Dục Tu Ký

Chương 108: Thành Giao !



Hồng Nhược Lan cũng đã thầm đoán được việc này, khuôn mặt không chút biến sắc. Hôn nhẹ lên môi Lý Quý, sau đó nhoẻn miệng cười.

.

- Giao Hạo Phi cho ta….

.

- Ta biết…. ngươi sẽ không giết ta….

.

Nàng ta có chút dừng lại, sau đó nói tiếp.

.

- Bởi… ta sống… sẽ có lợi hơn cho ngươi…

.

Ánh mắt Lý Quý chợt loé, liền bật cười.

Đây cũng là vấn đề hắn đau đầu mấy ngày nay. Đúng như lời Hồng Nhược Lan nói, Hạo Phi thì không nói, nhưng với nàng ta thì khác. Chừng nào Hồng Nhược Lan còn sống…. thì Lý Quý hắn ....

....vẫn còn vốn liếng đàm phán trong trường hợp xấu nhất diễn ra.

Cho dù Huyết Sa hay thậm chí Hồng Cự có xuất hiện đi nữa, tia thần hồn của Hồng Nhược Lan sẽ là thứ vô cùng quan trọng để giữ mạng hắn.

Nhưng dù có nghĩ vậy, Lý Quý vẫn nhướng mày cố tình hỏi.

.

- Vì sao ?

.

Hồng Nhược Lan như đoán biết ý đồ của hắn, mặt ngước lên.

.

- Vì tia thần hồn kia….

.

Lý Quý ánh mắt nheo lại, gật gật đầu.

.

- Cũng…. không sai…. Nhưng chỉ có vậy thôi ?

.

Lúc này hắn cũng vô cùng cáo già, câu trả lời của nàng ta không sai… nhưng hắn biểu hiện như vậy là đang muốn chính miệng Hồng Nhược Lan chủ động nói ra giá trị của mình.

Nhìn bộ dạng của hắn, Hồng Nhược Lan như có gì đó suy nghĩ, khuôn mặt chợt có chút xấu hổ liền cất lời.

.

- Ta có thể hầu hạ ngươi…

.

Lý Quý liền lắc đầu mỉm cười.

.

- Ta không thiếu nữ nhân.

.

Nghe vậy, Hồng Nhược Lan thoáng thất vọng, chợt nghĩ đến gì đó, nói khẽ.

.

- Ta có thể làm trợ thủ cho ngươi…. dù sao có Dục Thi Quyết, ngươi cũng yên tâm mà….

.

Lý Quý ngắt lời.

.

- Ta không cần.

.

Hồng Nhược Lan đăm chiêu, có chút ấp úng.

.

- Ta có thể thuyết phục cha ta… không đối phó ngươi….

.

Lý Quý lại lắc đầu.

.

- Chuyện này không khả thi…hơn nữa… ta… cũng không tin ngươi…

.

Thấy Hồng Nhược Lan đăm chiêu, Lý Quý liền mỉm cười thâm ý.

.

.

- Nếu chỉ có như vậy…

......ta....

.... không thể giao Hạo Phi cho ngươi rồi a….

Hồng Nhược Lan thần sắc có chút phức tạp, chợt khó khăn mở lời.

.

- Thông tin… ta có thông tin tình báo của Thi Tông…. nhưng ngươi….

.

Nghe đến đây, ánh mắt Lý Quý liền sáng lên.

Đây chính là một trong những thứ hắn đang rất cần. Thi Tông thế lực trải dài cả 4 phương Mãng Hoang Giới, thậm chí chân rết còn vươn ra các giới lân cận.

Không cần nói cũng nói thông tin tình báo của Thi Tông cực kì có giá trị.

Lý Quý liền gật đầu.

.

.

- Thành giao !

.

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy chợt phức tạp.

.

- Ta vẫn chưa nói hết…. Dù sao ta cũng là người Thi Tông…. ta có chết cũng là ma của Thi Tông….Ta cũng không muốn làm tội đồ muôn thuở của Thi Tông…nên..

.

…hứa với ta….

.

