"Bây giờ sự tình đã xác định, tiếp đến chúng ta phải làm sao cho phải?" Lãnh Sương Linh hỏi Lãnh Ly bước kế tiếp, nàng vô thức đã xem Lãnh Ly thành trụ cột mọi việc đều muốn cùng Lãnh Ly thương lượng qua: "Mấy ngày nay tất cả mọi người đừng có hành động, Khanh Nho sẽ cho người tiếp tục dò xét tung tích của Triệu Nho. Cho dù bây giờ không xuất hiện, hắn cũng sẽ liên lạc với Diệu Âm trước thọ yến. Rốt cuộc bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu." Hách Liên Hiên mặc dù trong lòng dù không cam lòng đến đâu cũng phải tiếp tục tâng bốc "Khanh Nho", hiện tại còn không phải là lúc bại lộ thân phận.
Sau khi trở về Vương phủ, Hách Liên Hiên bàn với Lãnh Ly những người bị trúng độc trong quá trình điều trị dịch bệnh ở U Châu, lúc đó họ nghi ngờ người Hung Nô hạ chất độc trong nước, chất độc ở trong những ngọn núi phủ tuyết trắng đầu nguồn.
"Có thể cũng là đám người bộ lạc Nữ Chân gây nên?" Hách Liên Hiên hỏi ý kiến Lãnh Ly, hắn nhiều mặt phái người điều tra, bất đắc dĩ thủ hạ cũng chỉ có thể phát huy tác dụng nội trong Duyên Quốc, bên Hung Nô lại không có người.
"Ta nhìn không giống." Lãnh Ly lắc đầu, "Lần này Nữ Chân bộ lạc không cần phải nói, chắc chắn cùng Lục Vương Gia Hách Liên Thiệu có liên quan, chúng ta lúc vạch trần chân tướng thuận thế bức ép một chút, nếu có thể để hắn chính miệng thừa nhận là tốt nhất, nếu để cho hắn trốn đi, sợ về sau chúng ta gặp phiền phức càng nhiều."
Hách Liên Hiên đương nhiên biết, trừ mình ra, mấy vị hoàng tử đều lấy Hách Liên Trần cầm đầu, mặc dù mặt ngoài hòa thuận, nhưng bên trong thế nào cũng chỉ có các vị hoàng tử trong lòng mình rõ ràng.
Hách Liên Mặc từ trước đến nay không hỏi sự tình, theo lý thuyết sau khi Thái tử chết hắn có thể coi như người kế nhiệm, kỳ quái là hắn xưa nay không ra mặt, nhưng người không nói gì chính là người có tâm tư âm trầm hơn cả. Hách Liên Sở tính cách vội vàng xao động, bởi vì mẫu thân không được sủng ái đành phải sau lưng Hách Liên Trần nghe lệnh, mà Hách Liên Thiệu có cái được sủng ái mẫu phi, nhưng cũng muốn đi theo Hách Liên Trần sau lưng, một mực là để Hách Liên Hiên không cách nào điều tra tâm kết, hiện qua việc của Nữ Chân bộ lạc, sợ là Hách Liên Thiệu không có đơn thuần như bề ngoài, hắn nghĩ có lẽ cũng thật sâu đâu.
Hoàng vị đại biểu cho quyền lợi tối cao, ai có thể nhìn thấy không thèm? Hách Liên Thiệu mặc dù nhỏ tuổi nhất, nhưng ở tuổi này đã nghĩ cấu kết với người khác, cũng không biết hắn có biết kế hoạch của người Hung Nô hay không, có biết hay không mình hiến cho phụ hoàng một nữ tử mang theo Thanh Mạch Cổ, mà hắn đến tột cùng là dùng lý do gì mà hợp tác với người bộ lạc Nữ Chân?
Đã nhanh đến cuối tháng, một ngày Hoàng Thượng vừa hạ triều, thái giám Chương Tuyên từ nhỏ hầu hạ mình bỗng nhiên vội vàng mà đến, tiếng nói đều run rẩy: "Hoàng Thượng, tây viên. . . Xảy ra chuyện!"
Đợi Hoàng đế đuổi tới tây viên, bên trong ca cơ vũ cơ đã là quỳ đầy đất, mà Lãnh Ly lại ngẩng đầu đứng ở giữa thập phần bắt mắt.
"Nghe nói, kẻ này trên thân có cổ trùng?" Hoàng đế cau mày, vừa rồi Chương Tuyên một phen miêu tả thật sự là để người rùng mình.
Lãnh Ly quỳ xuống đất: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, chính là Diệu Âm ca cơ trên thân có cổ trùng."
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Hoàng đế cuối cùng giận, trong cung lại có cổ trùng? Lại trên người Diệu Âm.
Diệu Âm này trước đó mình gặp qua hai lần, nói là Phủ Lục Vương Gia đưa tới, hắn lúc ấy liền nhìn thêm mấy lần, cảm thấy nữ tử này hình dáng đặc biệt, cũng thỉnh thoảng nghe cung nhân nói tiếng nói của nàng tuyệt diệu, hắn cũng là có tâm muốn thu đến bên người, nhưng hôm nay gặp mặt lại là cỗ thi thể.
Tây viên bên trong đều là nữ nhân, Lãnh Thiệu cùng Hách Liên Hiên tự nhiên không tiện tiến vào, bởi vậy Lãnh Ly liền mượn cớ cuối tháng cần tiến cung bái kiến Hoàng thái hậu mà vào.
Khanh Nho bên kia truyền đến tin tức, nói là phát hiện hành tung của Triệu Nho, chỉ là một mực không dám đến gần, sợ hắn uống thuốc độc tự sát. Bởi vậy chỉ là xa xa đi theo, mắt thấy hắn đêm khuya tiến vào phủ Lục Vương Gia cũng không dám rút dây động rừng.
Lãnh Ly biết, bọn hắn tất nhiên đã bắt đầu hành động. Ngày thứ hai, Lục Vương Gia Hách Liên Thiệu vào triều sớm tùy tùng bên người liền đổi thành một kẻ khác, chính là Triệu Nho giả trang, hắn theo xe ngựa theo Hách Liên Thiệu vào cung sau liền đột nhiên biến mất, Lãnh Ly quyết định thật nhanh tiến cung tới gặp ca cơ, nếu nàng đoán không sai, Triệu Nho là tìm Diệu Âm để báo kế hoạch của bọn hắn.
Khi Lãnh Ly bước vào phòng ngủ của Diệu Âm, nàng nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi cửa sổ, cô không vội đuổi theo, mà vươn tay bóp cổ Diệu Âm:” Các ngươi cho là kế hoạch của các người thật hoàn mỹ sao? Đem Thanh Mạch Cổ thả ở trên người của ngươi, ngươi cũng thật không sợ chết!"
Diệu Âm làm một mặt lê hoa đái vũ, còn đau khổ giãy giụa: "Cái gì Thanh Mạch Cổ, ngươi là ai, ngươi nói ta đều không biết ."
Lãnh Ly tay hơi dùng sức, Diệu Âm lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn.
Lãnh Ly nhếch miệng: "Ngươi nếu không muốn bị ta bóp chết liền sớm thừa nhận, ta có thể cầu Hoàng Thượng cho ngươi chết toàn thây, nếu không, cho dù là bóp chết cũng phải đem ngươi tháo thành tám khối."
Diệu Âm run rẩy một chút, vẫn còn tự giãy giụa: "Ngươi tự tiện xông vào Tây viên, biết ta là người của Lục Vương Gia, ta muốn tại thọ yến của hoàng thượng biểu diễn, ngươi nhất định phải đến bức bách ta, nếu có người biết được,chắc chắn cũng không tha cho ngươi! "
"Ha ha, ta chính là bức bách ngươi thì sao." Nói Lãnh Ly lại thêm ba phần khí lực, nhìn Diệu Âm sắc mặt dần dần đỏ lên.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng địch, mà biểu hiện trên mặt Diệu Âm cũng trở lên quỷ dị, phảng phất như không thể khống chế, ngũ quan bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Lãnh Ly thầm nghĩ không tốt, vội vàng buông tay tránh đi, mà từ trong cổ họng Diệu Âm cấp tốc leo ra một con cổ trùng hướng về phía Lãnh Ly.
"A! ! !" một tiếng rít từ cổ họng truyền đến, Lãnh Ly quay đầu nhìn lại một vũ cơ che miệng thét chói tai quay người chạy, "Có ai không! Diệu Âm sinh côn trùnggg!"
Lãnh Ly hừ lạnh, Thanh Mạch Cổ này mình diệt trừ vô số, giờ có một con nơi nào làm khó được mình, giơ tay lên, kim xà ẩn tàng trên cổ tay phun ra một tia nọc độc vào cổ trùng, cổ trùng giãy giụa hai lần liền chết rồi, mà Diệu Âm đã sắc mặt tái xanh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Lãnh Ly tiến lên thăm dò nàng ta đã là bỏ mình.
Xem ra, đám người Nữ Chân này sớm thả cổ lên người Diệu Âm nhưng không thúc đẩy sinh trưởng mà chờ đến khi nàng ta đến gần hoàng đế mới đưa cổ vào người hoàng đế, nhưng không nghĩ tới bị Lãnh Ly phát hiện vừa rồi hẳn là Triệu Nho thổi địch để thúc đẩy cổ trùng cũng tiện thể diệt khẩu Diệu Âm.
Lãnh Ly vừa mới chuẩn bị đuổi theo Triệu Nho, Hoàng Thượng liền tới, nàng đành phải đi trước ngoại thất nghênh đón thánh giá, lại một năm một mười kể lại tình cảnh lúc nãy.
"Ý của ngươi là nói, Diệu Âm là Thiệu nhi cố ý đưa vào cung trong sao?" Hoàng Thượng ngạc nhiên, trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ không thể tin.
"Khởi bẩm phụ hoàng, thần tức chính là ý này." Lãnh Ly đáp.
Hoàng Thượng lại thế nào cũng không thể tin được, con trai ruột của mình sẽ hại mình: "Tuyên Lục Vương Gia tới!" Hoàng đế quay người phân phó, lúc này mới vừa mới hạ triều, một đám triều thần hoàng tử sợ đều không có đi xa, "Để Lãnh Tướng Quân cũng mấy vị vương gia khác đều tới."
Tây viên liền tụ tập Hách Liên Mặc, Hách Liên Trần, Hách Liên Hiên cùng Hách Liên Thiệu bốn vị hoàng tử, Lãnh Thiệu cũng là đi theo phía sau bọn họ, xa xa thấy Lãnh Ly quỳ trên mặt đất,trong lòng có chút khẩn trương, không biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ xử trí Hách Liên Thiệu thế nào.
Hách Liên Thiệu thấy Lãnh Ly cũng ở đó, biết không phải chuyện tốt, nhưng mà nghênh đón hắn lại là sấm sét giữa trời quang tin tức: "Thiệu, ngươi biết Diệu Âm trúng cổ độc đã chết rồi?"
"Cái gì!" Hách Liên Thiệu kinh hãi, Diệu Âm này cũng ở trong biệt viện của hắn mấy năm, hắn động cũng không dám động mà hiến cho Hoàng Thượng, làm sao lại có cổ độc?
"Phụ hoàng minh giám! Hẳn là có tiểu nhân cố ý thả cổ độc trong thân thể Diệu Âm, muốn vu hãm Nhi Thần." Hách Liên Thiệu lấy đầu đập đất, nước mắt đan xen, mình đưa cho phụ hoàng đồ vật thế mà mang cổ độc, cái này nếu không giải thích liền không còn có cơ hội giải thích.
"Vậy ý của ngươi là Yến Vương Phi hạ cổ độc cho Diệu Âm oan uổng ngươi?" Hoàng Thượng nhíu mày nhìn tiểu nhi tử khóc khàn cả giọng.
"Khởi bẩm phụ hoàng, Yến Vương trước đó cùng chúng ta mấy vị huynh đệ ở chung, có cái hiểu lầm ầm ĩ cũng là chuyện thường, Yến Vương trạch tâm nhân hậu, luôn luôn lâu ngày liền quên, chỉ là Yến Vương Phi luôn luôn có thù tất báo tính toán chi li, Nhi Thần xem ra, nàng chính là muốn cố ý vu oan cho Nhi Thần." Hách Liên Thiệu ác nhân cáo trạng trước, hết lần này tới lần khác đem ngày bình thường khi dễ Hách Liên Hiên nói thành là huynh đệ ở giữa ma sát.
"Chuyện cổ độc là do Lãnh tướng quân cùng Yến Vương đang điều tra phát hiện người phía tây ngoại thành đến từ bộ lạc Nữ Chân muốn quấy lên chiến sự giữ Duyên Quốc và Hung Nô để có thể ngư ông đắc lợi. Phụ hoàng có thể tới Hung Nô điều tra Diệu Âm này là người Hung Nô nhưng cũng là người Nữ Chân, nàng chính là quân cờ do Nữ Chân sắp đặt, còn Lục Vương Gia chính là đồng mưu với bọn họ.” Lãnh Ly trầm giọng nói lớn.
Mà Hách Liên Thiệu nghe được lời nói này, nhưng trong lòng thì cả kinh, hắn cùng Hung Nô thật có hợp tác nhưng hoàn toàn không phải như nàng nói.
Người Hung Nô nói muốn đem Diệu Âm hiến cho phụ hoàng chiếm được phụ hoàng vui vẻ, bởi vì chính mình mẫu hậu không chiếm ân sủng, chờ Diệu Âm sau này được sủng hạnh, người Hung Nô sẽ an bài đại sứ đến bái kiến, đến lúc đó liền nói Diệu Âm là công chúa thất lạc của bộ lạc Nữ Chân lưu lạc kinh thành được mình chiếu ứng, lại bị Hoàng Thượng sủng hạnh. Nếu đã là công chúa của bộ lạc Nữ Chân, phụ hoàng tất nhiên không thể bạc đãi, đến lúc đó phong vị chí ít cũng là phi vị.
Mẹ của mình mặc dù là phi tử, nhưng bởi vì sinh hoàng tử mới được tấn phong. Mà Diệu Âm dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, thanh âm lại tốt nhất định có thể dỗ phụ hoàng vui vẻ như vậy có lúc bên tai thổi gió, địa vị sau này của mình hiển nhiên cũng được củng cố. Mà bộ lạc Nữ Chân cũng chỉ mong trước mặt hoàng thượng nói vài câu tốt đẹp cho phép bọn họ mở một cái chợ nhỏ chuyên buôn bán đặc sản Hung Nô, dù sao bộ lạc Nữ Chân đã bị Hung Nô trấn áp nhiều năm căn bản kinh tế đã tê liệt rồi.