Lãnh Ly nghe xong nhếch miệng cười, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, cũng không biết Liễu Quý phi tức đến thế nào.
Hoàng thượng vừa bãi triều liền gặp Liễu quý phi vội vội vàng vàng đi tới.
"Hoàng thượng!" Liễu quý phi ai oán thỉnh an sau đó đi đến cạnh Hoàng thượng, "Trước đây An quý nhân ở ngự hoa viên thấy thần thϊếp chưa từng hành lễ qua, nơi đây chính là hoàng cung nơi tôn ti được coi trọng nhất, sao Hoàng thượng lại bỏ cấm túc của nàng ta chứ? Như này thì về sau sao thần thϊếp còn quản lý hậu cung được!”
Hoàng Thượng nhìn bà một cái, không nhanh không chậm nói: "Nàng ấy đã biết sai, lại viết thư sám hối, Liễu quý phi không có chút khoan dung sao, nàng là phi tần đứng đầu, đừng nên tính toán chi li, nàng đã trừng phạt nàng ấy rồi, và đừng trách trẫm không nhắc nhở nàng về hậu quả của việc lạm dụng tư hình rồi đấy!"
Thấy Hoàng thượng có hơi không vui, Liễu Quý phi cũng không dám lên tiếng, ai bảo Hoàng thượng một mực xa lánh nàng, nàng cũng không dám quá mức kiêu ngạo.
Xa xa, An Quý nhân mang theo Vân Xảo đi đến.
"Thỉnh an Hoàng thượng, Liễu Quý phi." An quý nhân đến gần, rất khiêm tốn hành lễ.
"Sao nàng lại tới đây, thân thể không phải đang không khỏe sao?" Giọng nói Hoàng thượng có chút đau lòng.
An Quý nhân yêu kiều cười khẽ, "Hôm qua thần thϊếp thấy hai mắt Hoàng thượng có vẻ mệt mỏi, hôm nay lại sáng sớm đã tảo triều, thần thϊếp đau lòng Hoàng thượng nên sai người nấu canh đậu xanh giúp mắt sáng và giải nhiệt, hi vọng Hoàng thượng đến cung thần thϊếp ngồi một lát."
"Ừm, nàng có lòng rồi." Hoàng thượng hài lòng gật đầu, liếc nhìn Liễu Quý phi, tựa như nói với nàng, nàng nhìn xem, bây giờ An Quý nhân đã bị giáo huấn, lại biết sai để sửa, không có gì tốt hơn.
Liễu Quý phi tức giận trừng mắt nhìn An Quý nhân một chút, chỉ là một Quý nhân xuất thân thấp hèn mà thôi!
"Vốn Thần thϊếp còn muốn đi tạ tội với Quý phi nương nương, hôm nay lại gặp Quý phi nương nương ở đây." An Quý nhân quỳ lạy trên mặt đất, "Chuyện lần trước là thần thϊếp không đúng, là thần thϊếp không có cấp bậc lễ nghĩa, đã đắc tội với Quý phi. Hi vọng Quý phi nương nương đại nhân đại lượng, tha thứ cho thần lần này, ta nhất định sẽ sửa đổi."
Liễu Quý phi tức đến kém suýt chút nữa bật cười, An Quý nhân này thật sự là không tầm thường, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, thế mà giả vờ thành dáng vẻ khϊếp nhược, thật sự ghê tởm.
Hoàng thượng thấy Liễu Quý có vẻ không chịu tha thứ, giọng ngài lộ ra mấy phần nghiêm khắc, "Tốt, An Quý nhân đã biết sai, lại đã dập đầu tạ tội. Nàng là Quý phi, đừng cứ tính toán chi li."
"Vâng." Liễu Quý phi quay người không nhìn An Quý nhân.
An Quý nhân cố nén nụ đười đắc ý trên khóe miệng được Vân Xảo dìu đứng lên, nàng nhàn nhạt mở miệng: "Quý phi nương nương cũng ở đây, không bằng đến cung thần thϊếp ngồi một chút đi, thần thϊếp chuẩn bị rất nhiều canh đậu xanh."
"Đúng vậy, nàng cũng cùng đi đi." Hoàng thượng càng cảm thấy An Quý nhân hiểu chuyện quan tâm, hảo cảm với nàng cũng tăng thêm.
"Thôi bỏ đi." Đôi mắt phượng của Liễu Quý phi nhìn chòng chọc An Quý nhân. Không biết ai chỉ một cao chiêu cho ả ta, cứng rắn không được liền mềm, nàng đúng là đã coi thường ả.
Hoàng thượng thấy Liễu Quý phi vẫn còn bực bội, liền nói với An Quý nhân: "Liễu Quý phi không đến thì thôi, đi thôi, trẫm cũng muốn đến cung của nàng nghỉ ngơi một chút."
