Nhìn ánh mắt kì lạ của Hồng Nhược Lan, Lý Quý mặt nhíu lại có chút không thoải mái.
Ngược lại, thấy biểu hiện của hắn, Hồng Nhược Lan liền nhoẻn miệng châm chọc.
.
- Ngươi cưỡng gian dày vò ta mấy tuần qua không chút ngại ngần, sao bây giờ….
.
…. lại có biểu hiện thế kia a…
.
Lý Quý nghe vậy có chút thẹn mà giận, nói đổng lên.
.
- Gì ….? Biểu hiện gì ?
.
Chẳng biết sao nhìn biểu hiện của Lý Quý, khuôn mặt Hồng Nhược Lan cũng có chút giãn ra, thoải mái không ít.
Lúc này mới cảm giác sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Bởi ban nãy đang đứng trước gian nhà gỗ, Lý Quý đã bất ngờ đè nàng ta xuống bãi linh thảo phía trước gian nhà. Linh thảo này hệt như cỏ bình thường, chỉ là thân có chút cứng hơn, tán ra dao động linh lực, các nhân sĩ thường dùng để nuôi dưỡng linh thú.
Khuôn mặt Hồng Nhược Lan nhăn lại, vươn tay ra sau gãi gãi. Miệng có chút khó chịu nói.
.
- Này … không lẽ … ngươi định hành sự…. ở ngay đây ?…
.
…. Ngứa ngáy, khó chịu chết đi được…
.
Lý Quý nghe vậy chợt nhấp mạnh tới.
.
.
“Phạch….”
.
.
“Ứ…”
.
.
Hồng Nhược Lan vô thức rên lên. Sau đó nhanh chóng định thần.
.
- Này…ngươi…
.
Lý Quý chỉ nhoẻn miệng cười.
.
- Ta thấy nơi này… cảnh sắc…. cũng không tệ a….
...còn nữa...
- Yêu nữ ngươi bị cột đứng mấy tuần qua không mở miệng nói một lời, sao bây giờ được nằm…
…. lại tỏ ra khó chịu thế kia ?
.
Nghe đến đây, Hồng Nhược Lan ánh mắt chợt loé, như nhớ ra gì đó. Không lâu sâu, khuôn mặt bỗng quyết tâm mở miệng.
.
- Ngươi mau lấy ra lệnh bài đỏ trong túi trữ vật của ta ra…
.
- Vì sao ?
.
Lý Quý trố mắt. Hồng Nhược Lan thì cười thâm ý.
.
- Cứ lấy ra đi…. Ngươi sẽ biết thế nào mới là...
... cảnh sắc không tệ…
.
Nghe vậy, dù có chút ngờ vực nhưng thấy bộ dạng Hồng Nhược Lan đầy thâm ý, Lý Quý cũng vô cùng tò mò.
Hắn liền ngưng thần lục lọi bên trong túi trữ vật. Lệnh bài mà Hồng Nhược Lan nói chính là một lệnh bài nhỏ bằng ba ngón tay, bên trên có một chữ Hồng trạm trổ đầy tinh xảo.
Hồng Nhược Lan cầm lệnh bài trên tay, ánh mắt có chút hoài niệm. Không lâu sâu mới nói.
.
- Ta vốn dĩ định sẽ không nói cho ai biết bí mật này, nhưng dù sao Tử Loa Ốc cũng đã về tay ngươi.
.
Chợt nàng ta nhìn sang khuôn mặt ngơ ngác của Lý Quý.
.
- Ta thấy bộ dạng ngươi cũng không phải là kẻ nuốt lời… cho nên…
.
Hồng Nhược Lan đưa lệnh bài kia lại cho Lý Quý, nhắc nhở.
.
- Truyền linh lực vào bên trong, đọc theo khẩu quyết.
.
Lý Quý nghe vậy vô cùng khó hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của Hồng Nhược Lan, hắn cũng không có lo lắng cho lắm.
Liền cầm lấy lệnh bài làm theo.
.
.
.
Bất ngờ.
.
.