Lý Quý nghe đến đây khuôn mặt có chút rung động. Hồng Nhược Lan đối phó với Hạo Phi vô cùng tàn nhẫn, nhưng mỗi khi nhắc đến nhi tử cùng Thi Tông, thì lại như trở thành người khác…

.

“Ả ta… thật khó hiểu…”

.

“Nhưng không thể không nói…. dù sao ả ta cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, không có nhân tính…”

.

.

Nhất thời Lý Quýbỗng dâng lên thiện cảm với Hồng Nhược Lan, ánh mắt giãn ra.

.

- Nói đi.

.

Hồng Nhược Lan ngước lên, ánh mắt có chút thành khẩn.

.

- Oan có đầu, nợ có chủ…. Ngươi chớ vì chuyện Vĩnh Lạc Thôn kia mà mờ mắt….

...Huyết Sa, Hạo Phi thì không nói, nhưng Thi Tông không phải tất cả đều là người vô tình vô nghĩa bội bạc, ngươi hứa với ta…

… Không được dùng những thông tin này… để gây bất lợi cho Thi Tông… được chứ ?

.

Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Quý có chút phức tạp, chợt gật đầu.

.

- Được…

.

- Ngươi phải thề chú Thông Linh…

.

Ánh mắt Lý Quý chợt loé, khuôn mặt trầm xuống…

.

- Thôi bỏ đi… chú Thông Linh không đùa được a….chẳng lẽ sau này...

.... Thi Tông chủ động cố tình kiếm chuyện, muốn giết ta thì....

.... lão tử phải ngồi im chịu trận ?

..

Khuôn mặt Hồng Nhược Lan liền có chút suy ngẫm.

.

- Cũng đúng…

.

Chợt nàng ta nhìn lên.

.

- Vậy chỉ cần ngươi hứa với ta là được…

.

Lý Quý nhướng mày.

.

- Ngươi không sợ ta lật lọng ?

.

Hồng Nhược Lan sắc mặt có chút phức tạp, cợt cắn môi.

.

- Ta tin ngươi sẽ không….

.

Lý Quý liền bật cười, nhanh chóng hôn lên bờ môi Hồng Nhược Lan thật sâu. Hồng Nhược Lan ánh mắt trợn tròn, chợt bàn tay Lý Quý đặt lên mặt nàng ta.

.

- Ngươi chẳng biết phải nói là ngây thơ hay ngu ngốc….

.

Khuôn mặt Lý Quý tiến sát lại.

.

- Nhưng… Lý Quý ta…. có thể giữ lời…

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy ánh mắt hiện lên tiếu ý khó dấu, đang định tiến đến hôn hắn đã bị bàn tay hắn trên mặt ngăn lại.

.

- Huyết thù diệt tộc… ta vốn dĩ định sẽ tìm mọi cách giết sạch Thi Tông, càng nhiều càng tốt....để hả dạ…. nhưng….

.

Lý Quý khuôn mặt phức tạp.

.

- Ngươi nói…

....cũng chẳng sai…

...dù sao ngọn nguồn cũng là Huyết Sa…Độc Cô Khiêm… nếu hành động cảm tính…

.

.

....thì cũng có chút….

.

Hắn ngước mặt lên trời, thở dài.

.

- Nhưng tại sao… ta....

.

.

....lại nói chuyện này ra với ngươi nhỉ….?

.

Hồng Nhược Lan bất ngờ kéo đầu hắn xuống, tiến tới hôn thật sâu, Lý Quý cũng không ngăn cản.

.

.

.

Không lâu sau, nàng ta mới rút miệng ra.

.

- Quyết định vậy đi… Một tháng nữa… giao Hạo Phi cho ta…

.

Lý Quý nghĩ gì đó, nhướng mày thâm ý.

.

- Ngươi ban nãy có nói dùng thứ gì đó trao đổi với Hạo Phi… chớ có nuốt lời a…

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy bật cười.

.

- Ngươi giữ lời…tất nhiên ta sẽ không nuốt lời, nhưng phải chờ khi ngươi giao Hạo Phi cho ta đã.

.

- Này… rốt cuộc ngươi định làm gì Hạo Phi ? Giết hắn …?

