.
.
.
Lúc này cả hai đã đứng trước một gian nhà gỗ nhỏ, xung quanh có một mảnh vườn xanh mướt bao bọc.
Chính là không gian bên trong Tử Loa Ốc.
Đứng trước gian nhà gỗ, sắc mặt Hồng Nhược Lan như đang hồi ức, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Lý Quý thấy biểu hiện của Hồng Nhược Lan cũng chẳng bất ngờ.
- Ta đã để sẵn y phục lẫn thức ăn bên trong.
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan đang bần thần liền trở về với thực tại.
- Sao ngươi lại mang ta vào đây ?
Bên cạnh, chỉ nghe giọng Lý Quý không chút cảm xúc.
- 3 ngày tới, ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Cũng không cần trở ra ngoài.
Hồng Nhược Lan khó hiểu nhướng mày.
- Tại sao ?
Lý Quý liếc nhìn Hồng Nhược Lan từ trên xuống dưới.
Lúc này nàng ta vẫn chưa mang y phục, vẫn đang trần truồng đứng bên cạnh. Hắn liền vươn tay bóp lấy thượng đồn căng mọng bên cạnh, ánh mắt có ý cười.
- Ta đã đến bình cảnh…. cần ngươi…
.
…. để đột phá …. tầng 8.
.
Hồng Nhược Lan liền hít một ngụm khí lạnh, chấn kinh tột độ. Chằng thèm để ý bàn tay của Lý Quý quấy phá bên dưới.
.
- Tầng… tầng…. 8 ?
.
- Làm sao… làm sao có thể….?
.
- Theo tình báo của Thi Tông, ngươi chỉ vừa mới trở thành thiếu chủ không lâu, trước đó còn không có linh căn….làm sao có thể trong một năm mà…
.
Tất nhiên Lý Quý cũng không muốn giải thích. Chỉ bật cười trêu chọc.
- Vậy thì chắc là tình báo của các ngươi không chính xác rồi a.
Bỗng Hồng Nhược Lan nghĩ đến gì đó, khó hiểu.
- Nhưng ngươi… ngươi đột phá....
.... thì liên quan gì đến ta ?
Lý Quý bất ngờ tiến đến sau lưng Hồng Nhược Lan, kề miệng vào tai nàng ta.
- Ngươi không biết thật sự hay giả vờ không biết ?
.
.
.
“Ọc…”
.
.
.
Hồng Nhược Lan bỗng giật bắn mình, mao côn kia không biết từ lúc nào đã chui lọt vào hạ thân lông lá của nàng.
Vừa bất ngờ, vừa suy kiệt, hai chân Hồng Nhược Lan quỳ sụp xuống.
Lý Quý sắc mặt liền đại biến.
Tiểu huynh đệ vẫn đang bên trong âm hộ Hồng Nhược Lan, hắn cũng không muốn bị gãy mất, đành quỳ sụp xuống theo.
Ngay lập tức hắn động nộ, lật người Hồng Nhược Lan nằm ngửa ra, trợn mắt đang định trút giận thì đã nghe giọng nàng ta.
.
- Ta… ta… không cố ý…
.
- Hai chân dường như ….vô lực….
.
Vừa nghe đến đây, khuôn mặt Lý Quý cũng từ từ giãn ra.
Hồng Nhược Lan nhìn xuống mao côn kia đang nằm trong hạ thân mình, chẳng biết nghĩ gì, chợt cất lời.
- Chẳng lẽ… ngươi đột phá cần… cần phải …
Lý Quý bật cười.
- Tất nhiên là phải giao hoan rồi. Nhưng ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, không khéo….
.
.
“ư”
.
.
Dứt lời, hắn nhịp sâu vào bên trong âm hộ Hồng Nhược Lan, khiến nàng ta vô thức rên lên.
Không lâu sau, Hồng Nhược Lan mới định thần, nhưng vẫn không hết cả kinh.
.
- Ngươi…ngươi ban nãy..... vừa mới phóng xuất, sao bây giờ lại có thể…
.