.
“Ù…ù…ù…ù…”
.
.
.
Không gian xung quanh uốn éo, chỉ thấy tối đen mờ mịt.
Bất ngờ.... chớp mắt mấy cái…
Lý Quý hít một ngụm khí lạnh, chấn kinh không thể tả hết.
Hắn vẫn đang nằm đè lên người Hồng Nhược Lan… nhưng cảnh sắc đã thay đổi.
Gian nhà cùng mảnh vườn kia đã biến mất…thay vào đó....cả hai lại đang nằm trên một bãi cát dài tít tắp, phía sau là rừng cây um tùm, phía trước sóng nước vỗ về liên hồi…
.
.
“Xì xào…xì xào…”
.
.
Hắn ánh mắt đảo quanh mấy vòng, cảm thấy càng bất ngờ hơn.
Bởi lúc này, cả hai đã xuất hiện trên một ốc đảo nhỏ giữa đại dương.
Lý Quý trợn tròn, miệng lắp bắp…
.
- Đây là…đây là…
.
Hồng Nhược Lan đầy đắc ý.
.
- Đây chính là không gian độc lập.....bên trong một pháp bảo không gian…
.
Nàng ta nghiêng đầu sang, hít một hơi thật sâu ngửi lấy mùi cát, hai tay cũng vươn ra nắm hai nắm cát.
.
- Tử Loa Ốc này độc nhất vô nhị, ở Mãn Hoang Giới này chỉ có một chiếc duy nhất…
… phụ thân ta lăn lộn mấy trăm năm ở Thất Thải giới, tốn không biết bao nhiêu công phu, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng mới thu thập được thứ này.
- Căn nhà gỗ cùng mảnh vườn kia chỉ là để nguỵ trang, không gian chân chính của Tử Loa Ốc chính là ốc đảo rộng hơn 80 dặm này.
- Ngay cả Hạo Phi…. Cũng không biết bí mật này.
.
Nghe đến đây, Lý Quý không khỏi đại hỉ.
Căn nhà nhỏ cùng mảnh vườn mấy chục trượng kia đã đủ làm Lý Quý vui đến mất ngủ, bây giờ biết bên trong Tử Loa Ốc còn có một ốc đảo rộng hơn 80 dặm.
Không cần nói cũng biết hắn đại hỉ như thế nào.
.
“Con mẹ nó…. ta vẫn còn quá xem thường Hồng Cự a….”
.
“80 dặm… cả mấy ngàn người Hợp Hoan Tông vào đây vẫn còn rộng chán a….”
.
Chợt Lý Quý vội định thần, khuôn mặt đầy khó hiểu. Không lâu sau, sắc mặt liền trầm xuống.
.
- Sao ngươi lại tiết lộ việc này….?
.
- Đừng quên… cho dù ngươi có tiết lộ bí mật này đi chăng nữa….
.
… ta....
.
... vẫn sẽ giết ngươi….
.
Hồng Nhược Lan đang ngửi lấy mùi cát cùng hơi biển, hít một hơi thật sâu như muốn ghi nhớ kỹ. Sau đó mở mắt ra, liếc sang nhìn Lý Quý.
.
- Trực giác ta mách bảo… ngươi nói… không giết đứa bé này...
…. dường như là thật…
.
Ánh mắt Hồng Nhược Lan nhìn về phía chân trời. Bên ngoài là giữa đêm nhưng kì lạ ở chỗ, bên trong không gian này lại đang là bình minh.
Ánh sáng êm dịu vẫn khe khẽ chiếu soi xuống bên dưới ốc đảo này.
Xa xa, tiếng mòng biển bay theo đàn cắm đầu xuống nước săn mồi vang vọng lại.
Cảnh tượng vô cùng yên bình, Hồng Nhược Lan nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn xa xăm.
.
- Ngươi có muốn giam giữ ta đi nữa… ta cũng muốn bị giam giữ ở nơi này.
.
…. Cho dù… nếu ngươi có giết ta….
.
…. ta cũng muốn….
.
.
