Hách Liên Thiệu nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến hiệp ước mình cùng người Hung Nô ký kết.
Ai sẽ thật nguyện ý đi theo phía sau kẻ khác, cơ hội leo lên ngai vàng của mỗi người là như nhau, hắn không muốn cả đời chỉ làm một vương gia.
Cũng tại mẫu phi của hắn không được sủng ái lên mới phải đi theo phía sau Hách Liên Trần để củng cố địa vị nhưng mấy người Nữ Chân này mắt lại tìm ra minh châu tìm tới hắn hiến kế, chẳng qua chỉ muốn có một khu chợ thông thương như vậy đối với Duyên Quốc hay Nữ Chân bộ lạc đều có lợi, thế nhưng mộng tưởng này lại bị Lãnh Ly phá vỡ.
Cũng không biết Lãnh Ly giở trò quỷ thế nào có thể khiến người khác nói Diệu Âm trúng cổ.
Nghĩ đến nữ nhân ban đầu như hoa như ngọc giờ chỉ còn là một cái xác chết, trong lòng Hách Liên Thiệu tràn đầy hận ý, Lãnh Ly này quả nhiên đủ độc ác. Hiện giờ ở hậu cung cũng không cho mình cơ hội kiếm trợ lực mà còn gán tội thông đồng với ngoại quốc ám hại phụ hoàng, lúc trước Tam ca không diệt trừ nàng thật sự là thất sách!
Hoàng thượng theo từng câu chữ mà Lãnh Ly nói sắc mặt lại càng xấu, nhìn Hách Liên Thiệu quỳ trên mặt đất, càng tức giận: "Thiệu, ngươi thế nhưng dám đại nghịch bất đạo!"
Đối mặt với chỉ trích của hoàng thượng, Hách Liên Thiệu ủy khuất lại chột dạ, đối Lãnh Ly lại là nồng đậm hận ý: "Phụ hoàng, Nhi Thần làm sao dám mưu hại ngài." Hắn căm hận nhìn về phía Lãnh Ly, "Mà Yến Vương Phi chữ chữ hư giả, khắp nơi oan uổng nhi thần, châm ngòi ly gián quan hệ phụ tử chúng ta, thực sự là đáng ghét. Người Nữ Chân đúng là tới tìm nhi thần, bất quá là muốn nhi thần trước mặt ngài nói chút sự tình thông thương. Nhi thần là muốn bàn bạc kế hoạch xong xuôi mới bẩm tấu lên phụ hoàng tuyệt đối không có chút ý tứ muốn bốc lên chiến sự!”
Lãnh Ly không khỏi cười lạnh, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất, nàng lần nữa nhìn về phía Hoàng Thượng, "Phụ hoàng, đại khái có thể phái người đi Hung Nô Khả Hãn kiểm chứng, nếu Nữ Chân muốn thông thương phải là thụ ý của Hung Nô Khả Hãn, nếu như không phải, như vậy người Nữ Chân chính là có mưu đồ khác! Nếu như nhi tức có nửa câu giả dối liền mặc phụ hoàng xử phạt!"
Hách Liên Thiệu bởi vì tâm tư mà đổ mồ hôi lạnh đầy người. Tuyệt đối không thể để Phụ hoàng phái người đi Hung Nô điều tra! Mặc dù kế hoạch của hắn cùng người Nữ Chân cũng không giống như Lãnh Ly nói nhưng hắn cũng không biết nàng bắt được nhược điểm gì có thể dồn mình vào chỗ chết, lại nói nếu những người Nữ Chân có âm mưu khác hắn liền khó đảm bảo tính mạng.
"Phụ hoàng, Nhi Thần thật không muốn xúi giục chiến sự!" Hách Liên Thiệu quỳ tiến lên nửa bước, giải thích: "Diệu Âm mặc dù ở trong phủ của nhi thần nhưng nhi thần cùng không biết nàng là người Nữ Chân. Chuyện này nhi thần thật sự là ủy khất!" Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể bỏ xe giữ tướng mà thôi.
"Lục Vương Gia, Diệu Âm đã ở trong phủ ngươi một đoạn thời gian nhưng ngươi chẳng lẽ ngốc đến tận giờ chưa từng điều tra nàng sao" Lãnh Ly hùng hổ dọa người nhìn về phía Hách Liên Thiệu hôm nay không đem hắn đả kích đến gốc rễ về sau xui xẻo liền là nàng, Lãnh Ly đối với vây cánh của Hách Liên Trần không chút nào nương tay.
Hách Liên Thiệu hai mắt phun lửa căm tức nhìn nàng, "Tại sao ngươi xuất hiện cạnh Diệu Âm liền có cổ trùng xuất hiện rồi mất mạng nói như thế không phải quá trùng hợp sao ? ! Muốn nói hiềm nghi thì ngươi hiềm nghi lớn nhất!"