.

Nhìn gương mặt tò mò của Lý Quý, ánh mắt Hồng Nhược Lan có chút đăm chiêu.

.

- Dù gì hắn sống chết chẳng liên hệ gì đến ngươi. Sau này ngươi ắt biết.

.

Chợt nàng ta nhìn chăm chú Lý Quý thật sâu, sau đó bật cười.

.

- Ta càng lúc…. càng thích ngươi đấy…

.

Nghe vậy, Lý Quý có chút bất ngờ, chỉ nhướng mày trêu chọc.

.

- Thì sao ?

.

Hồng Nhược Lan kề sát vào mặt Lý Quý hơn, thậm chí hắn còn nghe thấy hơi thở của nàng ta.

.

- Ngươi giam giữ ta thế này….không biết chừng sau này…

…ngươi có trả tia hồn phách kia lại… ta cũng không chịu đi a…

.

Nghe đến đây, Lý Quý tặc lưỡi.

.

- Ngươi….

.

Chưa nói hết câu Hồng Nhược Lan đã trở người lại… đầu cúi xuống, thượng đồn lại chổng lên. Tư thế vô cùng khiêu khích…

Lý Quý chỉ cảm thấy hạ thân đầy ẩm ướt lẫn chật chội, không cần nói cũng biết là đang bị Hồng Nhược Lan ngậm chặt lấy.

Khoái cảm dưới hạ thân mãnh liệt khiến hắn cũng phải vô thức nhíu mày, dù tò mò nhưng hắn cũng không thể nhìn thấy tràng cảnh bên dưới kia.

Bởi....

Trước mặt hắn..... chính là hạ bộ lông lá của Hồng Nhược Lan.

Hắc mao kéo dài từ trước ra sau, âm hộ đỏ hồng đầy ẩm ướt đầy lộ liễu. Cũng chẳng biết là Hồng Nhược Lan vô tình hay cố ý, mà thượng đồn cứ nhấp nhô liên hồi, vô cùng khiêu khích.

Lý Quý liền bật cười.

.

- Nhẹ nhàng một chút, ta cũng không thể phóng xuất nữa đâu a…

.

- Um….

.

Chỉ nghe Hồng Nhược Lan trả lời có chút không rõ ràng.

Dứt lời, hắn vỗ bờ mông nàng ta mấy cái, sau đó cũng chẳng kiêng dè, đưa sát mặt tới…

.

.

.

.

.

Thời gian cứ chầm chậm trôi.

Lý Quý như thường lệ vẫn dùng Dục Thi Quyết hấp thu linh lực của Hạo Phi, còn Hồng Nhược Lan, hắn cũng không có hấp thu nữa.

Bởi cảnh giới đã gần bằng nàng ta, hiệu quả cũng không còn rõ rệt.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không ngại giao hoan hấp thu âm khí của Hồng Nhược Lan.

Tu vi hiện tại của Lý Quý đã gần tầng 8 đại thành, nhưng hắn vẫn có chút không hài lòng.

Cho đến khi Hồng Nhược Lan biết được, sắc mặt đại biến không nói thành lời thì mới khiến Lý Quý hắn có chút thoải mái.

Mà hơn cả, gần hai tháng tiếp xúc với Hồng Nhược Lan không rời, Lý Quý dần cũng nảy sinh những cảm giác kì lạ.

Mỗi lần dùng Dục Thi Quyết hấp thu linh lực, thấy nàng ta đau đớn thì không nói đi.

Nhưng Hồng Nhược Lan lại cố gắng nhịn đau, không hé miệng nửa lời, khiến Lý Quý cũng mềm lòng mà không nỡ hấp thu nữa.

Ngược lại, Hồng Nhược Lan cũng nhận ra vấn đề này, ánh mắt nàng ta nhìn Lý Quý càng lúc càng kì lạ.

Nhưng có lẽ, người nhận ra khác biệt rõ nhất của Hồng Nhược Lan chính là… Hạo Phi.

Bởi suốt thời gian qua, Hồng Nhược Lan luôn nhìn Hạo Phi hắn với ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí chẳng còn buông lời châm chọc nữa.