Lý Quý cũng chẳng trả lời, chỉ bật cười, cơ thể khẽ nhịp xuống mấy cái.
Ngược lại, Hồng Nhược Lan thì không bình tĩnh như vậy, ánh mắt mơ màng, kiềm chế khoái cảm dưới hạ thân, miệng thì thào.
.
- Chẳng lẽ… Hợp Hoan Tông ai cũng…
.
…. khoẻ… như vậy ?
.
Lý Quý chợt đình chỉ, nhìn xuống khuôn mặt thở dốc của Hồng Nhược Lan, mỉm cười.
.
- Hợp Hoan Tông…. Chỉ có một mình ta… là nam nhân…. Còn lại đều là ….
.
Hồng Nhược Lan kinh hãi lắp bắp.
.
- Nữ nhân…?
.
Thấy Lý Quý mỉm cười gật đầu. Hồng Nhược Lan trố mắt, nhìn chăm chăm hắn.
.
- Thật sự ?
.
…Hợp Hoan Tông…. thật tà môn…
.
…Ta… thật không biết nói là ngươi sướng hay khổ.
.
Lý Quý nghe vậy cười nhếch mép, đây cũng là điều mà trước đây hắn luôn thắc mắc. Nhưng dần dần, hắn cũng đã quen, cũng không còn để tâm nữa.
Chỉ thấy hắn nhướng mày.
.
- Ngươi…. bỗng nhiên…
… sao lại quan tâm vấn đề của ta như vậy ?
.
Hồng Nhược Lan chẳng biết nghĩ gì.
Nhìn xuống hạ thân của Lý Quý và nàng đang dính chặt nhau bên dưới, sắc mặt vô cùng phức tạp.
- Ta biết rơi vào tay của người Hợp Hoan Tông… kết cục như thế này …cũng không có gì bất ngờ. Nhưng bao giờ việc này mới kết thúc ?
Lý Quý đang chống tay, nhìn xuống bên dưới, chầm chậm nói.
- Khi nào ta giết sạch lũ Thi Tông các ngươi…
Nghe vậy, Hồng Nhược Lan liền phẫn nộ, bật cười như nghe một chuyện gì đó khó tin.
.
- Hahaha....Ngươi… ngươi…
... có thể sao ?
.
.
- Bây giờ thì chưa thể, nhưng sau này…. Thì chưa chắc.
Thấy hắn trả lời lạnh nhạt. Hồng Nhược Lan như suy nghĩ gì đó.
- Oan có đầu nợ có chủ, việc này là do chủ đích của tên Độc Cô Khiêm kia, Huyết Sa … cũng là….
Ánh mắt chợt loé, có cơ hội có thêm thông tin, hắn cũng không ngại moi móc thêm. Lý Quý thấy nàng ta ấp úng liền mở miệng.
- Cũng là thế nào ?
Hồng Nhược Lan chẳng biết nghĩ gì, chỉ thở dài.
.
- Thi Tông trước nay luôn hành sự cẩn thận, không muốn gây chú ý. Nhưng Huyết Sa có tâm tư riêng gì đó….
...Hắn dường như đạt được lợi ích gì đó từ Độc Cô Khiêm, bởi vậy, Huyết Sa mới chấp nhận yêu cầu…
...Hạ sát Vĩnh Lạc Thôn cùng những người liên quan đến ngươi… để trút giận cho Độc Cô Khiêm.
.
Lý Quý nghe đến đây, ánh mắt sáng lên như hiểu ra gì đó.
Dù hạ thân đang nằm bên trong âm hộ Hồng Nhược Lan nhưng chẳng có tâm tư đâu mà tận hưởng khoái cảm.
Vốn dĩ đây cũng chính là nghi ngờ của Liễu Thanh, bà ta cũng đã từng nói qua việc này với Lý Quý hắn. Nhưng bây giờ từng chính miệng Hồng Nhược Lan nói ra. Lý Quý hắn mới triệt để chắc chắn.
Hắn ánh mắt có chút lăng lệ.
.