Nhìn Hách Liên Thiệu giống chó điên cắn người linh tinh, Lãnh Ly không kiêu ngạo không tự ti nhìn về phía Hoàng Thượng, "Phụ hoàng, lúc ấy có vũ cơ tại hiện trường nhìn thấy cổ trùng chui ra từ trong miệng Diệu Âm nàng cũng là người của Lục Vương Gia không lẽ cũng thông đồng với nhi tức hay sao? !"
Hách Liên Thiệu bị bức bách mặt đỏ tới mang tai, hắn lên cơn giận dữ trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy lý do thích hợp đi phản bác nàng, hai con mắt giống như là chủy thủ một loại nhìn chằm chặp nàng, giống như là muốn từ trên người nàng khoét hai cái lỗ xuống tới mới có thể giải hận!
"Phụ hoàng!" Hách Liên Thiệu đem tất cả hy vọng đều ký thác vào hoàng thượng, nếu hoàng thượng còn nghĩ đến tình phụ tử thì hắn còn có khả năng xoay người nhưng lời nói của Lãnh Ly đã đem quan hệ phụ tử của bọn họ ném tới vách núi, sơ sẩy một bước hắn liền rơi vào vạn kiếp bất phục .
Lãnh Ly sao lại không biết hắn suy nghĩ cái gì, khóe mắt khẽ liếc nhìn ngọc bội bên hông hắn, rất lạnh lùng nói ra: "Lục Hoàng Tử ngươi luôn mồm nói không cùng người Hung Nô cấu kết, như vậy ngọc bội bên hông ngươi nên giải thích như thế nào!Trên ngọc khắc đồ đằng hình sói của người Nữ Chân! Đừng bảo ngươi cái gì cũng không biết chỉ đem theo chơi đùa. Đường đường là hoàng tử Duyên Quốc lại đeo tín vật của nước khác trên người đi rêu rao, cái này nói nghe được sao? !"
Hoàng Thượng cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông Hách Liên Thiệu thoạt nhìn còn có chút nghi ngờ, nhưng khi thái giám đem ngọc bội gỡ xuống đồ đằng sói tuyết bày ra trước mặt ánh mắt của hoàng đế chỉ còn lạnh lùng rét buốt.
Làm sao cũng không thể nghĩ tới nhi tử lại thật sự muốn mưu hại chính mình! Thật sự là thiên lý bất dung!
"Phụ hoàng không phải như vậy, ngọc bội là bọn hắn đưa ta thể hiện lòng thành, ta chỉ muốn giúp bọn họ mở thị trường ở Duyên Quốc, bọn họ bị Hung Nô Đại Hãn chấn áp nhiều năm nên kinh tế trở nên sa sút. Ta chưa từng có ý nghĩ cùng bọn hắn mưu hại phụ hoàng!" Hách Liên Thiệu có chút gấp, bắt đầu không lựa lời nói, đem kế hoạch của bọn hắn toàn bộ nói ra.
Hắn không biết mình lại rơi vào cái bẫy của Lãnh Ly, lần này hắn không còn cách nào có thể từ trên vách đá bò lên.
khóe miệng Lãnh Ly như hoa tuyết càng thêm ngưng trọng, nàng mạnh mẽ nói: "nếu giúp bọn họ khôi phục kinh tế bọn họ có liền có khả năng trấn áp Hung Nô Đại Hãn liền xâm phạm biên giới Đại Duyên ta, khi đó bách tính dân chúng lầm than, sinh linh bôi độc, Duyên Quốc liền xong, Lục Hoàng Tử ngươi hành sự hồ đồ thật là lòng mang ý xấu!"
"Ngươi? !" Hách Liên Thiệu bị nàng từng bước ép sát, đã dồn đến chỗ chết.
Hoàng Thượng ngửa mặt lên trời thở dài, hắn đau lòng nhức óc nhìn Hách Liên Thiệu, không nghĩ tới nhi tử hắn một mực cưng chiều lại xấu xí không chịu nổi, coi con dân thành thịt cá, quốc gia không màng! Cuối cùng hoàng thượng tuyệt tình nói: "Người tới, đem Lục Hoàng Tử bắt giam, lập tức phái người đi Hung Nô điều tra thực hư, nếu đúng như vậy liền tước danh hiệu vương gia, biếm thành thứ dân, vĩnh viễn không được rời lao ngục! Lập tức chấp hành!"
Hách Liên Thiệu không thể ngờ tới khối ngọc bội sẽ trở thành tội chứng của mình, cũng chưa từng nghĩ rằng hoàng đế sẽ thật sự trừng phạt chính mình.