"Vâng." An Quý nhân đến cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng tươi cười cầm tay của nàng, hai người đi lên phía trước, đi theo phía sau là một loạt cung nữ thái giám, nô tài hai bên lập tức tránh đi, lại lén nghị luận, xem ra An Quý nhân được tấn thăng đã là chuyện chắc chắn.
Nhìn thân ảnh Hoàng thượng dần xa, hai mắt Liễu Quý phi như rắn độc, hận không thể ăn sống nuốt tươi An Quý nhân!
An Quý nhân được sủng ái, những phi tần trước kia xem thường nàng ấy cũng không tiếp tục gây khó dễ. Nhưng Hoàng thượng mỗi ngày đều ở chỗ nàng ấy, phi tần hậu cung bắt đầu oán than khắp nơi.
Lãnh Ly nói cho nàng, "Chính là bởi vì ngươi xuất thân thấp hèn, không thể trở mặt với bọn họ. Ngươi nhất định phải biểu hiện hào phóng khéo léo, như vậy Hoàng thượng mới có thể thích ngươi hơn nữa. Mặc kệ Hoàng thượng qua đêm ở nơi nào, tâm ở chỗ của ngươi, ngươi mới có thể trường thịnh bất suy."
An quý nhân gật đầu, "Vâng, ta hiểu được."
Sắp đến sinh thần của An Quý nhân, Hoàng thượng muốn tổ chức thật tốt, liền giao chuyện này cho Phủ Nội vụ. Hiệu suất làm việc của Phủ Nội vụ phủ rất nhanh, lập tức tiến hành.
Toàn bộ trang trí của Thúy Ngọc Các đổi mới hoàn toàn, các phi tần khác nhìn vào mà nóng mắt.
An Quý nhân lại nhân lúc Hoàng thượng tới gặp nàng cẩn thận từng li từng tí nói: "Hoàng thượng, thần thϊếp chỉ là một Quý nhân nho bé, không hưởng thụ nổi xa hoa như vậy. Huống chi biên quan đang căng thẳng, số tiền này nên dùng cho vũ khí binh đao. Chẳng qua chỉ là một cái sinh thần, Hoàng thượng cùng thϊếp trải qua có được hay không?"
Hoàng thượng nghe xong liên tục cảm khái, "Ái phi, nàng quan tâm như thế làm trẫm xấu hổ vô cùng."
"Hoàng thượng." An Quý nhân thẹn thùng kêu một tiếng, cúi đầu cười.
Mặc dù nói muốn tổ chức đơn giản nhưng Hoàng thượng vẫn mời đoàn tạp kĩ bên ngoài tiến cung biểu diễn.
Hoàng thượng ngồi ở giữa, bên tay phải là An Quý nhân, mà Liễu Quý phi thì ngồi bên trái. Liễu Quý phi tức giận không thôi, một Quý nhân nho nhỏ mà ngồi ngang vai ngang vế với nàng, sao nàng vừa mắt cho nổi.
Lãnh Ly dù sao cũng không phải phi tần, nàng ngồi ở chỗ xa nhất nhưng vị trí này lại vô cùng tốt, có thể thấy hết ánh mắt các nàng.
Màn biểu diễn trên đài càng thêm cao trào, trong cung hiếm khi có sự kiện nào náo nhiệt, các phi tần xem đến vui vẻ.
"An Quý nhân, đêm nay trẫm đến cung của nàng đi." Hoàng thượng qua ba tuần rượu, gương mặt có hơi phiếm hồng.
An Quý nhân nhàn nhạt lắc đầu, "Hôm nay Hoàng thượng vì thần thϊếp mà tổ chức dạ yến lớn như vậy, thần thϊếp cảm kích không thôi, không bằng Hoàng thượng hôm nay đi thăm Huệ Tần nương nương đi, nghe nói thương thế của nàng ấy đã tốt, mỗi ngày đều ngóng trông ngài."
“Được thôi." Hoàng thượng biết cái gì gọi là cây to đón gió lớn, cho nên chỉ có thể gật đầu.
Các phi tần đang ngồi ở đây không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, bình thường Liễu Quý phi xem bọn họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lại chưa từng thấy Liễu Quý phi nói Hoàng thượng đi thăm tỷ muội bọn họ, trong nhất thời oán hận với Liễu Quý phi tăng thêm mấy phần.
Liễu Quý phi lườm nàng ta một cái, đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ, chuyện gì tốt đều để nàng ta chiếm!
Nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Liễu Quý phi, An Quý nhân lại dùng ánh mắt khúm núm đáp lại, Liễu Quý phi nghiến răng giận dữ.
Trong lúc mọi người xem biểu diễn trên đài, một phi tần cả kinh kêu lên: "A... trong canh có thứ gì đó! Là côn trùng!"
Nghe thấy, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Tần hoảng hốt sợ hãi chỉ vào canh trong chén bạc. Những phi tần vừa định ăn canh đều vội vàng ném thìa lên mặt bàn, phi tần đã ăn canh đều muốn nôn.