- Độc Cô Khiêm…. Chắc chắn ta sẽ làm thịt hắn… còn về phần Thi Tông….
.
- Cho dù sự thật có như ngươi nói, Huyết Sa, Hạo Phi và ngươi vẫn không thể tránh khỏi liên quan…
.
Hồng Nhược Lan nghe vậy ánh mắt liền trầm xuống, bây giờ nàng đã là cá, Lý Quý là dao thớt, nàng cũng chẳng thể làm gì. Chỉ thấy ánh mắt nàng ta có chút thất thần, thở dài.
.
- Ngươi định dùng ta để hưởng lạc…hấp thu linh lực gia tăng tu vi ?....
.
... Sau đó sẽ….
.
Lý Quý gật đầu, không chút e ngại.
.
- Giết ngươi….
.
Dù biết kết cục sẽ vô cùng thảm thiết, nhưng nghe chính miệng Lý Quý nói, Hồng Nhược Lan trong lòng không khỏi nổi sóng dữ. Nàng ta né tránh ánh mắt của Lý Quý, nhìn xuống bên dưới thật sâu.
Cũng chẳng biết nhìn xuống hạ thân cả hai đang dính chặt hay nhìn xuống bụng mình.... mà có chút khó khăn mở lời.
.
- Xin ngươi….
.
...Có thể...
.
...Có thể.... để đứa bé này sống được không ?
.
Nghe vậy, Lý Quý không khỏi bất ngờ.
Hắn lâm vào suy tư, không lâu sau chợt nhìn nàng ta....nhướng mày thâm ý.
.
- Đây là cốt nhục của Hạo Phi… chẳng lẽ ngươi còn….
.
Hồng Nhược Lan nghe vậy lắc đầu mấy cái.
.
- Ngươi sai rồi. Cho dù là cốt nhục của ai đi nữa, cũng là con ta…
.
Lý Quý nghe vậy có chút bần thần.
Hắn chỉ là một nam nhân chưa hề thành gia lập thất, cũng chưa từng có con cái, nhưng nhìn biểu hiện của Hồng Nhược Lan, cũng đủ để hiểu rõ tình cảm nhi tử mẫu thân thâm sâu thế nào.
Biểu hiện lẫn chịu đựng của Hồng Nhược Lan mấy tuần qua, cũng có thể thấy nàng ta hận Hạo Phi như thế nào.
Nhưng khi nghe đến cái chết, nàng ta chẳng hề cầu xin cho mình, nhưng lại cầu xin cho đứa bé trong bụng, cũng chính là cốt nhục của Hạo Phi mà nàng uẫn hận.
Mặt khác, Lý Quý dù có độc ác tàn bạo đến mức nào, nhưng hắn cũng nhận biết được…. sinh linh trong bụng của Hồng Nhược Lan…
…. đứa bé chưa sinh ra đời này ….
.
.
….không hề có tội.
.
.
Không lâu sâu, Lý Quý gương mặt có chút phức tạp khẽ nói.
- Ta sẽ xem xét… dù sao… đứa bé này… chẳng liên can gì…
Nghe đến đây, ánh mắt Hồng Nhược Lan mở lớn đầy tiếu ý, không dấu nổi kích động.
.
- Ngươi… ngươi…. nói thật ?
.
- Vì sao lại không nói thật ?
.
Lý Quý vừa nói xong, bất ngờ Hồng Nhược Lan kéo đầu hắn xuống hôn chặt lấy. Khiến hắn ánh mắt trợn lên, khuôn mặt đầy thất thố.
Chẳng thể ngờ được bỗng nhiên Hồng Nhược Lan lại chủ động như vậy. Lý Quý bị cưỡng hôn, có chút không thoải mái. Liền gượng dậy thoát ra khỏi vòng tay của nàng ta.
.
- Này… ngươi bị cái gì vậy…
...sao bỗng dưng lại…
.
Chưa kịp nói hết câu đã nghe Hồng Nhược Lan mở miệng.
.
.
- Ngươi….
.... cũng không tệ như ta tưởng.
.
.
.
.