Hắn cũng nhận thấy Hồng Nhược Lan biến mất càng lúc càng nhiều, Hạo Phi cũng đoán ra là vào Tử Loa Ốc, còn cả hai làm gì bên trong, tất nhiên Hạo Phi không biết được.

Thời gian còn lại khi Hồng Nhược Lan giao hoan với Lý Quý trước mặt Hạo Phi hắn, Hồng Nhược Lan tiếng rên rỉ càng bạo gan hơn, nhưng quan trọng nhất.

Hạo Phi thấy Hồng Nhược Lan….

….mỉm cười với Lý Quý…nhiều hơn…

Nụ cười đầy tự nhiên…. Thứ mà trước đây lúc Hạo Phi cùng Hồng Nhược Lan mới gặp gỡ, hắn thường thấy.

Hồng Nhược Lan thời gian sau này thậm chí chẳng nhìn lấy Hạo Phi một cái, chỉ xem hắn như không tồn tại vậy.

Cũng đúng như lời Lý Quý nói trước đây, chính điều này mới là sự dày vò lớn nhất với Hạo Phi.

Dần dần, Hạo Phi hắn cũng chẳng còn từ ngữ nào để châm chọc lẫn chửi bới nữa, tính cách cũng dần thay đổi… trở nên thâm trầm hơn.

Bấy giờ thấy Hồng Nhược Lan giao hoan, Hạo Phi chỉ im lặng liếc nhìn…. đôi lúc thoáng qua sát ý, cũng chẳng có hé miệng nói nửa lời.

.

.

Hệt như tình cảnh trước mắt.

.

.

Hồng Nhược Lan cùng Lý Quý đã giao hoan liên tiếp mấy canh giờ.

Tiếng da thịt dập vào nhau, tiếng rên rỉ của Hồng Nhược Lan phát ra không dứt…

.

.

“Phạch…. phạch… phạch….”

.

.

“Ơ…. ơ…. a… ngươi làm ta sướng chết mất a…”

.

.

“Phạch… phạch… phạch….”

.

.

“A… A… ta chịu… không nổi nữa… a…. ta lên đây a….”

.

.

“Phạch… phạch… phạch….”

.

.

“Á … Á… Á … chết… sướng chết mất… Ư…. ngươi ra đi… ngươi ra cùng ta…đi…”

.

.

Hạo Phi khuôn mặt như đã chai sần, như không có cảm xúc.

.

.

Không biết qua bao lâu, tiếng động đầy nhục dục kia mới dứt.

Nhưng môi của Hồng Nhược Lan vẫn dính chặt vào miệng Lý Quý. Không lâu sâu, miệng nàng ta mới rút ra. Ánh mắt vẫn còn dư âm khoái cảm ban nãy.

.

- Này... hôm nay…

...đã là ngày cuối cùng ?

.

Lý Quý vừa mới phóng xuất, cả người khoan khoái, nghe vậy chỉ bật cười, gật gật đầu, cũng không có trả lời.

Hồng Nhược Lan nhướng mày.

.

- Đừng quên ngươi sẽ để giao…..

.

Lý Quý phất tay.

.

- Được rồi… được rồi….giao hắn cho ngươi…

.

Nghe đến đây, ánh mắt Hạo Phi chợt loé.

Hắn…. bỗng có linh cảm chẳng lành.

Thấy Lý Quý vẫn ngồi lỳ tại chỗ, Hồng Nhược Lan khó hiểu.

.

- Ngươi…

.

Dù không mang y phục nhưng bộ dạng Lý Quý vô cùng thong dong, còn húp một ngụm rượu, nhoẻn miệng cười.

.

- Ta muốn xem ngươi làm gì hắn… không được sao ?

.

Hồng Nhược Lan nghe vậy sắc mặt có chút phân vân.

.

- Ngươi chắc chứ ?

.

Thấy Lý Quý chỉ bật cười gật đầu, Hồng Nhược Lan không biết nghĩ gì, ánh mắt đầy thâm ý.

.

- Ngươi.....

..... chớ có hối hận đấy…

.

.

.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv