần truồng phía sau của Hồng Nhược Lan mà thôi, cũng không thấy, biểu tình của nàng ta.
.
.
- Đây chính là thứ ngươi đã dạy cho ta…
.
.
- Ta đã thề sẽ dày vò… khiến ngươi đau khổ vô cùng tận….
.
.
- Hồng Nhược Lan ta đã nói….
.
.
- Thì sẽ làm được….
.
.
Hạo Phi vừa đau đớn, vừa phẫn nộ.
.
- Ngươi… ngươi…. ta có làm quỷ cũng không tha cho tiện nhân ngươi….
.
Giọng nói Hồng Nhược Lan nhỏ nhẹ, nhưng lọt vào tai Lý Quý lại vô cùng đáng sợ.
.
- Đúng là chẳng có gì đoán trước được.
.
- Cảm giác thế nào…?
.
…Cả đời khiển thi…. rốt cuộc lại bị biến thành thi…
.
.
.
“Tiện nhân ngươi… đồ lòng lang dạ sói…”
.
.
.
“Xoẹt….”
.
.
.
“Á…. Á…. Á……Á”
.
.
.
Tay Hồng Nhược Lan cầm tiểu đao hình móc câu kia rạch xuống, Hạo Phi lần này giãy dụa liên hồi, tiếng hét còn thảm thiết hơn lúc trước.
Lý Quý dù đã giết không ít người, nhưng xuống tay như Hồng Nhược Lan…. cùng với tiếng hét của Hạo Phi... cũng không khỏi khiến hắn rùng mình liên hồi.
.
.
“Thật… thật độc ác….”
.
.
“So với Thi Tông… Hợp Hoan Tông ta vẫn còn nhân từ chán….”
.
.
“Ta vốn dĩ muốn chính tay hạ sát Hạo Phi để báo thù…. Nhưng Hồng Nhược Lan hành động thế kia…. còn đáng sợ hơn nhiều so với rơi vào tay ta…”
.
.
.
Hồng Nhược Lan lúc này đã rút tay ra, nhưng tiểu đao vẫn còn nằm trên bụng Hạo Phi, dù bị điểm huyệt cầm máu nhưng bên dưới lưỡi đao, máu vẫn chảy ra thành dòng xuống bên dưới…
.
.
“…. ngươi…giết ta đi….”
.
.
Lý Quý không thấy khuôn mặt của Hồng Nhược Lan, chỉ nghe giọng nàng ta.
- Ngươi trước đây chẳng phải mỗi khi dùng Chân Cung Hạ rất tận hưởng cảm giác này…. ?
Hồng Nhược Lan đang thất thần bất ngờ thấy hơi thở phả vào sau lưng mình, giật mình đã thấy Lý Quý không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng.
Ánh mắt Lý Quý vừa kinh hãi, vừa tò mò trợn lên.
.
- Chế Thi Phổ ?
.
Thấy hắn, Hồng Nhược Lan vội định thần, chỉ nhìn về phía Hạo Phi, sắc mặt phức tạp.
.
- Thi Tông ta vốn thường dùng thi thể người đã chết để làm cương thi, nhưng một vài trường hợp, lại...
.
.... dùng người sống.
.
Khuôn mặt Lý Quý nhăn lại.
.
- Thật… thật độc ác…. sao lại ….
.
Hồng Nhược Lan cắt lời.
.
- Chế Thi Phổ chỉ là một cuốn phổ bao gồm nhiều nhiều phương pháp luyện người sống thành thi, cũng chính là Huyết Sa… sư phụ của hắn trong lúc hành hạ người khác mà nghiên cứu ra.
.
- Ta đang dùng chính là phương pháp Chân Cung Hạ, phương pháp đầu tiên trong Chế Thi Phổ, mổ bụng, lấy hết nội tạng ra, sau đó mới bỏ linh dược vào bên trong… nhưng nạn nhân vẫn còn sống mà quan sát tất cả.
.
- Sau 2 tuần, hắn mới có thể tuyệt khí mà chết…. độc ác lắm đúng không ?
.
….Phương pháp độc ác này… cũng chính là Hạo Phi hắn....
.... hướng dẫn cho ta….
.
Lý Quý nghe đến Huyết Sa nghiên cứu ra Chế Thi Phổ, chút thương xót cuối cùng với Hạo Phi nhất thời liền tiêu tan.
Ánh mắt đanh lại, lắc lắc đầu thở dài.
- Ác giả ác báo…. Ác giả ác báo….
- Cả đời luyện thi…. không ngờ cuối đời thành thi….
.
.
.
“Xoẹt”
.
.
.
Nhất thời Hồng Nhược Lan dùng hai tay mở ổ bụng của Hạo Phi ra… ruột lẫn nội tạng bên trong đổ trào ra, treo lủng lẳng phía trước.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Hạo Phi phát ra… kèm theo tiếng thì thào vô cùng tuyệt vọng.
.
.
.
“Nhược Lan…Nhược lan… xin nàng….”
.
.
.
“Nghĩ đến tình cảm chúng ta năm xưa…”
.
.
.
“Nghĩ đến nhi tử ….”
.
.
.
“Ta không cầu sự sống…. nhưng…. Xin nàng….”
.
.
.
“Hãy…. Hãy giết ta đi….”