…. chết tại nơi này…
.
Nghe đến đây, Lý Quý dâng lên vô số cảm xúc phức tạp.
Hắn cũng chẳng thể ngờ được những lời kia phát ra từ miệng một yêu nữ Thi Tông.
Nhìn khuôn mặt thất thần của Lý Quý, Hồng Nhược Lan như nghĩ gì đó, lảng sang chuyện khác. Chỉ thấy nàng ta nhìn xuống hạ thân bên dưới, sau đó nhìn lên hắn nhướng mày.
.
- Này .... ngươi không thấy…. làm chuyện này ở đây….
.
…. Chẳng phải….
.
… rất tuyệt sao ?....
.
Lý Quý nghe vậy vội định thần, ánh mắt nhìn nàng ta trợn tròn. Sau đó liền bật cười.
.
.
- Đúng vậy…
.
.
Ngay lúc này Lý Quý liền cúi người xuống khoá chặt môi Hồng Nhược Lan, hạ thân cũng khẽ nhịp tới. Hồng Nhược Lan cũng chẳng còn luyến tiếc hay cố kị. Hai tay cũng vòng sang ôm chặt đầu Lý Quý xuống.
Tràng cảnh vô cùng kì lạ, Hồng Nhược Lan dù biết Lý Quý chắc chắn sẽ ra tay hạ sát mình, nhưng dường như điều này với nàng ta chẳng còn quan trọng nữa.
Cũng có thể... Hồng Nhược Lan biết có vùng vẫy cũng vô ích, cuộc sống cũng chẳng còn dài, cũng chỉ biết lao vào đắm chìm trong khoái hoạt nhục dục của thể xác này.
Cũng chẳng biết nàng ta nhắm mắt lờ đi tất cả, như muốn một lần trong đời nếm trải qua cảm giác điên cuồng này. Để phần nào xoa dịu đi khổ tâm của mình, khổ tâm bị Hạo Phi bội bạc…
...hay...
... khổ tâm của người biết trước cái chết của mình nữa….
.
.
.
Giữa ốc đảo kì lạ kia, tiếng la hét, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt phát ra đầy nhục dục khiến chim muôn phía sau cánh rừng nghe động bay tán loạn khắp nơi.
.
.
“Á….Á….ứ…..”
.
.
“Không có ai…dường… như… yêu …nữ…ngươi … cũng bạo gan hơn hẳn a….”
.
.
“Ớ…ơ… tất… tất nhiên…”
.
.
“Á…a… này… này…. Rốt cuộc ngươi….ư… có thể làm chuyện này…. bao lâu vậy…..”
.
.
“….tuỳ…. hứng.…”
.
.
“A…ư…ư… ngươi…. bảo để ta nghỉ ngơi mấy ngày…á…a…sao lại thành ra thế này …..”
.
.
“Ta… thích… ngươi…cứ coi như đây là lần cuối ….”
.
.
“Ngươi…a..a… bên dưới… sướng lắm a… ta…á… ta chưa bao nghĩ…. Việc này… lại sướng như vậy….”
.
.
“Ngươi cùng với tên kia….”
.
.
“Ư…ta… lần trước…. ta… cũng chẳng bịa đặt… ơ… bên cạnh hắn…. thật sự… a… lâu nhất chỉ hơn nửa canh giờ…ta…. cũng chưa biết thượng đỉnh là …
….ư….là gì…”
“Từ khi ta mang thai…. A…a… hắn… hắn cũng không đụng chạm đến….
.
.
“ưm….”
.
.
“Này…ư.. ngươi suốt ngày cứ giao hoan mà tu luyện….ớ..ơ...a..
… không chán à…”
.
.
“…Nếu chán giao hoan thì Khẩu Công, Thủ Công, Nhũ Công…. Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông nhiều công phu lắm a… ”
.
.
“A…a…ư…. Không lẽ…. cho cả thứ kia… vào miệng ?”
.
.
“Đúng vậy… ta sẽ cho ngươi mở mang một chút….”
.
.
“Không… không ta không muốn….”
