Nàng lập tức hiểu vì sao Hoàng Thượng thích nàng, phi tử trong cung đều thuận theo Hoàng Thượng thiên kiều bách mị, đột nhiên gặp An Quý nhân không không dính khói lửa nhân gian, đương nhiên sẽ cảm mến.
"Yến Vương phi, đa tạ ngươi đến thăm ta." Giong nói của An Quý nhân rất hay, tựa như tiếng chuông đồng dưới mái hiên.
"Lời này của An Quý nhân quá khách khí rồi." Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, "Ngươi và ta đều là người không chỗ nương tựa, ta tới thăm ngươi cũng phải."
Nghe được từ "không chỗ nương tựa", An Quý nhân khóc càng lợi hại, nàng nức nở nói: "Yến Vương phi sao lại không chỗ nương tựa chứ, mặc dù Yến Vương trấn thủ Miêu Cương, nhưng Hoàng thái hậu lại vô cùng coi trọng ngươi."
Lãnh Ly cười nói: "Hoàng thái hậu có sủng ái thì kẻ nhìn ta không vừa mắt trong cung cũng không giảm bớt một người."
"Ôi, nói cho cùng là số ta khổ." An Quý nhân cầm tấm lụa lau nước mắt.
Đừng nhìn An Quý nhân lớn lên như tiên tử, thực chất bên trong vẫn là một nữ nhân bình thường, nếu như có thêm mấy phần ngạo khí thì tốt rồi.
"Nếu An Quý nhân tin tưởng ta, liền nghe ta nói một lời, được chứ?" Lãnh Ly đi thẳng vào vấn đề, không muốn nói nhảm thêm nữa.
An Quý nhân lập tức ngừng khóc lóc, gật gật đầu, "Xin lắng tai nghe."
"Đầu tiên, ngươi không nên trắng trợn đắc tội Liễu Quý phi." Lãnh Ly nhìn An Quý nhân không chớp mắt: "Nàng ta nghiền chết ngươi so với nghiền chết một con kiến còn đơn giản hơn. Tiếp theo, ngươi không có vị trí quan trọng trong lòng Hoàng Thượng. Cuối cùng, ỷ sủng sinh kiêu."
"Bây giờ ta đã là cái dạng này, ta phải làm sao đây?" An Quý nhân tràn đầy hối hận nhìn qua Lãnh Ly, hiện tại Hoàng thượng không chịu gặp nàng, nàng thực sự không biết làm thế nào.
"Ngươi luôn để Hoàng Thượng thay ngươi quyết định, ngươi làm như vậy là có lỗi rồi. Hoàng Thượng làm sao có thể vì ngươi mà đắc tội Liễu Quý phi!" Lãnh Ly không nhanh không chậm nói: "Ngươi lập tức viết thư sám hối đưa Hoàng thượng, nói là ngươi sai rồi, còn phải nói rõ ràng mọi chuyện, lỗi là ở ngươi, xin Liễu Quý phi lượng thứ."
"Thế nhưng bây giờ ta không viết nổi chữ gì." An Quý nhân nhìn đôi tay vô cùng thê thảm của mình, tâm tình càng rơi xuống đáy cốc.
"Cần là cần không viết nổi chữ." Đôi mắt Lãnh Ly như giếng cổ tỏa ra sự khôn khéo, "Ngươi không đúng, nhưng Liễu Quý phi lạm dụng tư hình càng thêm sai. Vì ngươi ỷ sủng sinh kiêu, Hoàng thượng còn chưa nghĩ tới điểm này. Cho nên lúc ngươi viết thư sám hối, viết càng rõ ràng, Hoàng hượng nhìn sẽ càng thông cảm, lại thêm chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, ngài liền tha thứ hơn phân nửa."
Ánh mắt An Quý nhân khôi phục chút ánh sáng, Yến Vương phi này quả nhiên thông minh.
"Được, ta biết." An Quý nhân cảm kích nhìn Lãnh Ly.
"An Quý nhân hiểu được là tốt rồi, sắc trời không còn sớm, không tránh khỏi có người bắt gặp, ta đi trước." Lãnh Ly nên nói gì đều đã nói, còn An Quý nhân có hiểu thật hay không thì tùy khả năng của nàng ấy.
Ngày thứ hai, Lãnh Ly nghe được tin An Quý nhân viết thư sám hối đưa đến trước mặt hoàng thượng, Hoàng thượng sau khi xem xong rất cảm động, mặc dù ngày thường An Quý nhân nói chuyện không dễ nghe lắm nhưng khi viết ra lại đi vào lòng người, ngài lập tức phái thái y đến xem bệnh cho nàng, mặc dù không giải cấm túc, thế nhưng chí ít là Hoàng Thượng đã tha thứ cho nàng ấy.
Liễu Quý phi nghe xong giận tím mặt, bà ta vỗ bàn, "Tiện nhân này, vậy mà lại để nàng chiếm được đồng cảm của Hoàng thượng, thật đáng chết!"
"Mẫu phi, ngươi đừng kích động." Hách Liên Trần ngồi ở một bên trấn an nói.
"Sao ta có thể không kích động!" hai con ngươi của Liễu Quý Phi như phun lửa, "Nếu không phải nàng tiện nhân Lãnh Ly làm ta bị ong mật tổn thương cần tĩnh dưỡng, An Quý nhân chỉ là một cầm sư trong cung, làm sao có thể bò lên long sàng của Hoàng thượng."
"Chẳng qua là một Quý nhân nho nhỏ, mẫu phi tùy tiện tìm một lý do đuổi nàng ta đi là được rồi." Hách Liên Trần không cảm thấy An Quý nhân kia sẽ có hành động lớn gì, chẳng qua là một con chim sẻ bay lên đầu cành, chung quy không thể thành phượng hoàng được.
"Hiện tại ta không dám hành động quá lộ liễu." Liễu Quý phi ngồi chống tay, mặt đầy vẻ u sầu, "Vì chuyện của Thanh Phi, Hoàng thượng đã vài ngày không nhìn ta. Lại thêm chuyện ta trừng phạt An Quý nhân, nếu như ta gϊếŧ ả, Hoàng thượng nhất định sẽ hoài nghi ta."
"Lãnh Ly kia cũng thật lợi hại, thế mà đã chuẩn bị từ trước, cuối cùng trả đũa khiến Thanh Phi cứ như vậy bị diệt trừ." Hách Liên Trần có hơi hối hận vì không diệt trừ Lãnh Ly trong một một lần.
"Nói cho cùng cũng là Thanh Phi không dùng được, chọn cách đâm hình nhân nguyền rủa Lãnh Ly và Hách Liên Hiên, chẳng lẽ không biết xóa bỏ chứng cứ!" Liễu Quý phi càng nghĩ càng tức giận, trong lúc nhất thời không cóp cách nào gây khó dễ cho Lãnh Ly.
"Mẫu phi, ngươi không cần sốt ruột, ta đã có một kế có thể diệt trừ nàng ta." Cặp mắt hung ác nham hiểm của Hách Liên Trần lóe lên tia sáng ngoan độc.
"Kế sách gì?" Liễu Quý phi đã bị Lãnh Ly tra tấn đau đầu, nghe Hách Liên Trần nói có biện pháp, mắt phượng lập tức trở nên sáng láng, tràn ngập chờ đợi.
"Bọn Vân Tuyền có một cái thi xã, nghe nói mấy ngày nữa sẽ tổ chức ở Vân phủ một buổi thi cầm nghệ, đến lúc đó ta bảo Vân Tuyền mời nàng ta rồi sắp xếp người ám sát!" Hách Liên Trần làm động tác xử lý.
"Không được, như thế quá mạo hiểm." Liễu Quý phi vẫn lo lắng.
"Mẫu phi, chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng loại bỏ nàng ta, chẳng phải người cũng không muốn lo lắng về sau sao?" Hách Liên Trần lạnh lẽo nhìn Liễu Quý phi, mang theo thần sắc đắc ý.
Liễu Quý Phi nghĩ nghĩ, chỉ cần diệt trừ Lãnh Ly, biện pháp gì cũng không đáng kể.
"Tốt, cứ làm như vậy!" Nàng mạnh mẽ gật đầu, hi vọng lần này có thật sự loại bỏ được nàng ta!
Trong Thúy Ngọc Các, An Quý nhân vừa uống xong chén thuốc, Thanh Âm liền mang kim sang dược thượng hạng đến.
Nàng đem giao nó cho Vân Xảo, cười nói với An Quý nhân: "Vương phi nhà ta nói, đây là do chính nàng nghiên cứu chế tạo ra, so với kim sang dược bình thường còn có thêm tác dụng dưỡng da, dùng xong bình này thì không những vết thương tốt lên, tay của Quý nhân còn càng thêm xinh đẹp, Hoàng thượng nhìn càng thêm thích."
An Quý phân cảm kích gật đầu, "Đa tạ."
"Quý nhân nói gì vậy chứ, Vương phi nhà ta nói, mọi người nên chiếu cố lẫn nhau. Ta đi trước, Quý nhân ngài dưỡng bệnh cho tốt."
"Vân Xảo, tiễn Thanh Âm cô nương đi." An Quý nhân nói.
Đi ra khỏi Thúy Ngọc Các, Thanh Âm quay người: "Vân Xảo, ngươi mau trở về đi, hầu hạ thật tốt chủ tử của ngươi."
Bịch, Vân Xảo quỳ trước Thanh Âm, hai mắt rưng rưng, giọng điệu sợ hãi nói: "Vân Xảo còn chưa tạ ơn Thanh Âm cô nương được đàng hoàng, hôm nay nương đến thăm ta, nói có một cô nương tốt bụng cho nhà ta một trăm lạng bạc ròng, nghe nương kể ta liền biết là Thanh Âm tỷ tỷ. Vân Xảo ở đây thay cả nhà tạ ơn cô nương, đại ân đại đức của cô nương Vân Xảo không dám quên."