Thanh phi vừa tới liền nghe được mệnh lệnh của hoàng đế liền thấy trời đất quay cuồng trước mắt tối đen hai chân mềm nhũn chút nữa ngã ra đường may mắn được thái giám phái sau đỡ lấy.
Nàng đứng vững liền vội vàng bổ nhào vào chân hoàng thượng, quỳ ở đó, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Hoàng Thượng khai ân, Thiệu nhi chỉ là vô tâm chi tội, hắn làm sao dám mưu hại phụ hoàng của mình, nhất định là có người oan uổng hắn. Hắn nhỏ tuổi nhất, cũng không có tâm cơ, càng không phương pháp độc ác như vậy ."
Thanh Phi nghiêng mặt nháy mắt với Hách Liên Thiệu còn đang nghẹn ngào, Hách Liên Thiệu ngay lập tức leo lên phía trước khóc lóc : "Đúng vậy, phụ hoàng, tha thứ cho Nhi Thần đi!"
Lãnh Ly móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nàng giờ phút này không nói được gì cả, chỉ là đang đánh cược, cược uy nghiêm của hoàng thượng, là hoàng thượng tất nhiên muốn sống lâu trăm tuổi lại không mong các nhi tử lúc nào cũng trông mong mình chết. Bây giờ nhi tử cư nhiên làm loạn, nếu các hoàng tử đều làm như vậy thì Duyên Quốc này coi như xong.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, mặc dù đại giới thảm trọng, nhưng vì yên tĩnh, Hoàng Thượng không thể không làm!
Cuối cùng, Hoàng Thượng nhắm hai mắt, đau khổ không thôi nói: "Kẻ này bất hiếu, Thanh Phi, ngươi không cần nói nhiều! Người tới, đem Lục Hoàng Tử bắt giam!"
Hai thị vệ áo giáp màu đỏ từ bên ngoài đi vào, giam giữ Hách Liên Thiệu. Hách Liên Thiệu không ngừng giãy dụa, không thể để cho chính mình như thế này lền xong: "Phụ hoàng, phụ hoàng, ngươi vì cái gì không chịu tin tưởng nhi thần? ! Ta là nhi tử của người! Phụ hoàng, nhi thần thật oan uổng!"
"Thiệu nhi! Thiệu nhi!" Thanh Phi một bên muốn hướng Hoàng Thượng cầu xin tha thứ một bên muốn đem con trai của mình kéo lại, thế nhưng là hai bên nàng đều không lo được!
"Đủ! Người tới đem Thanh Phi mang về, tạm thời đừng để nàng xuất cung cửa nửa bước!" Hoàng Thượng xoay người sang chỗ khác, trận này nháo nên máu tanh khiến hắn tâm đều đau.
Lần này Thanh Phi tật sự ngất đi. Nhi tử bị biếm thành thứ dân, mình lại bị cấm túc, đời này xem như vô vọng!
Lãnh Thiệu vẫn luôn ở bên ngoài thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà xử lý được.
Khi Lãnh Ly và Hách Liên Hiên cùng nhau rời đi, Hách Liên Trần dùng ánh mắt âm hiểm nhìn nàng, mà nàng lông mày cùng khóe mắt đều là cười lạnh làm như không thấy.
Lãnh Thiệu cùng bọn hắn cùng nhau trở lại Yến Vương Phủ, Lãnh Sương Linh đang chờ bọn hắn, gặp mọi người mặt nghiêm túc trở về, còn tưởng rằng kế hoạch có biến, lập tức nghênh hỏi.
"Thế nào?"
Đi vào bên trong, Lãnh Ly đáp: "Không có bắt đến Triệu Nho, chẳng qua Lục Hoàng Tử xuống ngựa."
Kỳ thực kết quả này đối với bọn họ không tốt, bắt được Triệu Nho mới là mấu chốt, hiện không biết hắn ở nơi nào sợ rằng sau này sẽ Đông Sơn tái khởi tương lai sẽ trở thành mối họa khôn lường.
Bốn người đợi trong sảnh một lúc, Vu Càn Phong phụ trách theo dõi tung tích của Triệu Nho, đầu tóc đầy bụi, vẻ mặt ủ rũ quay lại.
Nhìn dáng vẻ của hắn liền biết không bắt được người.
Lãnh Ly có chút sa sút nhưng vẫn hỏi: "Thế nào?"
"Hắn ra khỏi tây viện liền biến mất không thấy bóng dáng, trong hoàng cung thông thuận đường đi nước bước như trong sân nhà hắn vậy." Vu Càn Phong có chút chán nản nói.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nhìn nhau, xem ra trong hoàng cung còn có người tiếp ứng, thế nhưng người bên cạnh hắn đã tự sát hết rồi làm gì có ai nữa, không lẽ trong cung vẫn có người Nữ Chân nội ứng sao?