“Này…sao lại rút ra…. “
“A…A…không… ta không cho thứ dơ bẩn kia vào miệng đâu….”
“Này… đừng liếm bên dưới… đừng… bẩn… đừng….”
“um..ummm….”
.
.
“Im lặng như vậy có phải tốt hơn không…. Này… đừng cắn đấy….”
.
.
“um…ummm”
.
.
“Ngậm chặt một chút…..”
.
.
“Dùng lưỡi của ngươi đi…”
.
.
“Hahaha… không tệ…”
.
.
“um…um….”
.
.
.
.
Chẳng biết qua bao lâu.
Giữa bờ cát trải dài tít tắp, chỉ thấy Lý Quý đang nằm đè lên Hồng Nhược Lan. Dù bụng nàng ta có chút nhô cao nhưng đầu Lý Quý đã nằm giữa hai đùi Hồng Nhược Lan.... còn đang dính chặt xuống bên dưới.
Ngược lại, hạ thân lông lá của Lý Quý cũng mất hút bên trong miệng của nàng ta.
Bất ngờ Hồng Nhược Lan giãy dụa liên tục, càng lúc càng mạnh.
.
.
“um…ưm…dừng….ummm”
.
.
Bị mao côn lông lá kia lấp đầy miệng, Hồng Nhược Lan cũng chẳng thể nói thành lời.
Lý Quý cũng biết Hồng Nhược Lan đang bị cơn khoái cảm khủng khiếp của âm vật truyền đến. Nhưng hắn cũng không buông tha, miệng vẫn ngậm chặt lấy hạt đậu nhỏ kia hành hạ.
Hồng Nhược Lan hai chân lẫn hạ thân giãy dụa càng lúc càng mạnh.
Bất ngờ.
.
.
.
“Ọc ọc ọc ọc ọc….”
.
.
Lý Quý dù miệng vẫn đang hành sự như ánh mắt vẫn quan sát, bên dưới hạ bộ lông lá của Hồng Nhược Lan, một dòng nước trắng đục như sữa tuôn trào ra như lũ, chảy dài xuống dưới bờ cát.
Hắn thoáng nhìn cũng biết Hồng Nhược Lan đã thượng đỉnh, nhưng vẫn có chút nghịch ngợm không buông tha, đầu lưỡi vẫn ra sức liếm láp hạt đậu đỏ hồng kia.
Hồng Nhược Lan vừa mới cực khoái, chịu không nổi kích thích, giãy dụa càng mạnh hơn.
.
.
“umm…u…đ…đừng…”
.
.
.
"Đ....đừng....ưmmmm"
.
.
Bất ngờ.
.
.
“Xè…xè…”
.
.
Cơ thể vẫn dãy dụa, nhưng bên dưới hạ thân lông lá của nàng ta, vì không chịu nổi kích thích, nước tiểu vô thức bắn tung toé.
Tất nhiên Lý Quý là người chịu trận, khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt trợn tròn khó tin, bàn tay đưa lên vuốt vuốt nước trên mặt.
.
.
“Con mẹ nó…. lần này…ta… chơi ngu rồi….”
.
.
“Rốt cuộc là ta hành hạ ả hay ả hành hạ ta a…”
.
.
Bỗng ánh mắt hắn chợt loé, miệng mỉm cười đắc ý, không biết nghĩ gì.
Qua mấy hơi thở, hắn lại cúi xuống bên dưới hạ thân Hồng Nhược Lan dày xéo.
Hồng Nhược Lan vẫn co giật như vậy, chỉ khác ở chỗ. Ở bên trên, có thể thấy Lý Quý đang nhấp xuống bên dưới miệng nàng ta, càng lúc càng nhanh.
Bị kích thích liên hồi, Hồng Nhược Lan sung sướng lúc này ánh mắt chỉ đê mê, miệng chỉ mở hờ, mặc cho Lý Quý đang thô bạo nhịp xuống.
.
.
.
Không lâu sâu.
Ánh mắt bần thần của Hồng Nhược Lan bỗng trợn ngược, vội vàng đẩy Lý Quý bên trên ra.
Bởi lúc này, trong miệng có gì đó ấm nóng đang….
.
... ào ạt bắn xối xả vào....
.
Nhưng có giãy dụa thế nào cũng không đẩy ra được, bởi hai chân hắn đã kẹp chặt đầu Hồng Nhược Lan, hai tay thì lại ôm chặt lấy đùi nàng.
Dần dần, ánh mắt Hồng Nhược Lan từ trợn tròn sau đó chuyển sang có chút thất thần. Không biết nghĩ gì, cũng thôi dãy dụa nữa.
.
.
.
“ực…”
.
.
Lý Quý chỉ nghe tiếng nút xuống phát ra bên dưới. Ánh mắt hiện lên tiếu ý…nhưng hạ thân cũng không có rút ra.
Hồng Nhược Lan đang ngậm chặt mao côn kia, nuốt xuống dòng tinh khí kia, biểu tình nàng ta có chút kì lạ.
Nhưng chỉ qua mấy cái hô hấp.
Khuôn mặt đang bần thần thì bất ngờ đại biến.
Trong miệng lại có dòng chất lỏng khác ào ạt chảy vào…. Hồng Nhược Lan vừa sợ vừa thẹn… trợn mắt dùng hết sức bình sinh giãy dụa.
Nhưng rồi kết cục…
.
.
…vẫn y như cũ.
.
.
Trong miệng truyền đến vị mặn đắng, nhưng lần này nàng ta cũng không dám nuốt xuống, chỉ nhắm chặt mắt, mặc cho dòng nước kia trào ra khỏi miệng.
Không lâu sau, Lý Quý mới rút dương vật ra khỏi miệng Hồng Nhược Lan. Vừa rút ra, Hồng Nhược Lan liền bật dậy phun hết chất lỏng còn trong miệng ra, ho sặc sụa.
Đang định mở miệng mắng chửi đã nghe Lý Quý bật cười.
.
- Vậy là huề a…
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan chợt nhìn sang, thấy mặt Lý Quý có chút ướt đẫm. Như nhớ ra gì đó, khuôn mặt đỏ ran lên.
.
.
“Ban nãy …. chẳng lẽ ta đã….ta đã….
…. lên mặt hắn….? ”
.
.
Thật sự nàng ta lúc đó hạ thân đã tê rần, chẳng còn biết gì. Nhìn khuôn mặt Lý Quý bấy giờ, Hồng Nhược Lan mới dám chắc chắn.
Nàng ta liền cúi gằm mặt vô cùng xấu hổ, bất ngờ nghe giọng Lý Quý thâm ý.
.
.
- Bỏ đi lớp mặt nạ đoan trang, một lần khoái hoạt điên cuồng….
…. cũng không tệ đúng không ?
.
.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan dù đang cúi gằm mặt, tóc tai rũ rượi… nhưng ánh mắt lại mở lớn.
.
“Bỏ đi lớp mặt nạ ?.....”
.
“Không tệ….?”
.
“Ta có thích việc này không ?....”
.
Bất ngờ, Hồng Nhược Lan ánh mắt bần thần liếc lên nhìn Lý Quý chăm chăm….
Thấy ánh mắt kia, chẳng biết sao Lý Quý bỗng cảm thấy lạnh gáy.
.
.
- Ta… ta nói gì sai sao ?
.
.
Bất ngờ.
Hồng Nhược Lan lao đến nhanh như chớp…ôm chặt lấy Lý Quý….
…. cưỡng hôn hệt như….
….. sắc lang…
Từ xa chỉ còn vọng lại tiếng mắng chửi của hắn.
.
.
“Khốn kiếp…. buông ra… đủ rồi…”
.
.
“Bẩn…. mặt ngươi đang dính....…bẩn… khốn kiếp…”
.
.
“Nghỉ ngơi…. Ngươi nghỉ ngơi đi…ưm… đủ rồi….”
.
.
“ốn..iếp….ốn iếp….”
.
.
.