Thanh Âm lập tức đỡ nàng, nói: "Lời này của ngươi không đúng rồi, ta chỉ là một hạ nhân, trong tay nào có nhiều bạc như vậy. Là Vương phi nhà ta, nàng thông cảm với ngươi, cho nên mới bảo ta làm vậy."
Vân Xảo lau nước mắt, "Tạ ơn Yến Vương phi, về sau nếu Yến Vương phi cần dùng ta, ta nhất định báo đáp thật tốt."
Thanh Âm chính là chờ câu này của nàng, nàng cầm tay Vân Xảo cười nói: "Vương phi nhà ta và chủ tử của ngươi ngồi chung một chiếc thuyền, đương nhiên cũng sẽ quan tâm đến ngươi. Ngươi chỉ cần hầu hạ An Quý nhân thật tốt, để tâm hơn là được rồi."
Vân Xảo rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý của Thanh Âm, nàng gật gật đầu mạnh mẽ nói: "Xin Yến Vương phi yên tâm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành tốt."
"Ta nhất định sẽ chuyển lời, ngươi mau vào đi thôi, nếu không chủ tử nhà ngươi không thấy người hầu hạ sẽ tức giận." Thanh Âm nói.
"A." Vân Xảo xoa xoa nước mắt, sau đó liền trở về.
Một đêm, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, có chút tâm phiền ý loạn, ngài tựa vào ghế làm từ gỗ lê hoa chạm khắc hình bàn long, tay niết niết mũi, mắt đau nhức khó nhịn.
Chương Tuyên hầu hạ bên cạnh nói: "Hoàng thượng, nếu không thì đi nghỉ thôi."
Hoàng Thượng thở dài một hơi nói: "Được rồi, trẫm đi dạo một chút cho thư giãn."
"Vâng."
Hoàng thượng mang theo Chương Tuyên cùng mấy thái giám và thị vệ không có mục đích đi dạo trong ngự hoa viên. Ngày thường đèn đuốc trong ngự hoa viên hiếm khi rực rỡ như hôm nay.
Hoàng thượng cũng không nghi ngờ, chỉ đi theo hàng đèn bên đường, ngài mơ hồ nghe được tiếng đàn bi thương.
Tiếng đàn càng ngày càng gần, Hoàng thượng cũng nghe đến mê mẩn, khúc như nhân tâm, phảng phất như nói lên tưởng niệm và sầu não của ngài.
Hoàng thượng đi vào cổng Thúy Ngọc Các, lúc này mới nghĩ đến bản thân đã rất lâu không thấy An Quý Nhân. Ngài cũng không biết vì sao trước đó mình mê muội An Quý nhân đến thế, có thể là vì đã nhìn quen nữ tử trong cung, gặp An Quý Nhân như trích tiên trong trẻo lạnh lùng, loại cảm giác ngăn người ở ngoài ngàn dặm mềm mại dịu dàng, thực sự làm lòng người rối loạn.
Hoàng thượng đẩy cửa vào, An Quý nhân đã ngừng đàn, trông thấy Hoàng thượng hai mắt đẫm lệ mông lung mờ mịt, lại chỉ cắn cánh môi kiều nộn không nói lời nào, nhìn chằm chằm ngài.
"Thấy trẫm, sao không hành lễ." Hoàng thượng đã bị ánh mắt của nàng lay động, trong lời nói không có nửa phần trách cứ.
An Quý nhân như bừng tỉnh từ trong mộng, đứng dậy quỳ gối trước Hoàng thượng, cúi thấp đầu, nói khẽ: "Thần thϊếp còn cho là mình đang nằm mơ, trước đó thần thϊếp phạm sai lầm lớn như vậy, Hoàng thượng sao có thể dễ dàng tha thứ cho thϊếp. Nói cho cùng là lỗi của thϊếp, còn khiến Hoàng thượng vì thϊếp mà ưu phiền, thật đáng chết!"
Hoàng thượng không ngờ An Quý nhân bị cấm túc mấy ngày liền giác ngộ được như vậy, rất vui vẻ nói: "Trẫm đã tha thứ cho nàng, nàng mau dậy đi, thân thể phải giữ gìn cẩn thận."
An Quý Nhân thấy Hoàng thượng tự mình tới đỡ mình dậy, gương mặt khó nén ửng hồng, xấu hổ rút tay lại.
An Quý nhân liếc nhìn Vân Xảo đang đứng canh cổng, Vân Xảo lập tức đóng cửa tẩm cung lại.
Sau một đêm, An Quý nhân lại được Hoàng thượng sủng ái, được giải cấm túc, điều thêm cung nữ thái giám tới hầu hạ, lại sai Phủ Nội vụ đưa thuốc bổ đến, trong lúc nhất thời vinh quang vô cùng.