Hoàng thượng liếc Chương Tuyên, Chương Tuyên lập tức đi đến bàn An Tần, dùng thìa vớt lên một con côn trùng màu trắng từ trong chén bạc.
"Ọe!" Rất nhiều tần phi tới tấp nôn ra, mặt đỏ tía tai.
Liễu Quý phi càng nôn nao, suýt chút nữa bà đã uống bát canh này.
"Đây là chuyện gì? !" Hoàng thượng giận dữ, "Ngự Thiện Phòng sao lại không cẩn thận như vậy! Người tới đưa ngự trù của Ngự Thiện Phòng đến đây cho trẫm!"
"Vâng." Chương Tuyên lĩnh mệnh lập tức dẫn theo hai thị vệ đi đến Ngự Thiện Phòng.
Thời gian một chung trà sau, Tổng quản Ngự Thiện Phòng bị giải đến, hắn ta đã nghe được chuyện xảy ra, quỳ trên mặt đất, vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, chúng thần cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra. Nhân sâm và gà ác đều là do Phủ Nội Vụ đưa tới, chúng thần chỉ phụ trách làm, Ngự Thiện Phòng giám sát nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không có người bỏ côn trùng vào."
"Vậy ngươi nói côn trùng làm thế nào chạy vào?" Hoàng thượng giận không kiềm được, loại chuyện này làm sao mà mãi không xong.
"Thần cũng không biết." Tổng quản Ngự Thiện Phòng phủi sạch quan hệ.
Lúc này An Tần nói: "Hoàng thượng, trong canh nhân sâm gà ác còn có táo đỏ nữa, liệu có phải là táo đỏ có vấn đề hay không?
"Táo đỏ từ đâu đến?" Hoàng thượng hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, đều là Phủ Nội Vụ đưa tới." Tổng quản Ngự Thiện Phòng lại hồi đáp.
"Người đâu, đưa Tổng quản Phủ Nội Vụ đến cho ta!" Hoàng thượng ngồi lại trên ghế, "Hôm nay nhất định phải tra rõ ràng chuyện này!"
Đám người thấy Hoàng thượng tức giận thở, thở mạnh cũng không dám thở, tổng quản Phủ Nội Vụ Thôi Tiến rất nhanh liền bị đưa đến, hắn biết tình hình nghiêm trọng, tất cả chứng cứ cũng đều chỉ về hắn, hắn run run rẩy rẩy nói: "Hoàng thượng."
"Nói, những cái táo đỏ nhân sâm gà ác có phải do Phủ Nội Vụ các ngươi cung cấp hay không?" Hoàng Thượng vẻ mặt nghiêm túc.
"Vâng." Thôi Tiến gật đầu thưa.
"Người đâu, bắt hắn lại!" Hoàng Thượng chỉ hắn nói: "Hôm nay các ngươi không dụng tâm chuẩn bị, dụng cụ ăn uống của hậu cung phi tần đều đến từ Phủ Nội Vụ các ngươi, trẫm làm sao yên tâm về các ngươi được!"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Thôi Tiến lập tức cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, nô tài luôn làm việc cần cù chăm chỉ, làm gì có chuyện không dụng tâm."
"Đúng vậy thưa Hoàng thượng." Liễu Quý phi cũng lập tức nói tốt thay Thôi Tiến, dù sao Thôi Tiến làm được Tổng quản Phủ Nội Vụ cũng do bà cất nhắc, "Có lẽ là hiểu lầm, Ngự Thiện Phòng nói là do họ không chú ý nhưng lại không có chứng cứ chứng minh nha."
An Quý nhân nghe xong, cười nói tỏ vẻ thấu hiểu, "Đúng vậy nha Hoàng thượng, chúng ta không thể oan uổng cho Thôi Tổng quản, không bằng phái người đi Phủ Nội Vụ kiểm tra những quả táo đỏ đó, có lẽ chúng ta thật sự hiểu lầm hắn thì sao."
"Được, vậy phái người đi kiểm tra một chút!" Hoàng Thượng nói: "Hôm nay là sinh thần của An Quý nhân, trẫm muốn chúc mừng nàng thật tốt, không ngờ nô tài lại sơ suất như thế!"
An Tần chưa hết kinh hoảng mở miệng nói: "Liệu có phải vì An Quý nhân đang có được thánh sủng cho nên có người đố kỵ, lệnh cho Thôi Tổng quản làm như vậy hay không?"
Liễu Quý Phi lập tức liếc về phía An Tần, mọi khi An Tần đúng là có điều bất mãn với bà, hôm nay lại dám vụиɠ ŧяộʍ hãm hại bà. Thôi Tiến nhìn thoáng qua Lưu Quý nhân, có hơi chột dạ.
Rất nhanh Chương Tuyên được phái đi điều tra Phủ Nội Vụ đã trở lại, hắn đặt một cái túi táo đỏ trước mặt Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, trong táo đỏ đúng là có phát hiện côn trùng. Đều được giấu trong táo đỏ, hình như có kẻ cố ý."